Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 72




Nghĩ là vậy nhưng can đảm để nói thì cô không có. Cách đau đớn nhất trong tình yêu là im lặng rời đi không nói gì, một người cứ mãi chờ mong, một người thì giày vò trong tuyệt vọng cô đơn. Ngày cô đồng ý lựa chọn đi du học cũng là lúc từ bỏ đi một mối tình đơn phương sâu kín. Chuyện này chỉ Hoa Vân với Diệp Nhi biết được. Cô cũng cầu xin hai người đó không hé môi bất kì nửa lời nào nói với anh về việc cô đi du học. Nhìn bạn mình đau đớn đưa ra lựa chọn như vậy hai người cũng chỉ biết đồng ý với cô.

Trong khi đó anh vẫn còn rất hào hứng, chuẩn bị cho ngày tỏ tình với cô. Sâu trong thâm tâm anh rất yêu cô nhưng không dám nói. Hai người yêu đơn phương nhau, không nói ra cho nhau biết để rồi một người ra đi để một người ở lại với bao hi vọng. Ngày anh tỏ tình cô cũng là lúc cô đi du học xa rồi. Biết được chuyện này, anh chết lặng trong tim. Ngoài mặt không nói được câu gì nhưng lòng Tuấn Duy đau nhói.

Dày công chuẩn bị vậy rồi mà Linh Anh lại ra đi mất rồi. Mấy lần anh cố gắng hỏi thông tin về Linh Anh từ chỗ Diệp Nhi với Hoa Vân nhưng hai người họ chỉ trả lời qua loa cho có. Phần vì đã lỡ hứa với Linh Anh trước khi cô bay đi rồi, phần vì muốn hai người hiểu được rõ lòng nhau. Cú sốc tinh thần quá lớn, anh đứng không vững khi hay tin. Hên cái chưa xỉu ra đấy, vẫn còn sức về đến nhà.

Chốt cửa phòng mình lại, anh nằm trên giường trầm tư suy nghĩ trong lòng. Giờ mọi cảm xúc hỗn độn với nhau. Sự dằn vặt, đau đớn, khó chịu trong lòng anh dâng cao. Tự hỏi là sao Linh Anh không nói với anh một tiếng, vì sao lại ra đi đột ngột như vậy. Cô nào hay biết anh đã từ thích cô rồi chuyển sang yêu cô như thế không.

Người mang đi tia sáng ấm áp trong lòng anh, khơi mầm cho anh biết yêu là gì, thương là gì mà giờ đây. Hình bóng người đã quá xa rồi, chỉ còn lại những kí ức hằn sâu trong tâm trí anh. Từng chút từng chút kỉ niệm ùa về trong anh. Nụ cười còn đó nhưng người không còn nữa rồi. Đau thương này thực sự quá lớn với anh. Lớn hơn những gì mà anh tưởng tượng, không ngờ khi yêu lại phải chịu cảnh chia lìa người mình yêu như vậy. Trái tim mở ra một lần mà đã chịu sóng gió lớn như vậy.

Năng động, hoạt bát đem lại cho anh niềm vui, niềm hạnh phúc mà ít khi anh được cảm nhận. Và rồi giờ cô lại lặng im ra đi để lại anh với tình yêu chết lặng trong tim. Người đến mang ánh dương cho ta rồi khi ra đi không nói một lời với ta. Tra tấn nhau bằng cách như vậy cũng quá là đau rồi. Mệt rồi, giờ đọng lại là kỉ niệm về cô với anh. Chôn chặt kỉ niệm đó sâu trong trái tim mình, đóng khóa trái tim lại để chờ ngày người quay về.

Một ngày dằn vặt, đau đớn của Tuấn Duy cứ vậy trôi qua. Anh sụp đổ về mặt tinh thần khá lâu, mất một thời gian kha khá để khôi phục. Yêu đậm sâu quá để rồi giờ vụt mất cơ hội là tinh thần như lao từ trên cao xuống vực thẳm tăm tối. Sau khoảng thời gian đó anh lạnh nhạt với mọi thứ hơn, mọi người xung quanh không nói lời nào. Họ hiểu nguyên do anh trở nên như vậy, im lặng không nói gì và cố gắng làm mọi việc tốt nhất có thể.

Ly Ngọc biết chuyện anh trai mình phải trải qua, ở bên cạnh động viên anh nhiều ngày. Duy chỉ có em gái là anh đối xử được như bình thường. Vẫn quan tâm chiều chuộng cô em gái nhỏ nhưng có gì đó đã thay đổi rồi. Anh không còn cười nhiều như trước nữa, ít nói hẳn so với trước đây. Hơi buồn nhưng không nói được gì.

Cô nghe qua Diệp Nhi kể về chuyện lần này. Trong thâm tâm cô chưa bao giờ trách chị Linh Anh cả. Chỉ thấy xót thương cho hai người này, yêu không dám nói ra. Cuối cùng Diệp Nhi phải dặn đi dặn lại là không được nói cho Tuấn Duy biết. Cô cũng gật đầu rồi ra về. Mặc dù muốn nói cho anh mình biết lắm nhưng vì lời hứa với Diệp Nhi nên đành thôi vậy.

******************

Ngày đầu sang đất nước mới, Linh Anh có phần không quen múi giờ ở đây. Chênh lệch thời gian tuy ít nhưng chưa quen được ngay. Mất 1 tuần để cô thích nghi với cuộc sống nơi đây. Sống xa nhà chả phải điều dễ dàng gì, huống chi còn tận 4 năm nữa cơ. Coi bộ cũng mệt mỏi ra phết đấy chứ chả đùa.

Bất chợt suy nghĩ về gia đình về bạn bè, cô lại thấy nhói lòng khi lặng lẽ bỏ đi như vậy mà không nói lời nào với anh. Suy cho cùng cũng là chỉ muốn tốt cho đôi bên nhưng vô tình tạo nên vết thương tinh thần hằn sâu cho người ở lại. Cô đâu biết điều đó đâu, vẫn vô tư nghĩ giờ chắc anh cũng có người mới rồi, cũng tập quên anh đi thôi. Nhưng quên một người đâu dễ như thế, nhìn Hoa Vân ngày trước cũng đủ hiểu nó khó nhằn cỡ nào.