Dẫu sao chương trình trên trường hai cậu đó học nhanh lắm, nghỉ học có một vài buổi quay lại trường, nhờ thầy giảng lại là hiểu liền. Nể phục tốc độ não nạp vào của hai người này thật sự, Linh Anh có cố gắng thì có môn Văn là nạp vào nhanh nhất mà thôi. Quá trình học gian nan nhưng vẫn có những người bạn bên cạnh hỗ trợ mình mà.
Những ngày anh không đến trường, cô thấy thiếu thiếu đi một thứ gì đó. Mặc dù anh trầm tĩnh, ít nói nhưng sự hiện diện của anh khiến cô quen dần. Mỗi lần đi đâu về, làm gì đều có mặt anh bên cạnh cô dù không góp mặt vào chuyện gì của cô cho lắm. Chỗ ngồi trống trải, thiếu vắng đi bóng người, thiếu đi sự hiện diện vốn có của anh trong lớp. Lâu dần cô nhớ về những ngày còn có anh bên cạnh, đôi lúc còn tâm sự chút chuyện nhưng giờ thì ít lắm. Có những ngày lên lớp chỉ được mấy tiết xong lại đi, hụt hẫng thấy rõ.
Linh Anh tò mò không biết dạo này hai người đó có chuyện gì mà bận rộn, gấp gáp đến nỗi không thể đến trường thường xuyên vậy nhỉ. Đành đi hỏi Diệp Nhi thử xem, nghe bạn mình hỏi cô cũng cùng chung thắc mắc. Mấy tuần nay cô với Nhật Hoàng có gặp nhau nhiều đâu, thi thoảng thôi. Có gặp cũng không hỏi được gì nhiều, chỉ kịp dặn dò nhau mấy câu giữ gìn sức khỏe rồi ăn uống đầy đủ thôi. Nghe đâu có dự án lớn hợp tác hai tập đoàn nên đang dồn nhân lực vào để có được lợi ích tốt nhất.
Thầm nghĩ chắc do dự án của gia đình nên mới bận rộn vậy chứ. Phận làm con cả cũng khổ, bao nhiêu trách nhiệm sau này dồn lên vai, nặng luôn. Tuấn Duy nặng nhất trong mấy đứa, sau đó là Nhật Hoàng, Linh Anh và cuối cùng là Diệp Nhi. Hoa Vân cũng như Linh Anh. Trách nhiệm của hai người sau này ngang nhau, công việc khác nhau đôi chút thôi. Tương lai còn nhiều toan tính, để sau tập trung vô hiện tại cái đã.
Kì thi giữa kỳ, cuối kỳ có mặt đầy đủ không thiếu. Năm lớp 11 là năm hai chàng trai kia có một khoảng thời gian nghỉ kha khá nhưng cũng chưa đến 1 tháng. Dự án hoàn thành sớm hơn so với dự kiến nên hai người đó thoát được kiếp ngồi chỉnh sửa dự án, rồi bổ sung nhiều thứ. Cứ thức khuya dậy sớm giờ nhìn người thiếu sức sống hẳn luôn. Nhà trường cho nghỉ ở nhà mấy ngày bồi dưỡng sức khỏe rồi đi học. . Truyện Đam Mỹ
Ở nhà ăn uống, thể dục thể thao bù lại mấy ngày chạy dự án muốn nín thở. Mấy ngày nghỉ như cứu sống hai người đó vậy. Đầu tuần sau đi học được rồi. Hay tin như vậy thì cả lũ kéo nhau sang nhà chơi banh nhà. Vừa giải tỏa stress vừa tìm lại niềm vui cùng bè bạn. Gần tối thì về nhà thay giặt quần áo rồi cơm nước còn học hành, sắp thi đến nơi rồi.
Mấy ngày thi trôi qua nhanh chóng, cô thấy quen dần với việc có anh bên cạnh. Lắm lúc còn nói chuyện với nhau, anh ít nói thì ít nói thật nhưng đôi lúc vẫn nói khá nhiều còn cười vui nữa chứ. Cười lên thì đẹp lắm mà không chịu cười nhiều một chút, lúc nào cũng giữ khuôn mặt lạnh băng đó. Nhìn nhiều hơi chán nhưng có lúc thì lại rất thích ngắm nhìn một cách tỉ mỉ kĩ lưỡng luôn.
Linh Anh có tính hay quan sát khá lâu một vật để nhìn rõ từng chút một. Khuôn mặt cũng không ngoại lệ. Lắm lúc khuôn mặt bạn bè thân thiết nhìn lâu quá cũng khiến họ nghĩ có gì trên mặt mình. Hết việc làm là sẽ ngồi nhìn mọi thứ xung quanh xem nó có gì thú vị không.
Một năm học nữa lại trôi vèo qua, năm 12 đã tới – năm học quyết định đời con người. Từ đầu năm có thể thấy sự căng thẳng trong mỗi tiết học gần đây. Kiến thức ngày một nhiều, thời gian rảnh rỗi cũng không có nhiều, ngốn hết vào học tập rồi. Ăn uống cũng không được điều độ như trước nữa, có bữa ăn có bữa bỏ quên luôn.
Linh Anh hơi mệt mấy hôm học hơi khuya quá. Mọi lần 9-10h đã đi ngủ rồi, lần này thì hẳn 1h sáng mới ngủ. Bài tập chất thành đống, còn phải hoàn thiện xong để ngày mai nộp. Nhanh quá mà, cô còn chưa sẵn tinh thần. Làm mấy môn tự nhiên trước, không xíu buồn ngủ thì mệt. Hại não với mấy môn này, toàn số là số đau đầu kinh. Mấy môn xã hội thì toàn chữ nhưng đỡ hơn chút.
Những năm tháng 12 trôi qua với nhiều biến động. Khi người ta có đôi có cặp thì lại phát cơm cho mấy đứa không có người yêu. Nhật Hoàng với Diệp Nhi năm nào giờ thành một cặp rồi. Đi về chung là ăn cơm no luôn, về nha khỏi ăn. Ba người Linh Anh, Tuấn Duy, Hoa Vân kiểu rất rất ổn. Sao hai người không đi riêng luôn đi, kéo mấy đứa theo làm gì. Cơm ăn no rồi, không phải phát nữa đâu.
Năm tháng biến đổi, tình cảm cũng dần đổi thay. Từ lúc nào không hay cô dần để ý đến người con trai bên cạnh. Quen với việc có anh bên cạnh, buồn chán lại nói chuyện với anh. Bài tập khó nhằn cũng là anh giúp cô giảng giải cách làm.