Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 67




Lúc sau anh quay lại, cô vẫn đang ngủ. Thấy vở bài tập cô để trên bài, anh hơi tò mò không biết cô lôi ra để làm gì, chắc hoàn thiện nốt. Nhìn kĩ lại thì thấy đó là vở bài tập môn Lý mà nhỉ. Chắc không biết chỗ nào nên lôi ra để chút hỏi ý hả. Cũng không phải việc của mình nên anh không quan tâm lắm, tiếp tục chuyện của mình dang dở.

Sau giấc ngủ tầm 10 phút gì đó, cô tỉnh giấc rồi. Quay sang thấy người kế bên đã về rồi, cũng nhanh tay quay sang hỏi anh mấy chỗ chưa hiểu. Người ta hỏi chả lẽ không giúp, anh giảng giải lại cho cô mấy chỗ đó. Ậm à ậm ừ gật đầu hiêu, Linh Anh làm nốt phần bài còn lại. Xong xuôi thì có hơi đói nên chạy xuống canteen mua chút đồ để ăn.

Con gái thì thường là trà sữa full topping hay gì gì đó chứ cô là không uống được trà sữa. Nó ngọt với cô quá, uống nhiều cũng không tốt. Thi thoảng uống thì vẫn ổn. Nay xuống thì như mọi khi, một hộp sữa chua với một hộp bánh socola. Ăn uống no đủ thì về lớp thôi, trên đường về thi gặp Diệp Nhi với Nhật Hoàng. Không biết hai người này nãy giờ làm gì mà giờ quay lại khuôn mặt lại có vẻ không vui cho lắm ý nhỉ.

Vào lớp cái, Diệp Nhi vẫn ngồi chỗ của mình còn Nhật Hoàng thì bay sang chỗ cô ngồi rồi. Ơ thế giờ cô ngồi ở đâu. Hai người này kì cục dễ sợ, quay lại ngoảnh lại thấy cặp mình ở bàn Diệp Nhi rồi. Về chỗ ngồi mà kiểu chấm hỏi thật sự, hai người giận dỗi nhau gì thì giận chứ ảnh hưởng gì đến cô với Tuấn Duy chứ. Đương đâu đương lành thiệt là làm khổ người ta quá đi.

Thôi thì đành đi hòa giải cho người ta để sau này lỡ mình có chuyện gì thì người ta còn giúp chứ. Tốn cả một buổi Linh Anh cố gắng nói với Diệp Nhi, còn Nhật Hoàng thì ngủ cả buổi luôn. Không khí cuối lớp yên tĩnh đến phát sợ, như thể tách biệt với khoảng không còn lại của lớp. Đến lúc ra về cũng mệt lắm cơ. Thôi nay để hai người họ tự làm lành với nhau, mình hết nghĩa vụ rồi. Về nhà nghỉ ngơi cơm nước thôi.

Những ngày sau đó vẫn là chuỗi ngày học tập của Linh Anh tại ngồi trường này, cùng những người bạn thân thiết của mình. Đôi lúc có một số sự việc không may phát sinh ra thôi, chứ mọi thứ vẫn ổn thỏa. Chỉ là có một điều đặc biệt vào Giáng sinh năm nay, nhà cô với nhà Diệp Nhi đi lên mấy khu nghỉ dưỡng chơi mấy ngày lễ. Công việc của ba mẹ cô cũng ổn ổn rồi. Thời gian rảnh cũng không được nhiều như trước nhưng vẫn cố gắng hoàn thành công việc để cho chị em Linh Anh được thoải mái vui chơi.

Những ngày nghỉ lễ rất vui vẻ nhưng vẫn phải ôn tập để còn thi cuối kỳ. Trong mấy ngày nghỉ lễ, cô với Diệp Nhi có gọi điện về cho hai người kia. Giáng sinh nghỉ lễ mà vẫn phải làm việc, tội nghiệp nhưng kệ họ. Thi thoảng gọi điện trao đổi bài tập mấy tiếng liền.

Đúng hôm Giáng sinh, Nhật Hoàng gác bớt công việc lại, kéo Tuấn Duy đi mua quà cho người thân. Nhật Hoàng thì lựa nhiệt tình mấy món đồ, còn anh thì hơi phân vân chưa biết mua gì. Nhà thì đồ cũng đủ hết rồi, mua gì giờ. Trang sức, quần áo, nhà anh không thiếu mấy cái ý. Thôi mua khăn choàng cổ cho ấm vậy. Bất chợt nghĩ đến Linh Anh không biết có nên mua tặng cô không. Hai người đâu có mối quan hệ gì với nhau đâu mà.

Đi qua hàng trang sức của nữ, anh đột nhiên ghé vô coi xem như thế nào. Nhật Hoàng cũng đi vào theo. Nãy giờ tay cậu mua khá nhiều quà cáp rồi mà của Diệp Nhi thì phân vân chưa biết mua gì. Tiện thấy bạn mình ghé vào hàng trang sức thì đi theo coi sao.

Tuấn Duy lượn lờ quanh mấy hàng dây chuyền, tự dưng lại muốn mua dây chuyền để tặng. Nhật Hoàng thì chạy đi chạy lại coi mấy hàng nhẫn đeo tay. Mỗi người một ý, lựa đi lựa lại cuối cùng cũng tìm được cái như ý. Không ai nói bổ sung chắc cũng chỉ nghĩ là mua quà cho người thân hay bạn gái đấy nhỉ. Bạn bè bình thường thui mà, không có gì đâu. Đợi hết nghỉ lễ về rồi tặng vậy, giờ hai nàng đang đi chơi rồi.

Hết kì nghỉ về nhà, sửa soạn đồ đạc rồi đi học. Đông đến rồi, phải mặc ấm áp hơn chứ không thì lạnh lắm. Linh Anh đi học, trong mặc áo len ngoài khoác áo bông choàng thêm khăn rồi mà vẫn thấy hơi rét. Thời tiết này mặc váy thì lạnh kinh khủng, may trường cô váy nó dài đến gối thì không thì khóc vì lạnh.

Đến lớp thấy đứa nào đứa nấy áo len, áo bông, áo phao. Nói chung là giữ ấm cho cơ thể hết cả. Cửa lớp đóng kín chặt, phòng cũng ấm ấm đôi chút. Cô đến được một lúc thì Diệp Nhi với Nhật Hoàng đến. Khăn choàng đôi giống nhau luôn cơ, coi bộ chuẩn bị sắp tới bị thốn cơm nặng nề rồi đây. Cô để ý hình như trên tay Diệp Nhi có một chiếc nhẫn, hình như là quà được tặng từ ai đó.