Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 61




An tâm được phần nào, cô vào nhà ăn cơm tối. Ăn thì nhanh lắm nhưng đến lúc dọn dẹp thì không ai muốn dọn dẹp hết trơn. Cứ người nọ bảo người kia, cuối cùng không được vẫn là Linh Anh đi rửa, em trai lau bàn với đi phơi quần áo. Một buổi tối trôi qua bình thường như bao ngày khác. Lần này là phải phòng bị trước hơn thôi, ba mẹ cô cũng trở lại giới kinh doanh nên có khi kẻ thù lại mò được địa chỉ nhà, hại chị em cô thì biết sao được.

Sáng đầu tuần, chuẩn bị đi học như bao ngày khác thôi. Lần này để phòng cho hai con thì mẹ Linh Anh có nhờ nhà Diệp Nhi sang đưa hai đứa đi học cùng. Sáng nay Diệp Nhi đi hẳn xe đến nhà Linh Anh luôn. Trường em cô với cô ngược chiều nhau nên phải đi sớm để đưa em đến trường trước rồi mới về trường Linh Anh.

Hi vọng mọi thứ suôn sẻ với em cô, thằng bé không học cùng trường với cô nên không biết có ổn không nữa. Trước khi đến cổng trường một đoạn thì Diệp Nhi với Linh Anh xuống xe để đi bộ vào trường như bao lần. Mọi thứ vẫn vậy, có lẽ mọi người vẫn chưa biết tin gì hết. Cũng phải thông tin của hai chị em cô, ba mẹ cho bảo mật tối ưu trước bàn dân thiên hạ mà. Người ta chỉ biết họ có hai đứa con mà không biết là trai hay gái.

Vậy cũng tốt, cô vẫn sẽ dễ thở, dễ sống trong môi trường này. Chứ tinh thần hai chị em cô chưa sẵn sàng để đấu tranh đâu, cần có thời gian để chuẩn bị chứ đột ngột quá không kịp làm gì. Tạm thời mọi thứ vẫn an toàn chưa có gì quá khác biệt so với lúc trước. Thoải mái bước vào trường, tâm tình cô cũng ổn hơn lúc trước. Mọi thứ vẫn như vậy chỉ là giờ cô có một thân phận khác chứ không phải là học sinh trong trường nữa.

- Không phải lo đâu. Ba mẹ cậu đã khóa chặt thông tin của cậu rồi, kể cả lúc nhập học cũng vậy. Diệp Nhi hiểu những gì Linh Anh đang lo lắng.

- Ừm vậy cũng ổn rồi. Từ trước tới giờ tớ không nghĩ là ba mẹ mình lại có thế lực lớn như vậy. Giờ thì biết rồi cũng không hẳn là điều tốt.

- Sao thế? Nó không tốt ở chỗ nào?

- Tớ đâu có thích đấu tranh gì đâu, sống theo kiểu trời đưa đến thì mình thuận theo thôi.

Diệp Nhi kiểu chấm hỏi với bạn mình thật chứ. Người ta khi biết mình được sống trong nhung lụa phải vui mừng tận hưởng, bạn mình thì lo lắng cho sau này. Nói là lo hơi xa nhưng cũng đúng. Tương lai vốn dĩ bình yên của Linh Anh nay lại rẽ sang một hướng mới rồi. Cô phải học cách mạnh mẽ hơn, tự bảo vệ mình trong dòng đời nghiệt ngã này.

Yên tâm vào đến lớp, Linh Anh chỉ muốn ngủ thôi. Phải rồi, tối qua cô thức khuya sắp xếp file dữ liệu cho ba mẹ mà. Làm cố nốt cho xong đến 1h sáng mới đi ngủ, giờ hai mắt cứ díp vào. Sáng đầu tuần mà thiếu sức sống luôn trời. Hên cái là thi xong rồi chứ không thì mệt lắm luôn. Thầy cô vào lớp rồi mà Linh Anh vẫn gục ngủ được, Diệp Nhi gọi cô mãi mới dậy được. Cố gắng dậy để ghi bài cho đầy đủ, hết tiết là lại gục ngủ. Diệp Nhi nhìn không đành thế là kéo Linh Anh dậy đi rửa mặt cho tỉnh táo, tiện thể mua luôn chút gì ăn.

Diệp Nhi đang đứng mua đồ, Linh Anh đợi phía ngoài. Dù rửa mặt rồi nhưng vẫn hơi gật gù mệt, cố gắng trấn tĩnh mình đừng ngủ. Diệp Nhi mua đồ ra ngoài thấy bạn mình vẫn gật gù được, coi bộ tối qua thức khuya quá rồi. Trước giờ gần 10h30 là Linh Anh đi ngủ rồi, qua không biết thức đến mấy giờ mà nay cứ gật ga gật gù. Thôi về lớp lẹ lẹ để nàng ý còn ngủ chứ nhìn này buồn cười quá. Diệp Nhi kéo tay cô nàng về lớp, trên đường đi đưa vào tay Linh Anh ít đồ ăn. Vừa đi vừa ăn trên đường về lớp. Về đến lớp thấy hơi ồn ào không biết có chuyện gì.

Hai nàng ngó vào lớp thấy Hoa Vân đang nói chuyện gì đó với Tuấn Duy. Uất ức gì mà nước mắt rơi, còn chàng ta vẫn lạnh tanh vậy. Đi chầm chậm vào lớp, Diệp Nhi kéo tay Yến Vi hỏi coi có chuyện gì. Yến Vi kể lại cho hai người chuyện vừa xảy ra trên lớp.

Đại loại là qua hai người đến nhà Tuấn Duy luyện lại nhạc, Hoa Vân cũng tình cờ đi đến đó nhưng thấy hai người lại thôi không vào nữa. Cô ấy đợi bên ngoài, đợi hai người về để vào thăm hỏi. Khi hai người về, Hoa Vân lại vô tình thấy Linh Anh cười nói vui vẻ với mẹ Tuấn Duy. Điều ý khiến cô ta ngạc nhiên, trước giờ cứ nghĩ rằng mẹ anh sẽ ghét cô cơ. Dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn phải chỉnh trang lại khuôn mặt vào thăm, mẹ anh vẫn niềm nở tiếp đón. Anh thì lên thẳng lầu luôn, không ngoái lại nhìn. Biết là tối nay anh không đi dự tiệc nên Hoa Vân xin phép ở lại chơi. Mẹ anh cũng đồng ý. Đợi khi hai ông bà vừa đi cái liền chạy lên nói chuyện với anh. Bản tính Tuấn Duy không thích nói nhiều nên cho cô ta về luôn.