Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 57




Khoảnh khắc yên bình, dịu nhẹ như vậy chắc đây cũng là lầu đầu tiên Diệp Nhi được biết đến. Dù biết nhiều chỗ yên tĩnh, đẹp đẽ nhưng ít khi cô thả hồn vào nó. Lần đầu tiên cô thả hồn mình đi xa hơn những lần trước là chỉ chơi đùa. Yên lặng lắng nghe tiếng xào xạc của cây cỏ. Tiếng du dương ở làn gió mang lại, cảm nhận sự mềm mại của ánh trăng kia. Mọi thứ dường như rất đẹp và nhẹ nhàng.

Cứ như vậy, cho đến lúc Linh Anh đứng dậy kéo họ đi về. Muộn rồi, đường về tuy có đèn đường nhưng vẫn hơi hãi chút. Tầm này mới hơn 9h30 một chút, về sớm cũng tốt hơn là ở lại quá lâu. Đi qua mọi cung đường, họ về được đến nhà. Thấy về nhà còm sớm nên ba người lại xem phim, chơi game đến 11h mới đi ngủ. Ba mẹ không ở nhà là quậy tới bến luôn rồi.

Tối nay đi ngủ thì không phải lo lắng như hôm trước. Nay có người trực dưới rồi, Linh Anh cũng yên tâm được phần nào. Diệp Nhi đang lướt mạng kiếm gì đó. Em trai cô vê phòng học hay chơi gì đó thì cô không biết. Nhưng cả tối nay chơi xả láng vậy rồi mà, giờ này mà không đi ngủ là tới số với cô. Đánh răng rửa mặt, đắp mặt nạ dưỡng một chút rồi cô leo lên giường ngủ. Diệp Nhi đã ngủ từ khi nào rồi. Cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài.

********************

Sáng sớm chào đón con người tỉnh dậy bằng tiếng chim hót rộn ràng và ánh bình minh. Lúc này, Linh Anh mới tỉnh dậy, thấy Diệp Nhi dậy từ bao giờ rồi. Thôi thì vệ sinh cá nhân trước rồi xuống nhà. Xuống nhà thấy cô nàng đang ngồi ghế làm cái gì đó, Linh Anh không để ý lắm, vào bếp nấu bữa sáng.

Sáng nay cũng là Chủ nhật, nấu gì thì được nhỉ. Nhìn đồ ăn trong tủ lạnh mà chưa biết làm món gì. Phân vân một hồi cũng quyết định được sẽ làm món gì. Sơ chế nguyên liệu xong xuôi, giờ đi chế biến thôi. Cô loay hoay trong bếp một hồi lâu, cuối cùng cũng xong. Bày biện mọi thứ đã ổn thỏa, Linh Anh gọi hai người kìa xuống nhà ăn sáng. Diệp Nhi đang ngồi sofa, nghe tiếng cô gọi thì chạy vào luôn. Biết cô vừa nấu ăn sáng xong mà.1

Sáng Chủ nhật nào, em trai cô cũng đi bộ dọc mấy đường quanh đây. Giờ này đang thay quần áo rồi mới xuống nhà. Ba người ăn uống xong xuôi, tính bắt tay vào dọn nhà cửa mà chợt nhớ ra chưa đi mua đồ cho mấy ngày tới. Linh Anh với Diệp Nhi đi mua đồ trước, còn Nguyên Minh ở nhà tưới nước cho cây rồi chăm sóc chúng, đợi hai chị về rồi dọn nhà một thể.

Nhà ba tầng, dọn từ trên lầu ba xuống tầng trệt. Tốn hơi tốn sức thật nhưng đó là thói quen từ lâu của nhà cô rồi. Mọi lần dọn là có hai chị em làm, lâu muốn xỉu ba mẹ về còn hay kiểm tra nữa chớ. Nay có Diệp Nhi phụ thêm nên chắc cũng nhanh hơn.

Đi mua đồ về, xếp gọn vào tủ thu gọn túi bóng gọn lại để vứt rác. Gọi em cô vào để bắt đầu dọn nhà thôi. Cô với Nguyên Minh mỗi người quét một tầng nhà từ lầu ba xuống. Diệp Nhi đi lấy nước lau nhà với chổi lau, giẻ lau để tí cô lau cửa sổ rồi là cửa đi.

Quét quét, lau lau cả một buổi sáng cuối cùng cũng xong. Nhìn căn nhà sạch sẽ, gọn gàng hơn rồi. Cũng đã tầm trưa, tất cả tập trung vào nấu cơm trưa. Mọi thứ cho đến lúc này không có khúc mắc gì hết trơn. Tiếng cười nói vang khắp nhà. Từ lúc nào đó, Nguyên Minh cũng đã coi Diệp Nhi như là một người chị nữa trong nhà rồi.

Nếu Linh Anh trầm tính khi về nhà, ngoan ngoãn, đảm đang thì Diệp Nhi có phần đối lập. Là hội tụ của sự năng động, ưa nói và hơi vụng về trong việc nấu nướng. Giỏi game nên nhiều khi cậu thấy vui vẻ hơi nhiều. Có hai người chị có tính cách như vậy, Nguyên Minh càng thấy mình được che chở hơn. Chỉ khi ở nhà thì cậu mới được như vậy thôi,nhất là khi ở bên hai người này thì mọi cảm xúc của cậu được bộc lộ rõ ràng và chân thật nhất.

Cơm trưa xong xuôi, ăn uống dọn dẹp, giờ đi nghỉ chiều dậy còn có việc phải làm. Nguyên Minh lên phòng, ngồi đọc truyện xíu rồi mới đi nằm. Linh Anh với Diệp Nhi còn bàn bạc chuyện gì đó. Thứ tư tuần sau đã là 20/11 rồi, còn khoảng 2-3 ngày nữa để luyện lại nữa thôi. Đang suy nghĩ xem chiều nay có nên gọi Tuấn Duy để luyện thanh lại không. Vẫn là nên gọi để luyện lại thôi, thi giữa kỳ mất cả tuần rồi, sợ có khi quên.

Diệp Nhi bấm máy gọi cho bạn mình, Linh Anh cũng không nghe rõ hai người họ nói gì vì còn mải nghe lại bài hát. Đến lúc Diệp Nhi giật cái tai nghe ra cô mới biết cuộc trò chuyện xong rồi. Diệp Nhi bảo chiều nay nó có rảnh nhưng chỉ có tiếng thôi vì còn đi dự tiệc nữa. Nghe đến từ tiệc cô mới nhớ ra là cách đây mấy hôm ba mẹ cô có bảo cuối tuần này có tiệc, mà không biết có họ có về không nữa.