Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 47




Nằm trên giường ngủ rồi, hai người vẫn suy nghĩ về câu chuyện hôm nay. Trằn trọc xoay người liên tục, anh đành bật dậy xem lại tình hình. Thấy mình vẫn ổn nhưng thần trí thì không. Tự động viên mình không nghĩ ngợi nhiều nữa ngủ đi thôi. Cuối cùng là anh vẫn ngủ được rồi, quá là vất vả. Đến giấc ngủ cũng không bình yên được, cứ nhắm mắt đầu trống rỗng là được. Suy nghĩ nhiều làm chỉ tổ thêm đau đầu với nhanh già.

Linh Anh chỉ suy nghĩ chút chút về chuyện vừa xảy ra. Nói thật là giờ nghĩ nhiều cũng không được gì, đi ngủ mà suy nghĩ nhiều thì thôi dẹp ngủ gì nữa. Nhưng Linh Anh thuộc tuýt người dễ ngủ, dù có đang suy nghĩ. Vậy là trôi theo dòng suy nghĩ cô thiếp đi luôn.

*********************

Vậy là ngày thi thứ 3 cũng trôi qua nhanh chóng. Hai bài thi cô đều làm tốt, môn Lý cũng khả quan hơn chút so với cô nghĩ. Do anh dạy tốt cô tiếp thu nhanh hay vì lí do nào đó. Mà thôi qua ải rồi, mai lại thi à. Không mai được nghỉ, 1 ngày không phải thi. Cuối cùng cũng có hôm được nghỉ không phải thi mệt não nữa rồi.

“ Mai hình như không có lịch thi đúng không nhỉ? “ – Diệp Nhi hỏi cô.

“ Ừm mai không có. “ – Cô trả lời.

Diệp Nhi gật đầu một cái rồi lại đang suy ngẫm gì đó. Linh Anh cũng không để ý cho lắm, người hơi mỏi từ nãy, cô gục xuống bàn ngủ chút. Diệp Nhi tính nói gì mà thấy cô ngủ rồi lại thôi, để yên cho cô ngủ. Cô bảo Tuấn Duy để ý Linh Anh giùm mình, cô chạy xuống canteen mua gì ăn cho đỡ đói. Tiện thể mua cho Linh Anh luôn, khi dậy cô ấy còn ăn.

Được bạn giao phó trách nhiệm, anh nhận lời rồi nhưng vẫn chăm chú làm việc của mình. Thi thoảng lại ngó sang cô, sợ cô tỉnh giấc. Gương mặt khi ngủ của con gái thường rất thuần khiết, nhẹ nhàng. Hiện tại cũng như vậy. Gương mặt ngây thơ, trong sáng như này, anh vẫn luôn muốn nhìn thấy. Nhưng liệu khi bước vào giới quý tộc khắc nghiệt, anh có được ngắm khuôn mặt trẻ con này một lần nữa không.

Vậy cô có tình cảm với anh không, thứ tình cảm của anh với cô là gì ở hiện tại. Anh muốn biết nhưng không dám hỏi, hỏi rồi thì rất khó với đôi bên. Lớp hiện tại khá vắng vẻ, đa phần đều đi chơi hay xuống các câu lạc bộ rồi. Lớp còn lác đác vài mống thôi. Hình như Diệp Nhi đi hơi lâu thì phải hay lại đang ở sân bóng rồi.

Tuấn Duy đến bó tay với bạn mình, nó làm gì mà quên luôn cả bạn mình. Gấp quyển sách mình đang đọc lại, hơi tò mò ghé sát nhìn kĩ gương mặt Linh Anh. Đôi lông mi dài và cong thật đó, mũi không cao cho lắm, miệng nhỏ hơn anh nghĩ. Da cô do bố mẹ bảo vệ con cái tốt quá mà, ít khi đặt chân ra khỏi nhà nên da hai chị em nhà cô trắng hơn mọi người trong nha.

Đang nhận xét đánh giá tổng quan thì cô hơi cựa mình. Anh giật mình ngồi thẳng người lên như thể sợ cô phát hiện ra điều gì bất thường. Cũng may là cô chưa tỉnh, anh được phen hú hồn. Lần này chỉ nhìn ở phía xa thôi, như vừa nãy quá mạo hiểm rồi.

Đột nhiên lại ngáp ngủ, anh cũng buồn ngủ ghê. Thôi đành ngủ luôn cho đỡ mệt vậy. Nói rồi anh gục luôn, đối mặt với Linh Anh luôn. Anh cũng không để tâm lắm, ngủ luôn cho người bớt khó chịu, mỏi mệt. Cứ như vậy hai con người này ngủ liền một mạch mà không biết chuyện gì đã xảy ra.

Diệp Nhi vừa về lớp thấy hai con người này gục ngủ thì ngạc nhiên. Chạy lại xác nhận xem có đúng là như vậy không. Đập vào mắt cô là hình ảnh hai con người đang nằm ngủ đối diện với nhau, mở mắt ra cái là thấy nhau. Cô nhanh tay chụp lại không trên dưới chục tấm. Chọn 1 tấm đẹp nhất gửi cho Nhật Hoàng xem. Cậu vừa thấy tin nhắn là chạy như bay biến về lớp xác nhận chuyện Diệp Nhi vừa gửi.

Thấy anh chạy tốc như thế, mấy đứa bạn cũng thắc mắc là có chuyện gì. Một vài đứa tò mò đi theo lên coi xem. Nhật Hoàng chạy về xém tí hét to lên luôn, Diệp Nhi phải bịt miệng cậu lại. Bình tĩnh trở lại cậu mới hỏi chuyện đó là thật à. Diệp Nhi chỉ về chỗ hai người đó, khẳng định là lời nói của mình không sai.

Nhật Hoàng ngạc nhiên không khác gì Diệp Nhi, từ bao giờ mà hai người này đã như vậy rồi. Mấy đứa tò mò cũng ngó vào xem, thấy kì lạ sao 2 người kia lại ngủ rồi. Lại gần mới biết đó là Linh Anh với Tuấn Duy. Đã vậy còn đối mặt với nhau nữa chứ, mấy đứa nó thiếu chút nữa là kêu to lên luôn. Diệp Nhi lại phải bịt miệng lại, để hai người kia thức dậy thì hơi mệt.

“ Chuyện này chỉ nội bộ lớp mình biết. Đừng ho he cho ai cả, không rắc rối lắm. “ – Diệp Nhi nói với mọi người. Cô nói vậy để tránh rước họa vào thân cho Linh Anh. Cô hiểu tính bạn mình lắm, không thích rắc rối vớ vẩn chút nào.

“ Oke, đảm báo giữ bí mật. “ – Một người trong lớp nói.

“ Ừm hi vọng nói được làm được. Đừng nuốt lời là được. “ – Diệp Nhi nói.