Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 45




“ Chị mà bình thường thì chắc em cũng bình thường luôn quá. “ – Nguyên Minh phán một câu nghe nói sai sai, sai quá sai.

“ Nhìn mày bình thường mà gái thì theo nhiều quá ha. “ – Linh Anh đáp.

“ Chắc chị không như vậy kkkk. “ – Nguyên Minh cười lớn.

“ Cười có duyên dữ bay, người ta đi qua lại bảo khùng. “ – Linh Anh nổi da gà khi nghe thằng em cười kiểu vậy.

“ Hơ hơ kệ em, mà chuyện của anh Tuấn Duy nghe thú vị thiệt. Không thích là biểu hiện chống đối lại luôn. “

“ Cậu ta là vậy mà, có gì không thích là biểu hiện ra mặt luôn. “ – Linh Anh vừa ngẫm lại vừa nói.

“ Vậy nếu thích có biểu hiện ra mặt không? Hay lại lạnh tanh như không biết chuyện gì. “

“ Hmm hình như là không. Hầu như chị không thấy điều đó ở cậu ta, cũng không biết được cậu ta thích gì. “ – Linh Anh nói.

“ Ồ, tính ra lâu rồi em chưa gặp anh ý luôn á. “

“ Mấy ngày nay đang thi với cả sắp đến ngày 20/11. Thân là lớp trưởng cậu ta có nhiều việc phải làm lắm. “ – Linh Anh nói với em trai mình.

“ Chị nhắc em mới nhớ là giờ này đang là cao điểm thi cử mà mai thi rồi, em chưa ôn bài. “ – Thằng bé hốt hoảng chạy về phòng mình ôn bài cho ngày mai. Lực học cậu cũng thuộc mức khá giỏi, đó là với mấy môn tự nhiên còn xã hội thì không hẳn.

Trong nhà sẽ có hai kiểu anh chị em, một người giỏi tự nhiên nhưng dốt xã hội và ngược lại. Đôi khi sinh đôi còn hỗ trợ được nhau, sinh lệch nhau 1-2 năm là khó hướng dẫn cho nhau rồi. Linh Anh có thể hướng dẫn em cô kiến thức mấy môn xã hội nhưng môn tự nhiên của cô thì em nó không hiểu được. Nhìn thằng em chạy nhanh về phòng học của mình mà cô lại buồn cười. Học lệch cũng khổ chứ chả đùa được, hiện tại trước mắt là vậy.

Thôi cô cũng về phòng mình ôn tập cho kì thi ngày mai. Mai thi Lý rồi, giờ phải ôn lại kiến thức chiều nay Tuấn Duy bổ túc lại cho cô. Ngồi ôn tới tầm độ 9h30 thì mới nhớ ra là mình còn lời hứa với Ly Ngọc. Cô vội mở máy lên xem, đúng lúc thấy anh gọi tới. Vào thấy con bé đang ngồi trước cam rồi, có vẻ đợi cô rất lâu rồi.

“ A! chị Linh Anh, em đợi chị mãi. “ – Con bé reo lên.

“ Chị xin lỗi nha, nãy chị bận ôn bài mà giờ mới nhớ ra là có hẹn với em. “ – Linh Anh cười nói xin lỗi với Ly Ngọc.

“ Không sao đâu chị ạ. Thực ra em cũng định gọi sớm cơ mà anh em không cho. Anh ý bảo để chị học ôn bài đã mai thi rồi. Nên em mới phải đợi đến giờ này luôn á. “ – Ly Ngọc kể với cô.

“ Tính ra em căn thời gian chuẩn ghê, chị vừa học bài xong luôn. “ – Linh Anh nới với con bé.

“ À không phải em căn đâu mà là anh Duy căn đấy. Trước khi ra khỏi phòng, anh có bảo em là giờ này có lẽ chị đã học xong rồi nên giờ gọi cũng được. “ – Ly Ngọc hồn nhiên vô tư kể lại.

“ Anh em căn gì mà chuẩn thế nhỉ. Như nằm dưới gầm giường nhà chị á. “ – Linh Anh cảm thán, cậu ta căn thời gian chuẩn ghê, không biết có ý định gì mà căn chuẩn ghê.

“ Thôi kệ ảnh đi em có nhiều chuyện muốn nói lắm đây. “ – Ly Ngọc nói.

Thế là hai chị em ngồi nói chuyện từ 9h30 đến 11h, kể đủ chuyện trên giời dưới biển không kể hết. Quan trọng nhất là con bé còn kể ra biết bao tật xấu của ông anh mình. Đang trên đà nói, anh đi vào thấy em mình đang nói xấu mình thì mặt hơi tối sầm lại. Chầm chậm đi lại gần mà con bé không hay biết, lúc này Linh Anh đi lấy mặt nạ đắp dưỡng da.

Linh Anh vừa đi khỏi thì Tuấn Duy lại gần tắt mic, tắt cam phía anh đi. Anh nhìn em mình với ánh mắt tra hỏi tội phạm vậy. Con bé không biết mình vừa làm gì sai mà anh mình nhìn mình như vậy.

“ Ủa em làm gì mà anh nhìn em dữ vậy. “ – Con bé ngây ngô hỏi.

“ Em làm gì mà em còn không biết hả. Vừa nãy nói gì với Linh Anh chắc em nhớ chứ. “ – Sát khí đằng đằng phía sau anh kìa. Sao kể chuyện gì không kể lại đi kể chuyện xấu của anh. Mặt anh đang sát khí chứ trong lòng đang không biết giấu mặt mình đi đâu cho hết. Đáng lẽ chỉ có người trong nhà mới biết mấy chuyện này, có khi còn không biết nữa ý chứ. Vậy mà giờ có thêm người khác biết rồi. Mai không biết đối mặt nhau như thế nào nữa.

“ Có chuyện gì đâu, em kể có tí chuyện xấu của anh thôi mà. “ – Con bé biết mình vừa nói gì và biết anh mình đang tính làm gì.

“ Có tí chuyện thôi hả. Tí chuyện của em là mai anh không biết đối mặt với cậu ấy sao bây giờ. “ – Anh bó tay với em gái mình luôn rồi, bất lực trước sự vô tư hồn nhiên của nó.

“ Ô có gì mà không biết đối mặt sao, cứ như bình thường là được rồi anh trai của tôi ơi. “ – Ly Ngọc đến chịu với ông anh mình khi nghe ổng nói vậy