Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 29




“ Khi nào có chuyện em báo anh cho xuống mà hóng trọn vẹn. “ – Linh Anh thấy ông anh có mức độ hóng khá là cao đấy.

“ Haha, oke khi nào có drama gọi anh xuống anh hóng với. “

Hai anh em ngồi cười nói chuyện thêm lúc nữa. Anh toàn bày cho cô mấy trò để đối phó lại với mấy người kiểu đó. Tiếng cười vang khắp phòng khách, lúc này Tuấn Duy đi vào, thấy hai người đang cười sặc sụa thì không hiểu chuyện gì

“ Hai người có chuyện gì mà cười nhiều thế? “ – Tuấn Duy hỏi.

“ Không có chuyện gì đâu. “ – Dương Phong vừa nói xong câu này thì lại cười tiếp. Anh kiểu như ủa hai người bị gì vậy, vừa uống nhầm gì à. Anh vào bếp xem mọi thứ làm xong chưa. Linh Anh thấy anh đi hướng bếp liền chạy theo. Anh xuống thấy vắng tanh, quay lại thấy Linh Anh đang đứng đó

“ Mọi người đi nghỉ ngơi chút rồi. Cậu kiếm gì? “ – Linh Anh hỏi.

“ Tôi vào xem mọi thứ làm xong chưa. Mà cô chạy theo làm gì. “ – Tuấn Duy hiếu kì hỏi.

“ Mọi thứ xong rồi, muốn ăn chỉ việc mang ra thôi. “ – Linh Anh trả lời.

“ Mà sao cô biết mọi thứ đã xong rồi? “ – Tuấn Duy ngờ vực hỏi Linh Anh.

“ Thì vừa nãy tôi có vào bếp lấy nước mà nên biết vậy thôi. “ – Linh Anh trả lời.

Tuấn Duy cũng không tra hỏi gì nhiều, cô tính lấy bánh ra mà nhận thấy là mình không biết dử dụng tủ lạnh nhà anh. Cô kéo anh lại bảo anh mở giùm. Người ta đã nhờ mà không làm thì dở hơi lắm, anh mở tủ ra rồi, cô nhanh tay lấy cái bánh ra đặt lên bàn. Anh nhìn họa tiết trang trí thì thấy lạ. Mọi khi người đầu bếp làm đơn giản lắm, sao hôm nay lại tỉ mỉ như vậy.

Linh Anh thấy anh đang ngây ngốc, kệ anh quay đi lấy nước uống mang ra trước. Đến khi cô quay lại vẫn thấy anh đứng đó mà nhìn chăm chút vào cái bánh. Cô đi lại gần, đưa tay ra trước mặt anh xem anh có bị gì không. Tuấn Duy đang chìm đắm trong suy nghĩ thì cô đã kéo anh về hiện thực.

“ Cậu làm cái gì mà nhìn cái bánh như sinh vật lạ thế? “ – Linh Anh hỏi.

“ À không có gì đâu. Mang ra ngoài trước đi, tôi lấy dao dĩa ra cho. “ – Anh quay lại với lấy con dao cùng với mấy cái dĩa và đĩa nữa. Hai người mang hết ra ngoài, Dương Phong thấy chiếc bánh thì ồ lên một tiếng kinh ngạc

“ Phần trang trí này là do em làm hả, Linh Anh? “ – Anh buột miệng hỏi. Linh Anh đơ người luôn vì cô tính giấu luôn chuyện mình trang trí cái bánh để Tuấn Duy không biết. Tự nhiên Dương Phong lại hỏi làm gì cơ chứ. Ôi, sầu não thiệt!

Trong lúc Linh Anh đang sầu não vì câu nói vừa rồi, Tuấn Duy nghe thấy vậy cũng giật mình không kém. Anh thoáng thể hiện nét ngạc nhiên trên mặt nhưng rồi lại thu lại bộ mặt đó. Dù hơi thắc mắc nhưng anh không hỏi gì nhiều. Thoáng nhìn biểu cảm của anh có vẻ ổn, cô mới thở nhẹ được. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Linh Anh hỏi xem tầng 3 nhà anh lên ở lối nào

“ Tự nhiên hỏi chi vậy em? “ – Dương Phong nói.

“ Diệp Nhi ở trên ý chơi với em gái Tuấn Duy, em lên gọi cậu ấy thôi mà. “ – Linh Anh trả lời.

“ Con bé bảo em thế à. “ – Dương Phong hỏi.

“ Vừa nãy em có gọi điện thì cậu ấy bảo thế. Giờ em tính lên gọi."

“ Sao không dùng điện thoại cho nhanh? “ – Tuấn Duy chợt nói.

“ Tự đi lên có phải tốt hơn không. Tôi cũng thích đi bộ lên hơn là ngồi dưới gọi. “ – Linh Anh đáp.

“ Anh đưa cậu ây đi giùm em đi. Phiền phức thật. “ – Nói rồi, anh lại ngồi đọc gì đó còn Dương Phong đưa Linh Anh đi lên tầng 3 coi như thế nào.

“ Nhà nó, nó không thèm dẫn đi lại bảo mình. Hâm thật chứ. “ – Dương Phong thì thầm.

“ Anh nói gì thế? “ – Linh Anh nghe thấy anh lẩm bẩm gì đó.

“ Không có gì đâu. Mình đi thôi. “

Linh Anh không gặng hỏi thêm nữa. Trên đường đến chỗ Diệp Nhi, hai người cũng nói một vài chuyện. Từ miệng Dương Phong, cô biết được sơ khai về nhà anh. Đại loại là có những ai, tính cách ra sao....... Cô cũng chỉ hỏi về em gái anh thôi mà Dương Phong đã nói hết về tiểu sử gia đình nhà người ta rồi.

Đến trước một căn phòng, Linh Anh đưa tay gõ cửa xem. Bên trong vọng ra tiếng hỏi ai đấy, cô nhận ra đó là tiếng của Diệp Nhi liền bảo là mình. Đang tính mở cửa thì bên trong đã có người mở rồi. Diệp Nhi hỏi là mọi thứ xong rồi à. Cô gật đầu cái, ngó vào trong thấy một bé gái đang ngồi chơi

“ Đó là em gái của Tuấn Duy hả? “ – Linh Anh bất giác hỏi.

“ Ừm đúng rồi đó. Con bé là Ly Ngọc. “ – Nói rồi, Diệp Nhi vẫy tay con bé lại gần. Nó hớn hở chạy ra thì thấy một chị gái lạ đang đứng ở đó. Nó hơi nép vào người Diệp Nhi, cô mới vỗ về bảo đó là bạn mình. Con bé vẫn hơi sợ, cho đến khi Dương Phong ló mặt mình vô, chào con bé cái. Ly Ngọc nhận ra đó là anh họ mình thì vui vẻ chạy lại, nhảy thẳng lên ôm cổ anh.

“ Công chúa nhỏ sợ gì thế? “ – Anh dịu dàng hỏi cô em họ nhỏ nhắn đang ở trên tay mình.