Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 24: Chiến trường gây sự




Linh Anh lúc này kéo tay lại bảo không cần, cô cũng tôn trọng bạn mình nên thôi.

Có người ngó ra thấy lớp trưởng sắp về, họ nhốn nháo hết lên. Rồi một kịch bản mà hầu như trà xanh nào cũng dùng. Hoa Vân kéo lấy tay Linh Anh cầm lấy 1 chai nước rồi tự hắt vào mình, để khi lớp trưởng đại nhân vào trông thấy sẽ bênh vực Hoa Vân.

Nhưng mà Tuấn Duy là ai cơ chứ, mấy trò này anh thừa hiểu rõ, anh vào lớp mà ngơ cô ta luôn. Vừa nãy Linh Anh có lau chỗ nước đi rồi nên giờ đã khô. Anh yên vị ngồi, không thấy chuyện gì đang xảy ra. Hoa Vân nước mắt ngấn lệ, lại gần chỗ anh ngồi nói:

“ Anh xem cô ta hắt nước vào người em này. Lần này chính mắt anh thấy nên đừng nói em gây sự. “

Anh chỉ liếc mắt qua chỗ Hoa Vân rồi quay sang hỏi Linh Anh rằng có đúng là cô làm không. Linh Anh nhún vai trả lời:

“ Cậu cũng tận mắt chứng kiến rồi cần gì hỏi làm chi cho mất công. “

“ Nếu cô nói như vậy là thừa nhận là cô hắt nước Hoa Vân nhỉ. “ – Tuấn Duy nói.

“ Ừm, cậu nghĩ sao cũng được nhưng mà.........” Linh Anh giữa chừng rồi nhận từ tay Diệp Nhi chậu nước. Khi thấy Tuấn Duy vào lớp, cô nháy mắt với Diệp Nhi bảo cô đi lấy chậu nước cho mình. Khi hai con người cùng là con mọt tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân nên dễ hiểu lắm.

Nhận từ tay Diệp Nhi chậu nước, Linh Anh thẳng tay hắt luôn vào người Hoa Vân. Giờ cậu ta ướt như chuột lột từ đầu đến chân. Hoa Vân nói với Tuấn Duy xong liền đứng xa xa ra xem anh xử cô như thế nào. Một số người đứng gần Hoa Vân cũng dính, ướt một mảng lớn quần áo. Tuấn Duy ngạc nhiên khi cô chơi lớn như vậy luôn.

“ Khi mà Linh Anh tôi muốn hắt nước vào người cô hay bất cứ một ai gây sự mà chỉ vì một lí do vớ vẩn ý, sẽ dùng thẳng luôn 1 chậu để tẩy rửa luôn. Cái này mới là tôi hắt. “ – Linh Anh tát nước xong nói luôn.

Cả lớp bàng hoàng khi thấy vậy, coi bộ cô nàng này không hề dễ chọc. Như Hoa Vân nổi tiếng là đanh đá khi động vào thứ cô ta thích vậy mà bị Linh Anh phản đòn cho đau đớn. Hoa Vân lúc này hét lên 1 tiếng lớn, cô lấy cái khăn đang nằm trên bàn bị ướt, vắt sạch nước vào chậu rồi bịt miệng cô ta lại cho đỡ nhức đầu.

“ Cô hét cái gì. Oan ức lắm hay sao mà la hét ầm ĩ, camera lớp không thiếu nhưng quan trọng họ có khai thật hay không mà thôi. “ – Nói đến khúc này, Linh Anh quét mắt qua những người ở lớp lúc sự việc xảy ra. Giờ cô đúng hay sai đều do lời khai của họ hết.

“ Linh....Anh.... cô dám ư? “ – Hoa Vân khó khăn nói khi bị bịt miệng như vậy.

“ Có gì mà tôi không dám. Cô nghĩ cô là ai mà tôi phải kiêng nể. Nếu muốn giữa một người đàn ông bên cạnh mình ý thì phải xem mình đã tốt hay chưa. “ – Linh Anh đang bực nên tuôn một tràng cho Hoa Vân.

“ Cô...... cô “ – Hoa Vân tức không nói được gì.

“ Cô cái gì mà cô. Tên họ đàng hoàng mà cứ cô cô, bực mình. Đi thay quần áo đi, nhìn như chuột lột rồi kìa. Lộ hết áo trong rồi. “ – Cô nói với Hoa Vân.

Lúc này Hoa Vân mới nhớ ra là mình bị ướt nên vội vã che lại, mượn lấy một cái áo che vào, bước ra khỏi lớp đi thay đồ. Cục tức chưa trả được, nay lại thêm tức. Linh Anh thấy Hoa Vân đã đi liền thở dài một tiếng, đã buồn ngủ còn gặp cái thể loại này, ai chịu cho nổi.

Linh Anh đi lấy cây chổi lau nhà, dọn dẹp chiến trường vừa xảy ra. Diệp Nhi cũng phụ cô để nhanh hơn. Khoảng 5 phút sau thì nền lớp đã sạch nước, giờ chờ cho khô thôi. Cô mở cửa sổ phòng học ra, để quạt số vừa, báo mọi người không đi vào khu vực ý. Những chỗ ngồi bị ướt, Linh Anh lấy giẻ khô lau rồi xin lỗi các bạn ngồi chỗ đó vì lỡ làm ướt chỗ các bạn ngồi. Họ cũng không tỏ ý khó chịu, bỏ qua cho Linh Anh.

2-3 phút sau khi dọn xong thì cô vào lớp, Hoa Vân vào sau đó. Ánh mắt cô ta mang sự ghét bỏ, thù hận nhìn về phía Linh Anh. Cô thấy vậy liền hỏi xem sao lại thay đồ. Hoa Vân tính trả lời thì Diệp Nhi nhanh tay nói là bạn ý không may bị ướt quần áo khi uống nước nên đi thay đồ khác mặc cho đỡ bứt rứt. Cô chỉ ừ một tiếng rồi bắt đầu tiết học.

Hết tiết học, Linh Anh vươn vai cho đỡ mỏi rồi cất sách vở ra về. Hôm nay cô chỉ có tiết học sáng, chiều được nghỉ. Diệp Nhi đang đợi cô ở cửa, nàng này bao giờ cũng nhanh tay nhanh chân. Đi qua chỗ Hoa Vân cô ta nói

“ Chuyện ngày hôm nay chưa kết thúc đâu. Cô đừng có đắc ý. “

Linh Anh nghe rõ thì hiểu là sau này còn nhiều chuyện khó lường. Tốt hơn hết là phải cẩn thận với cô ta, đời dài mà gặp toàn các thành phần như này chắc cô tự vẫn luôn cho nhanh. Trên đường đi về, cô có tạt vào cửa hàng văn phòng phẩm để mua chút đồ dùng học tập khi hết.