Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 17: Sự thay đổi trong mỗi người




“ Đến khi nào có hai đứa bay yêu nhau thì tụi tao công khai. “ – Diệp Nhi cười nói.

“ Mày đang nói ai vậy? “ – Tuấn Duy hỏi.

“ Đương nhiên là tao nói mày với Linh Anh rồi. “ – Diệp Nhi vừa trả lời vừa nén cười.

“ Ủa, tớ thì liên quan gì đến chuyện này đâu. “ – Linh Anh ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

“ Rất có liên quan luôn đó nha. “ – Nhật Hoàng vừa nói vừa đánh mắt nhìn sang Tuấn Duy khiến cô càng thêm khó hiểu. Mình thì liên quan gì đến Tuấn Duy, muốn tránh không được mà hai người này còn nói liên quan là sao.

“ Chúng mày lại tào lao cái gì thế. Còn cái ánh mắt nữa. “ – Tuấn Duy dường nhưng cũng chưa hiểu gì.

“ Thôi bạn ơi, không phải che dấu làm gì. Mày làm gì, nghĩ gì mày biết. Bọn tao chỉ phán đoán vậy thôi. “ – Nhật Hoàng nói xong rồi nhìn Diệp Nhi. Hai đứa nó cười như đó là chuyện hài vậy. Hai con người kia có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Trong khi hai đứa kia vẫn cười thì hai người mỗi người có một ý nghĩ riêng. Tuấn Duy thấy mình dạo này có vẻ lạ. Lúc trước thì khá ghét con gái trừ người thân gia đình ra thì anh không gần một đứa con gái nào. Vậy mà giờ lại có thể bảo vệ một người mà mới tiếp xúc lần đầu. Có phải anh bị điên rồi không. Trước giờ ghét là vậy mà hiện tại lại có cảm giác với một người mới gặp.

Linh Anh ngẫm lại, dù không tiếp xúc lâu nhưng cô lại nắm bắt tâm lí và tính cách của người đó qua hành động. Cô nhớ là Diệp Nhi từng nói với cô là anh là người khó gần, nhất là nữ giới thì càng khó. Với mớ kinh nghiệm tình trường đã thu nhập sau khi đã đọc hơn trăm tiểu thuyết cộng thêm với mấy câu chuyện tình yêu mà lũ bạn cấp 2 của cô trải qua và kể lại, cô thấy rằng anh có điều gì đó thay đổi.

Từng không gần nữ sắc vậy mà có thể ôm cô như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Đứng ra bảo vệ cô và có ánh mắt khá là lạ khi Nhật Hoàng lấy giúp cô quyển sách xuống. Mới quen chưa lâu, bắt gặp cái ánh mắt đó khiến cô có phần gượng gạo. Nhanh chân chạy về chỗ ngồi, thấy anh bình thường, cô nghi ngờ liệu cái ánh mắt khi đó là cô nhìn nhầm không.

“ Hai đứa bay làm gì mà im lặng đồng loạt thế hả? “ – Nhật Hoàng cất tiếng hỏi khi thấy hai người im lặng hồi lâu.

Tuấn Duy và Linh Anh giật mình, thoát khỏi những suy nghĩ cá nhân.

“ Suy nghĩ chút chuyện thôi. “ – Tuấn Duy trả lời.

“ Ồ, suy nghĩ chuyện gì mà đăm chiêu ra vẻ vậy. “ – Nhật Hoàng hỏi.

“ Mày hỏi gì mà hỏi lắm vậy. Đã bảo là chút chuyện thôi không có chuyện gì đâu. “ – Tuấn Duy đang suy nghĩ thì bị câu hỏi của thằng bạn là đứt luôn mạch suy nghĩ. Phía bên cô cũng không khác vậy là bao. Đang trầm tư suy nghĩ thì giật mình khi nghe thấy Nhật Hoàng hỏi. Hai người giờ có chung một suy nghĩ là muốn đập cho Nhật Hoàng một trận. Đang suy nghĩ mà nhảy vào đứt mạch suy nghĩ rồi còn đâu.

Bốn người cứ như vậy nói chuyện thêm một lúc nữa cho đến khi có người ra gọi Diệp Nhi. Tắt máy, đi vào nhà thấy hai cặp bố mẹ vẫn bàn chuyện, cô không hiểu họ gọi mình vào làm gì. Thấy cô vào, mẹ cô gọi cô ngồi xuống cạnh bà.

“ Con với Nhật Hoàng có chuyện gì à mà hôm nay hai đứa không nói gì với nhau thế? “ – Mẹ Nhật Hoàng hỏi.

Cô kiểu: hả gì vậy, ủa sao lại hỏi vậy trời. Cô nhớ lại xem có gì đó không để tìm dữ liệu cho câu trả lời. Chợt nhớ ra là mọi khi sang ăn cơm, ăn xong là hai đứa ra sân sau nhà nói chuyện, hôm nay Nhật Hoàng không có ở cùng cô nên hỏi vậy.

“ À có gì đâu cô. Hôm nay chắc cậu ấy bận gì thôi. “ – Cô trả lời.

“ Vậy hả, cô tưởng hai đứa có chuyện gì. “

Hai đứa mình thì có chuyện gì đâu. Đang bàn mưu tính kế cho hai con người kia chứ bộ. Cô đợi bố mẹ nói chuyện xong thì đứng dậy xin phép ra về. Quãng đường trở về nhà không ai nói câu gì. Sự im lặng bao trùm như vậy cho đến khi về đến nhà. Về đến nhà, cô phóng thẳng lên phòng thả người xuống chiếc giường êm ái. Nằm được một hồi thì lại bật dậy làm bài cho ngày mai.

11h thì xong việc, cô skincare một chút rồi đi ngủ. Nhưng nào đã ngủ, Diệp Nhi ôm laptop lên giường ngồi cày phim đến 1h sáng. Phía Linh Anh không khác là bao. Học xong là đi lướt web, chán thì coi phim hoặc đọc truyện đến nửa đêm mới đi ngủ

Nhật Hoàng ngồi làm việc cho đến nửa đêm mới nghỉ ngơi. Từ tối đến giờ cậu làm việc tập trung khiến cho mắt mỏi. Xoa nhẹ đôi mắt cho đỡ mỏi, cậu đứng dậy đi thay quần áo ngủ, vệ sinh cá nhân rồi lao lên giường ngủ một mạch. Hôm nay đã là ngày mệt mỏi với Nhật Hoàng rồi.

Mọi khi đi ngủ muộn nhưng hôm nay Tuấn Duy lại đi ngủ sớm hơn mọi hôm. Thường thì 11h hoặc 12h mới đi ngủ vậy mà hôm nay 10h30 đã đi ngủ rồi. Hôm nay anh cho phép bản thân mình thả lỏng một hôm, bù cho những ngày trước.