Thanh Xuân Ấy Mình Đã Bỏ Lỡ Nhau

Chương 4




Trâm dậy rất sớm, ra quán nghiên cứu về cafe. Những ngày trong Nam, Trâm đã tìm được niềm đam mê của mình, đó chính là cafe. Trâm thích cái mùi thơm của nó. Mùi thơm ngược lại với mùi vị, giống như, một con người mà hai tính cách vậy. Trâm muốn chế ra một loại cafe đặc biệt của mình, nhưng rất tiếc, Trâm chưa đạt được đến cái trình độ ấy.

Đông rồi, cây bắt đầu trụi lá.

Linh và Vi đến quán cafe ven đường, trả tiền taxi, bước xuống. Linh nhếch miệng " Cũng được đấy, hẳn là quán cafe cơ à, nhưng xin lỗi nhé, tao mà cưới được Hoàng thì sẽ san phẳng chỗ này, vì mày sướng quá đủ rồi. "

" Đi vào thôi. " Vị kéo tay Linh.

" Cafe gì mà ngọt như vậy hả, các người làm ăn kiểu gì vậy?" Linh hất chén cafe nghi ngút khói vào người Yến, nhân viên quán. Yến tức điên cả người, tay cầm chặt khay gỗ.

- Xin lỗi, mỗi người có một khẩu vị riêng, tôi sẽ làm cho chị ly khác.

- Cô còn biện minh sao? Khách nói một đằng nhân viên cãi một nẻo. Còn ra cái thể thống gì nữa. Chủ quán đâu, tôi muốn gặp chủ quán, nhanh lên."

Vi ngồi dựa ra sau ghế, nhìn con bạn cùng bè của mình mà bật cười. Làm trò sao? Đúng là tầm thường? Có giỏi hẹn trực tiếp luôn đi. Mà thôi, em nó đang diễn, cho diễn hết đi. Còn non và xanh lắm.

Trâm thấy ồn ào bèn chạy ra xem. Vừa thấy Trâm, Linh làm ra cái vẻ mặt ngạc nhiên lắm.

- Ơ, Trâm, bạn phải không? Bạn là chủ quán này à?

Trâm nhìn Linh, cười gật đầu.

- Ừ, cậu có chuyện gì không hài lòng sao? Mình sẽ bảo nhân viên làm lại.

- Không, chẳng có gì to tát cả, hôm nay gặp cậu, hay chúng mình ngồi xuống nói chuyện một lát.

Trâm chẳng còn cách nào để từ chối.

- Ừm

- Giới thiệu với bạn, đây là Vi, bạn của mình.

Bạn sao? Chắc thân nhau lắm nhỉ? _ Trâm thầm nghĩ.

- Chào bạn, mình tên Trâm, Hạ Trâm.

Vi cười, cái nụ cười giả tạo.

- Ồ, cái tên thật đẹp, mình nghe Linh nhắc rất nhiều đến bạn.

Trâm quay qua nhìn Linh, hóa ra cậu vẫn còn nhớ tới người bạn nay hay sao?

- Trâm, chiều nay bọn tớ rảnh, cậu có muốn đi mua sắm cùng bọn mình không?

Trâm trước giờ chẳng bao giờ mua sắm đồ cả, không phải vì Trâm không có tiền, mà chỉ là, Trâm chẳng có hứng thú.

- Tớ còn bận nhiều việc lắm, cậu thích thì cứ đi đi.

- Bạn bè lâu ngày mới gặp mà, đi với bọn này đi Trâm.

Thấy Linh cứ năn nỉ mãi, Trâm rốt cục cũng mủi lòng.

- Thôi được rồi. Mình nể cậu.

Vi và Linh nhìn nhau cười đắc ý.

*****

Trung tâm mua sắm sầm uất, đông nghịt người. Ba cô gái xinh xắn khiến mọi người đặc biệt chú ý. Linh mặc một chiếc váy rất đẹp, màu xanh. Linh thích màu xanh lắm, bởi vì nó hợp với Linh, tạo nên một sự tao nhã. Vi cũng mặc váy, là bộ váy trắng, nhìn qua là biết rất đắt tiền. Còn Trâm, quần bò áo phông chẳng thể đơn giản hơn, nhưng Trâm chẳng quan tâm nhiều, vẫn tự nhiên với hai cô bạn. 

Linh đi đến đâu nhân viên mời đến đó, thái độ kính trọng và lịch sự. Cũng phải thôi, đây là chi nhánh siêu thị của Hoàng mà. Chẳng ai là không biết cái quan hệ của Hoàng và Linh, họ nhìn Linh bằng ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ, nịnh nọt Linh như đối với bà chủ " tương lai ".

Trâm đến một quầy hàng, chợt nhìn thấy chiếc vòng rất bắt mắt. Tuy chỉ đơn giản, hạt đá rất nhỏ nhưng nhìn qua là biết cực kì tinh sảo.

" Chiếc vòng ấy không bán, mà nếu bán chắc cô cũng không mua được đâu. " Nhân viên thấy Trâm nhìn rất lâu, nhếch miệng nói.

Trâm nhìn cô nhân viên, cười nhẹ, quay đầu bước đi.

Chiếc vòng ấy là vật đặc biệt nhất trong cái trung tâm này. Giám đốc đã tự mình thiết kế nó. Chỉ được bày, không được bán. Đó là lệnh của Hoàng. Mọi người đều không hiểu tại sao Hoàng lại làm thế. Những lời suy đoán lung tung lại càng làm nhiều người tò mò về nó hơn...

Nhưng có ai biết, chiếc vòng ấy Hoàng bày, vì muốn người con gái mà Hoàng yêu nhất được nhìn thấy nó...