Thanh Vũ

Chương 49: Thương lạc




Lễ khai quốc của Thương Quốc vô cùng long trọng, một người bận bịu trăm công nghìn việc như Bách Lý Dực đương nhiên sẽ không tới. Mà người được phái đi, cũng chính là huynh đệ trong hoàng tộc của Bách Lý Dực, một người chuyện đảm trách chuyện ngoại giao --- Bách Lý Hàm.

Hai ngày trước lễ khai quốc của Thương Quốc, Bách Lý Dực nhận được tin từ Thương Châu, lúc này mới biết người đại diện cho Nam Hạ đến Thương Quốc chính là Tần Vương Thương Lạc. Nhìn trang thư bị ánh lửa đốt cháy, Bách Lý Dực phảng phất nhìn lại năm đó, cái người nam tử ngây ngốc ngồi nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt. Con ngươi trong suốt, ánh mắt nhu tình.

Nghĩ tới hai người một người phương Nam một người phía Bắc, khó tránh khỏi có chút than thở. Nếu như lúc trước không đáp ứng Sở Chỉ Ngọc, chỉ sợ Tần Vương, vẫn là thiếu niên chưa rành thế sự. Có thể nàng cũng vĩnh viễn không trở thành Thụy Nhị ca trong lòng Thương Lạc.

Ngọn lửa đem trang giấy hóa thành tro tàn, từng chút từng chút bay xuống. Bách Lý Dực quay đầu, nhìn về phía mặt nạ màu bạc đặt trên bàn. Nàng đưa tay, đầu ngón tay vô thức vuốt ve chiếc mặt nạ, ánh mắt sâu sắc.

Năm đó rời đi, nàng cùng Thanh Vũ đã nói, chờ nàng trở về liền dẫn nàng cùng đi dạo tết Nguyên Tiêu, trước đó, Thanh Vũ chưa bao giờ ra khỏi cửa phủ, cũng chưa từng trải qua nhiều chuyện như vậy. Bây giờ.......

Thở dài một hơi, một lúc lâu, nàng buông chiếc mặt nạ trong tay xuống, quay lưng rời khỏi thư phòng.

Lễ khai quốc của Thương Quốc náo nhiệt lạ thường, ngoại từ ba ngày cúng tổ tiên, tân nữ đế Đoạn Chỉ Ngọc cùng với con dân cả nước ăn mừng 7 ngày.

Vào đêm, trong hậu hoa viên của hoàng cung mới xây của Thương Quốc, một mảnh hoan ca. Đây là quốc yến đầu tiên của Thương Quốc, đương nhiên là hết sức náo nhiệt. Y phục lụa là, sáo trúc du dương, Thương Lạc nắm chặt chén rượu trong tay, nhìn thân thể thướt tha của đám Vũ Cơ trong cung điện, khóe miệng nở ra một nụ cười châm chọc. Có ai dám nghĩ, nữ nhân tôn quý nhất đang ngồi trên cung điện kia, cũng từng là Vũ Cơ bình thường trên sân khấu, trắng trợn trêu đùa.

Hắn nhìn những Vũ Cơ này, nghĩ tới chính mình lúc còn trẻ, cùng các quý công tử tranh chấp đến sứt đầu mẻ trán vì một Vũ Cơ trên sân khấu, đáy mắt hiện lên tia nhìn tàn khốc. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy, vào lúc ấy, nữ nhân kia đứng ở một bên, lạnh lùng quan sát hắn vì nàng mà muốn sống muốn chết, phỏng chừng là rất châm biếm đi.

Hắn cho rằng nàng chỉ là Vũ Cơ, kết quả đây, a...........

Rượu trong chén một lần nữa bị uống cạn, trong tiếng hoan ca, ai ai cũng không phát hiện nam nhân mặt tua tủa râu kia hai mắt đỏ chót uống rượu. Nữ nhân tọa trên hoàng tọa uy nghi kia ngẫu nhiên quay đầu, tầm mắt rơi trên người hắn, rất nhanh rời đi chỗ khác.

Một đêm vui mừng, sau khi quốc yến đầu tiên của Thương Quốc qua đi, các lễ quan mới nhậm chức liền bắt đầu vì hôn nhân đại sự của Nữ Đế mà vất vả. Các nhân tài tuấn kiệt của các nước đến từ Cửu Châu cố ý lưu lại, chuẩn bị cho việc lựa chọn cho trượng phu của Nữ Đế.

Người Nam Hạ lưu lại ở đây cũng không ít, bao gồm cả Thương Lạc, đám người cho rằng hắn cũng là một trong những ứng cử viên cho vị trí trượng phu của Nữ Đế. Mộc Tùy Phong theo Thương Lạc cũng lưu lại, trong mấy ngày này nàng đều phái người đi tìm tung tích Thanh Vũ, đúng là một người si tình.

Đại sự thiên hạ đã định, biên cương cũng khôi phục lại dáng dấp an tĩnh ban đầu. Tất cả mọi người buông xuống gánh nặng trên vai, chỉ có người đặt nặng tơ vương tình cảm trong lòng là không đặt xuống được. Thương Lạc cố chấp muốn có được một đáp án, cuối cùng 7 ngày sau khi Nữ Đế đăng cơ, lấy được triệu kiến của Nữ Đế.

Trong hoàng cung mới xây của Thương Quốc, hắn đứng trong cung điện tráng lệ, ngước mắt nhìn trong nháy mắt, đúng là vẫn thấy được nữ nhân hắn thương nhớ nhiều năm. Người bốn phía đều lui xuống, Thương Lạc thi lễ xong, liền nhìn về phía nữ nhân đội ngọc quan trên điện, nhếch khóe môi.

Đoạn Chỉ Ngọc ngồi ngay ngắn trên long ỷ, hai tay đặt ở trên thành ghế, nhìn nam tử mặc trên mình y phục thanh tím, nhìn hắn cắt chỉnh râu dài trên cằm chỉnh tề, khẽ cau mày. Một hồi lâu, mới kéo lại được tâm tư đang toán loạn, mở miệng nói, "Đại tướng quân tựa hồ rất yêu thích Thương Châu, dự định ở đây bao lâu? Đại tướng quân của một quốc gia lưu lại lâu như vậy, Hoàng Đế Nam Hạ hẳn sẽ không yên tâm biên cảnh, giục quả nhân đem ngươi đưa trở về đó."

Cùng giọng điệu của nữ nhân trong quá khứ không giống nhau, nữ nhân trước mắt này, trong giọng nói bao hàm cả uy nghi. Thương Lạc đầu tiên là ngẩn ra, ấm ức trong lòng cuồn cuộn chảy ra, "Thương Châu phong cảnh tuyệt đẹp, bản tướng quân cực kỳ yêu thích, lưu lại lâu một chút, hẳn huynh trưởng cũng có thể hiểu được."

Đoạn Chỉ Ngọc cười ôn hòa, trên vẻ mặt không biểu lộ chút tâm tình, "Xem ra, cũng không phải như vậy. Hiện đang là lúc Nữ Đế của Thương Quốc chọn trượng phu, đại tướng quân lưu lại lâu như vậy, chỉ sợ người trong thiên hạ đều cho rằng quả nhân muốn đem ngươi lưu lại làm trượng phu rồi."

"Nha? Chẳng lẽ nói, Bệ Hạ có ý này?" Lửa giận trong đáy lòng càng bừng bừng lên, trên mặt Thương Lạc vẫn không chút biến sắc.

"Chỉ sợ là không thể, Hoàng Đế Nam Hạ vẫn rất coi trọng các hạ. Nếu vì giao hảo hai nước, đại tướng quân vẫn là mau mau trở về đi thôi." Nàng nhắm mắt lại, đem tâm tình giấu trong đáy mắt, ngữ khí vẫn cứ bình thản.

Đại quân của Nam Hạ dường như đã áp sát, chỉ cần hắn lưu lại lâu nữa, chỉ sợ phát sinh ra chuyện. Thương Lạc không phải không biết điểm này, bởi vì biết, vì lẽ đó lại càng bi thương. Nhớ tới trước kia trước khi rời Nam Hạ tới Thương Châu, huynh trưởng đưa tới một phong thư, có câu nói, "A Lạc, không nên làm việc theo cảm tính." Trong lòng lại càng bi thương.

Hóa ra, huynh trưởng của hắn biết, biết tất cả mọi chuyện. Năm đó nữ nhân làm hắn si mê ở Châu Thành, căn bản không phải Vũ Cơ đến từ Thương Châu, mà là đại tiểu thư đã mất tích nhiều năm của Đoàn Gia. Hay là, huynh trưởng hắn, rất nhiều năm trước mưu tính điều gì. Mới có thể làm hắn như một con thiêu thân lao vào trong biển lửa, còn nói với hắn, A Lạc, nữ nhân kia không thích hợp với ngươi.

Lúc đó hắn cho rằng, huynh trưởng của hắn chỉ là ghét bỏ thân phận Vũ Cơ thấp hèn của nàng, nhưng hóa ra, lại thật sự không thích hợp. Mấy ngày nay, hắn nhớ tới thời thiếu niên vì một nữ nhân tiêu hao hết tất thảy kiêu ngạo, đi về phía biên cương phương Bắc xa xôi, chỉ cảm thấy buồn cười, đáng thương chính mình. Càng không cần nhắc tới, thời khắc năm ấy rời đi, một thân mưa gió tàn tạ xông vào nhạc phường ngỏ ý với nàng.

Thật đáng buồn, một nam tử sống thành bộ dáng này, thật đáng buồn.

Càng buồn chính là, khi hắn ở biên cảnh biết tin nàng rời Châu Thành bặt vô âm tín, trời đất xoay chuyển vẫn phái người đi tìm kiếm trong vô vọng. Ha ha, bây giờ nghĩ đến, thực sự buồn cười.

Người nam nhân tô luyện nhiều năm ở biên cương lúc này nhẹ nhàng nở nụ cười, suy sụp nói, "Ta còn tưởng rằng, vừa rồi Điện Hạ sẽ hoán ta một tiếng Tần Vương."

Nhớ tới lúc còn trẻ, sau khi hắn khải hoàn trở về, nữ tử trong mộng sẽ rót cho hắn một chén rượu, hoán hắn một câu 'Tần Vương'. Hiện nay, vận đổi sao rời. Hắn cười châm chọc, sâu nhất trong con ngươi ánh lên một tia lạnh lẽo, trên khuôn mặt trải qua nhiều sương gió kia, thoáng chốc biểu lộ chút tâm tình.

Đoạn Chỉ Ngọc nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, "Lẽ nào đại tướng quân cho rằng, danh xưng Tần Vương so với đại tướng quân cầm binh quyền trong tay cao quý hơn?"

"Đối với ta mà mói, chính là như vậy."

Đoạn Chỉ Ngọc nhẹ nhàng nở nụ cười, nói, "Thế nhưng nhân thế chỉ nhớ rõ tới đại tướng quân, mà không phải phong hào của ngài."

Thương Lạc nhìn khóe môi đang cười của nàng, trong lòng chỉ cảm thấy bạc bẽo, hỏi, "Nha! Lẽ nào Bệ Hạ cũng thế?"

"Đó là đương nhiên." Đoạn Chỉ Ngọc gật đầu, trả lời kín kẽ không một lỗ hổng, "Đại tướng quân danh chấn Cửu Châu, quả nhân cũng chỉ nhớ rõ tên này."

"Ngươi đã quên?"

"Chưa từng nhớ."

"Ha ha, được lắm chưa từng nhớ." Thương Lạc phẩy tay áo một cái, cười lạnh, "Ngươi quả nhiên là nàng." Ánh mắt của hắn sắc bén, nhìn chằm chằm nữ nhân mặc long bào trên kia, nói, "Cũng có thể nói ngươi không phải nàng. Ha ha, buồn cười, buồn cười."

Hắn lắc đầu, liên tục nói bốn câu buồn cười. Không biết là nói cho nữ nhân ngồi trên kia, hay là nói với chính bản thân mình. Dáng vẻ kia, dĩ nhiên mơ hồ có dáng vẻ si tình.

Hai tay Đoạn Chỉ Ngọc nắm chặt lấy thành ghế, trầm ổn nhìn dáng vẻ si tình của nam nhân bên dưới, sắc mặt trầm ổn. Nàng nhìn thấy hắn phát rồ, hệt như lần đầu gặp gỡ.

Thương Lạc tự giễu hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt dài nhìn về hướng nữ nhân kia, hai mắt đỏ chót, "Bệ Hạ, bản tướng quân ngày mai sẽ trở về Nam Hạ, có thể, chỉ mong Bệ Hạ có thể nói rõ cho ta biết một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ta chỉ hỏi ngươi, lần đầu gặp gỡ, huynh trưởng ta là Bách Lý Dực có từng biết đến thân phận của ngươi?" Hắn mơ hồ có thể hiểu được kết quả, nhưng chỉ là cố chấp không muốn tin tưởng. Liền ngay cả vị huynh trưởng máu mủ ruột già với hắn còn lừa gạt hắn, huống chi là vị hoàng tử bị đưa đến Nam Hạ làm con tin kia.

Đoạn Chỉ Ngọc nhìn đôi mắt thảm bại của hắn, trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng, "Chưa từng."

"Ha ha......" Thương Lạc có được câu trả lời này, cũng không đè nén tâm tình mình nữa, nửa là vui, nửa là buồn, phất tay áo một cái, lảo đảo hành lễ, nói, "Bệ hạ, mạt tướng cáo lui."

Dứt lời, lảo đảo nghiêng người rời khỏi cung môn, "Nửa đời mơ màng nửa đời ưu, ngươi nói rất đúng, năm đó, là ta sai rồi, là ta sai rồi."

Trong lúc hoảng hốt nhớ tới năm đó, Bách Lý Dực bồi tiếp hắn, lành lạnh nói, "Nếu bị một chữ tình sai lầm, chỉ sợ là sai một đời."

Mà hắn lúc đó trả lời, "Nếu là chuyện của nàng, không sợ sai một đời."

Hiện nay, vì nàng đều là sai, chuyện này, có thể nào là đúng đây?

Chung quanh đại điện đều là ám vệ, không một người bên ngoài nào thấy được dáng vẻ thất thố của Thương Lạc. Đoạn Chỉ Ngọc nhìn bóng lưng hắn rời đi, cụp mắt, sau bức rèm che kia, một lúc lâu, mới cười một tiếng.

"A......"

Chuyện này, xem ra ai cũng không thắng.

Chỉ có Bách Lý Dực là thắng triệt để. Năm đó nàng lấy được bí đồ trên người Thương Lạc, lén lút tiếp cận Bách Lý Dực, cùng Thái Tử hợp tác, muốn ly gián hai người bọn họ. Nhưng chưa từng nghĩ tới, đến cuối cùng, người hoàn toàn thua cuộc là nàng.

Không phải không thừa nhận, nhìn thấy vị thiếu niên hăng hái năm nào suy sụp trong tay mình, một nam nhân với ánh mắt sáng lạn như sao trời hiện nay trong mắt hoàn toàn là tang thương, khoảnh khắc như thế, tâm là đau. Chung quy, tất cả những thứ này đều không ngăn nổi quốc thù, hận nhà, không đổi được vạn lý giang sơn, không phải sao?

Nàng rũ mắt, bỗng nhiên nghĩ đến, Thương Lạc biết được sự thật là vị huynh trưởng đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia cùng với nàng phản bội hắn, trong lòng hắn cũng nhẹ nhàng hơn chút. Như thế xem ra, nàng vẫn không tính là một người quá xấu xa, không phải sao?

_____________________________________

Lời của edit: edit chương này mình buồn cho Thương Lạc quá, một nam nhân si tình, cũng chỉ vì một chữ 'tình' mà khổ tâm cả đời, ai bảo người sinh ra trong hoàng gia là sung sướng cơ chứ? Đoạn Chỉ Ngọc cũng không phải người có lòng dạ sắt đá, cũng có tình cảm với Thương Lạc, chỉ là tình cảm ấy không đủ lớn, không đủ để quên đi nợ nước thù nhà. Haizzz, mong rằng đến cuối sẽ có kết cục viên mãn cho cặp đôi này.

Tớ Tên Kun