"Muốn ta sao? Vũ nhi......"
Bách Lý Dực ở bên tai nàng khẽ nỉ non, giọng nói trong trẻo này của Bách Lý Dực ở trong làn hơi nước mông lung thật làm cho người ta mê đắm. Giọng nói khàn khàn như mê dược, nhanh chóng đốt lên khát cầu trong lòng Thanh Vũ. Nàng xoay người, đưa tay ôm chặt cổ Bách Lý Dực, kéo thân thể đối phương xuống, hôn lên bờ môi kia.
Một tấc một tấc, từ môi đến trong lòng, từng bước từng bước, tự bể đến giường. Bách Lý Dực mỉm cười nhìn nàng, để nàng tùy ý nằm trên người mình.
Làm sao có khả năng không muốn...... Môi này, là khát vọng của nàng, ngực này, là nơi nàng muốn chiếm giữ, thân thể này, nàng hàng đêm muốn ôm ấp...........Nàng khát cầu Bách Lý Dực, khát cầu Bách Lý Dực chiếm giữ nàng, cũng khát cầu chiếm giữ con người Bách Lý Dực.........
Từ trong sách thuốc học được điều gì cũng đều được nàng phát huy nhuần nhuyễn, nàng hôn Bách Lý Dực, dùng ngón tay của mình làm cho cơ thể Bách Lý Dực động tình, vì mình mà cầu hoan.......
Y phục rơi tán loạn trong phòng, các thị nữ đỏ mặt thu thập y phục trong tẩm điện xong, cúi đầu thối lui khỏi gian phòng kiều diễm này. Đàn hương chậm rãi được thiêu đốt trong phòng, bơ đèn bị đốt một nửa, sáp nến chảy dài buông xuống mép sách. Nửa người dưới truyền tới cảm giác đau đớn làm cho Bách Lý Dực khẽ nhíu mày, Bách Lý Dực đưa tay ôm chặt thân thể bóng mượt trong lòng. Có lẽ nàng được Bách Lý Dực ôm quá ấm áp, nàng đang ngủ say trong lồng ngực người kia khẽ rúc rúc làm nũng, chu cái miệng xinh xắn ra. Bách Lý Dực nhìn thấy nàng làm nũng như vậy, sủng nịnh cười cợt, đưa tay vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng đặt xuống môi nàng một nụ hôn. Đưa tay vuốt ve đứa bé đáng yêu kia đang say giấc mộng sau một đêm dài mệt mỏi.....
Bách Lý Dực trong mộng như bị vật gì đó đè lên. Mí mắt trùng lợi hại, Bách Lý Dực cố gắng mở mắt ra, liếm liếm bờ môi khô của mình, khàn khàn nói, "Nước......."
Thanh Vũ đứng hầu ở một bên, nhìn người mê man hồi lâu kia rốt cục tỉnh lại, giơ tay chỉ thị cho thị nữa rót một chén trà mang lại đây, vội vàng đỡ người đang nằm kia ngồi dậy, đem chén trà đưa tới trước môi Bách Lý Dực, cẩn thận từng chút giúp Bách Lý Dực uống nước.
Dựa vào sức của Thanh Vũ, Bách Lý Dực tựa ở đầu giường ngồi dậy. Cúi đầu uống một hớp lớn, cảm giác khô nóng trong cuống họng dần dần dịu xuống, nhìn An thị nữ ở một bên hỏi, "Ta ngủ mê bao lâu?"
Thân thể truyền tới cảm giác mệt mỏi, Bách Lý Dực ý thức rõ ràng được mình bị nhiễm phong hàn.
"Không tới một ngày." An thị nữ ở bên giường đáp, nhìn chăm chú khuôn mặt trắng xám của Bách Lý Dực. Nhìn thấy Bách Lý Dực suy yếu như vậy, thật khiến nàng đau lòng, An thị nữ càu nhàu vài câu, "Công tử thật không yêu quý bản thân, thời tiết lạnh như vậy mà mặc mỗi trung y đơn bào." Nàng đương nhiên là biết tối qua Bách Lý Dực làm gì, chỉ là nơi này hỗn tạp phải khiêng kị một chút, đành phải tìm lí do khác giáo huấn Bách Lý Dực.
Thanh Vũ nghe nàng nói như vậy, lo lắng liếc mắt nhìn Bách Lý Dực, đưa tay nắm chặt tay Bách Lý Dực. Ánh mắt của nàng vô cùng lo lắng. Bách Lý Dực đưa tay, nắm chặt tay nàng, nhợt nhạt nở nụ cười nhìn nàng. Nụ cười này, có chút yếu đuối mệt mỏi, nhưng vô cùng ôn nhu.
An thị nữ thấy hai người tình sâu ý đậm như vậy, cũng liền biết ý khom lưng lui ra ngoài.
Sau khi các thị nữ đều đã lui đi, Bách Lý Dực kéo tay Thanh Vũ, ra hiệu cho nàng lên giường. Nhìn thấy Bách Lý Dực ra hiệu như vậy, Thanh Vũ đương nhiên sẽ không từ chối của người kia. Cởi giày ra, khéo léo lên giường, ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Dực. Bách Lý Dực đưa tay đem nàng ôm vào ngực, dùng tay trái của mình vững vàng ôm nàng, đem cằm tựa trên vai nàng cười nói, "Y phục, là Vũ Nhi mặc giúp ta?"
Sau cuộc mây mưa đêm qua, hai người đều là.....Hiện nay Bách Lý Dực mặc y phục chỉnh tề như thế, không cần nghĩ cũng biết là người trong lồng ngực kia giúp mình mặc y phục. Mặc dù Bách Lý Dực rất rõ ràng, nhưng vẫn là muốn trêu đùa người trong ngực mình chút.
Thanh Vũ nghe Bách Lý Dực hỏi như vậy, cũng ngoan ngoãn gật đầu. Đầu nhỏ trong ngực Bách Lý Dực liên tục gật gật, vô cùng đáng yêu. Bách Lý Dực nhìn vành tai mềm mại của nàng, không nhịn được, khẽ cười một tiếng. Không thể phủ nhận, dáng dấp này của nàng quả thực đáng yêu vô cùng. Bách Lý Dực nghiêng người, hôn lên tóc nàng, Bách Lý Dực híp mắt nói, "Vũ nhi, thật tốt......"
Đối phương bất ngờ nói như thế, Thanh Vũ có chút đỏ mặt. Hai tay nắm chặt tay Bách Lý Dực. Nghĩ tới sáng nay Bách Lý Dực sốt cao đến mê man, cùng với việc mấy ngày gần đây Bách Lý Dực đều trằn trọc trở mình khó ngủ, Thanh Vũ vô cùng lo lắng. Nàng mím môi, suy nghĩ một chút, đưa tay siết chặt tay Bách Lý Dực, mở lòng bàn tay của Bách Lý Dực ra, nhẹ nhàng vẽ vẽ lên tay nàng.
【 Dực...... 】
"Hả?" Cảm nhận được chữ viết của nàng trong tay, Bách Lý Dực vuốt ve tóc nàng, khẽ hỏi.
【 Đừng quá mệt 】 Thanh Vũ vẽ vẽ trong lòng bàn tay Bách Lý Dực, từng nét hạ xuống tay Bách Lý Dực đều chất chứa quan tâm lo lắng của nàng. Cảm nhận được ý tứ của nàng trong tay, lòng bàn tay Bách Lý Dực khẽ run lên, viền mắt nóng lên, nhẹ giọng đáp,"Được."
Bách Lý Dực cúi người, ôm chặt thiếu nữ trong lồng ngực, giọng nói có chút khàn khàn, như có chút khẩn cầu, "Mấy ngày này không nên ra ngoài, ở trong phủ với ta mấy ngày được không?"
Thấy thái độ khác thường của Bách Lý Dực, Thanh Vũ cũng cảm thấy có gì đó không đúng, Thanh Vũ vẫn tỏ ra bình thường, kiềm chế lại lo lắng trong lòng, nàng khẽ khẽ gật đầu đồng ý với Bách Lý Dực. Nếu là Bách Lý Dực yêu cầu, nàng nhất định sẽ đáp ứng.
"Thật tốt......" Bách Lý Dực ôm nàng, hơi nhắm mắt lại.
Vì Bách Lý Dực bị nhiễm phong hàn, mấy ngày này Thanh Vũ đều ở trong vương phủ chăm sóc nàng. Hoàng Đế Nam Hạ cũng hay tin nàng bị bệnh, cũng phái Ngự y qua phủ, ngay cả Thái Tử Nam Hạ đang vô cùng bận rộn cũng phái người qua phủ thăm hỏi. Đương nhiên, Thất công chúa Thương Thu cũng phái người qua thăm hỏi, còn mang tới không tí đồ bổ. Trưởng Sử trong phủ nhìn thấy danh sách lễ vật, không nhịn được thầm nghĩ, 'Thụy Vương quả nhiên là Thụy Vương, bất quá chỉ là một trận phong hàn nho nhỏ, mà nhiều nhân vật có máu mặt trong triều tặng lễ đến vậy, thật là phong lưu cực điểm.'
Lại nói, đối với người tặng lễ vật cho mình, Bách Lý Dực cũng không để tâm, nàng chỉ muốn thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, động thân một chút. Theo Thanh Vũ ra sân sau vui đùa. Mấy ngày nay nằm dài trên giường, làm cho thân thể nàng vô cùng khó chịu.
Mấy ngày trước tuyết rơi không ngừng, rốt cục đến hôm nay mới chịu dừng. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống làn tuyết trắng, cảnh vật thật mỹ lệ. Vì mới khỏi bệnh, Bách Lý Dực lúc này đang khoác trên mình áo khoác lông chồn đen vô cùng dày dặn, đứng ở giữa sân phủ tuyết trắng càng làm nổi lên thân thể của nàng. Thanh Vũ nhìn nàng có chút ngây dại.
Bách Lý Dực không cho thị nữ tới gần, cúi người lấy xẻng hót tuyết trên mặt đất, tay nắm xẻng đỏ chót một mảnh. Nàng đang vô cùng hứng khởi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thanh Vũ đang đứng dưới mái hiên cong cong, chăm chú nhìn mình, Bách Lý Dực khẽ nở nụ cười, nói rằng, "Vũ nhi, ngươi đã đến rồi......" Đôi mắt phượng dài híp lại, "Đến đây nhanh một chút." Nàng vẫy vẫy tay ra hiệu Thanh Vũ đến bên cạnh.
Thanh Vũ thấy nàng cao hứng như vậy, nghe lời đi tới, phía sau có thị nữ mang theo ấm nước nóng cúi đầu cùng đi tới. Trên mặt đất, tuyết trắng lưu lại vài dấu chân, Thanh Vũ đoán là dấu chân của Bách Lý Dực, cũng là bước đè lên dấu chân của nàng tiến tới.
Đứng ở nơi xa, Bách Lý Dực nhìn thấy Thanh Vũ đang cẩn thận từng chút một bước theo dấu chân của mình, liền nở nụ cười. Đợi đến khi Thanh Vũ chậm rãi tiến tới bên cạnh mình, nàng mới ném ra chiếc xẻng, đưa tay ôm lấy eo Thanh Vũ, xoa xoa đỉnh đầu Thanh Vũ cười nói, "Ngốc." Thật giống khi còn bé, Thanh Vũ vẫn luôn đi theo phía sau nàng, đạp lên dấu chân của nàng, thật là khờ đến đáng yêu.
Thanh Vũ ở trong lòng nàng cười khẽ, đưa tay chỉ về đống tuyết Bách Lý Dực đang vun vào, vô cùng hiếu kì. Bách Lý Dực dễ dàng hiểu ý Thanh Vũ từ trong ánh mắt, nhẹ giọng giải thích, "Nha, cái kia a, là ta muốn làm tuyết oa."
Thanh Vũ nghe vậy, nghi hoặc nhìn nàng. Bách Lý Dực cười cười, "Theo cách nói của người Nam Hạ ngươi chính là "Người tuyết" a, chúng ta ở Lê Châu Thành ngày 2 tháng 12 là lễ Tuyết Vũ, có tập tục làm người tuyết. Trước cửa mỗi nhà đều làm một người tuyết, hướng về Thần Tuyết mong cầu năm sau sẽ được mùa màng bội thu. Lê Châu Thành của Bắc Hoa vừa mới vào mùa đông đều đã phủ đầy tuyết, không giống như Nam Hạ tuyết rơi mấy ngày sau là tan. Ở Lê Châu Thành, mãi cho tới tháng 2 năm sau mới tan đi...."
Thanh Vũ nhìn nàng, đôi mắt đẹp chớp chớp. Bách Lý Dực nhìn Thanh Vũ cười nói, "Ngày hôm nay lạnh như vậy, ngươi nếu như đưa tay ra, không tới nửa khắc đồng hồ là cứng tay, sẽ khiến ngươi đau nhức, ta sẽ đau lòng....."
Thanh Vũ chăm chú nhìn nàng, không có bất cứ phản ứng gì đáp lại Bách Lý Dực. Bách Lý Dực cúi đầu thấy Thanh Vũ như thế, bất đắc dĩ cười cười, "Được, nếu như ngươi muốn làm người tuyết với ta, vậy giúp ta một tay đi. Nếu như tay lạnh. Cô Vương sẽ giúp ngươi sưởi ấm."
Thanh Vũ nghe nàng nói, đôi mắt sáng lên, óng ánh động lòng người.
___________________________________
Lời của edit: A A A A A Thịt của ta~~~~~~~ Ta muốn thịt, ta muốn nhiều thịt cơ:'( Sao có ti tí thế này:'(