Thanh Vĩ

Chương 4




Editor: Sakura Trang

Bây giờ tháng lớn, Lâm Niệm nói còn có nửa tháng, bọn nhỏ sẽ ra đời. Cho nên thời gian này Thanh Vĩ vô cùng ngoan. Ăn xong bữa trưa, lấy điều khiển mở ti vi xem một lúc, lại leo lên giường ngủ một giấc.

Lúc có bầu cậu rất thèm ngủ, một ngày thường ngủ tầm mười bốn mười lăm giờ. Vốn tưởng rằng một giấc này có thể ngủ đến buổi tối lúc Lâm Niệm tan ca về nhà, kết quả đến bốn giờ chiều, Thanh Vĩ liền ra một lớp mồ hôi lạnh tỉnh lại.

Đau bụng…

Cậu nằm nghiêng, bụng to lớn giống như núi nhỏ vậy trầm trọng trĩu trên giường. Thanh Vĩ sờ một cái cạnh bụng, cũng không có cảm giác căng chặt phát cứng như Lâm Niệm nhắc nhở qua, liền thở phào nhẹ nhõm, trong đầu nghĩ chẳng qua là đứa trẻ động mạnh, chịu đựng một lúc, chờ bọn nhỏ ngủ là được.

Vì vậy, người cá nhỏ ôm bụng lớn đến bất thường, rúc lại trong chăn nhịn đau. Mái tóc dài tựa như rong biển xoã ra, theo cơ thể cậu run rẩy, quanh co ở trên gói.

Dần dần, đau đớn dần dần chống lên nhau, càng ngày càng nghiêm trọng, trở nên khó mà chịu đựng. Cho đến một lần trĩu đau tấn công tới, Thanh Vĩ cảm giác hết sức rõ ràng trong bụng co thắt lại. Một giây kế tiếp, cậu phản ứng không kịp nữa liền kêu đau thành tiếng.

“Ách —— “

Lần này đau đến không giống tầm thường, coi như người cá nhỏ chậm chạp, cũng có thể mơ mơ màng màng ý thức được, mình sợ là sắp đẻ!

Trận đau ngừng lại, Thanh Vĩ đã đau ra mồ hôi khắp người, mấy lọn tóc ẩm ướt dán vào gò má. Cậu giãy giụa muốn xuống giường, đi trong nước đẻ con, cánh tay gầy nhỏ chống đỡ cơ thể cồng kềnh từng chút đi xuống giường, vẫn chưa hoàn toàn ngồi dậy, lại một cơn co thắt đến.

“A!” Thanh Vĩ kêu đau một tiếng, cả người lại ngã trở về trên giường, bụng căng lên rung động, truyền tới đau đớn như xé.

“Không được… Không thể ở chỗ này, phải đến trong nước…” Thanh Vĩ nắm thật chặc khăn trải giường dưới người, gắng chịu đựng qua cơn đau này, lần nữa gắng sức ngồi dậy. Lần này thành công chống người lên, lê đến mép giường, không xỏ dép lông, ôm bụng lảo đảo đi về phía bể tắm

“A, ách a, thật là đau…”



REPORT THIS AD

Đi tới nửa đường, con co thắt lại đến, Thanh Vĩ không thể làm gì khác hơn là dựa lưng vào vách tường lạnh như băng, hai tay nâng bụng nặng nề, cắn môi nhịn đau. Cậu có thể cảm giác được bụng co thắt mạnh, không gian trong bụng nhanh chóng thu nhỏ lại, các bảo bảo bắt đầu bất an đá đạp, rối rít vội vã đi xuống, da phần bụng dưới bị căng đến ngày càng mỏng, giống như muốn rách ra.

“Ách… Bảo bảo, các con nhịn một chút có được hay không? Ba sắp đến bể tắm rồi, sau khi đến… Ừ… Là có thể, đẻ các con ra… A a a a a!!!”

Lời còn chưa dứt, trong bụng đột nhiên đến một cơn đau mãnh liệt như xé rách, Thanh Vĩ kêu to một tiếng, khóe mắt bị đau ép ra nước mắt.

Cậu đau đến ôm bụng cúi người xuống, lúc này mới phát hiện, giữa hai chân mình không thể không tách ra kia, dưới đất đã chảy đầy nước.

“A… A… Hắc a, làm sao nhanh như vậy…?”

Thanh Vĩ tuyệt vọng tựa nửa người vào trên vách tường thở dốc, sau khi vỡ ối, co thắt kịch liệt giống như điên rồi vậy, cường độ và tần số cơ đau bụng sinh cũng đề cao thật lớn, tựa như ở trong bụng cậu phóng đại mấy chục lần, đè ép lên máu thịt nội tạng trong cơ thể, hung hãn kéo xuống.

Đau đớn từ bụng lan tràn đến xương sống, đến sau lưng, hai chân, hai chân Thanh Vĩ không ngừng run rẩy, cảm giác sắp đứng không vững nữa rồi, bản năng của cơ thể lại bắt đầu đi theo cơn co thắt dùng sức rặn.

“Ách… A! A a a a a đau! Thật là đau! Ừ ách, thật là đau a…” Trong lúc nhất thời Thanh Vĩ bị cơn đau khiến cho tuyệt vọng, không biết bây giờ nên tiếp tục rặn hay là đi nhanh đến bể tắm.

Trong mơ màng cậu đưa tay sờ một cái bụng dưới của mình, một viên trứng lớn hơi đang chui xuống, hẳn là bảo bảo đầu tiên đã vào chậu. Nghĩ tới đây, Thanh Vĩ đột nhiên tìm về một chút lý trí, trong lúc cơn co thắt chưa đến, cậu cắn chặc hàm răng, vịn tường lê từng chút một về phía trước. Lúc cơn co thắt đến, liền dừng lại dựa vào tường ân ân a a nhịn đau, chờ đau xong rồi, liền tiếp tục đi.

Rốt cuộc, cậu kéo theo nước ối chảy, cả đường đi đôi chân bị nước ối thấm ướt, cẩn thận đi tới bên cạnh bể tắm. Nhịn đau tung người nhảy một cái, bắn lên bọt nước lớn.

Lần nữa nổi lên trên mặt, cậu thở hổn hển phát ra một tiếng kêu đau, vội vàng bơi tới bên cạnh bể tắm, đưa tay sờ lỗ đẻ ở dưới nước.

Đôi chân gặp nước, trong nháy mắt biến thành đuôi cá, lỗ đẻ trước người đã trở nên mềm mại, mở rộng, cậu đưa ngón tay vào trong xem xét, nhưng thủy chung không sờ tới vị trí của trứng.

“Làm sao, a… Hắc a, thế nào không sờ tới? Cũng, cũng vỡ ối lâu như vậy a… Ừ a… Ách —— “

Thanh Vĩ tựa vào bên cạnh bể thở hổn hển dồn dập, theo cơn co thắt không ngừng rặn, một lần lại một lần, giống như đang chịu hình phạt. Mỗi lần cơn đau bụng đến, đuôi cá cũng sẽ đau đến co giật, bụng cũng ở dưới nước phập phồng, mặt nước gợn sóng chưa từng ngừng lại.

“Ách a! Hắc, ách…”

Lại là một lần rặn đẻ không tiến triển chút nào. Quá đau, giống như có cục máu thịt to lớn, ở bên trong lăn lộn chui xuống, cậu đau đến eo sắp gãy, nhưng đứa trẻ trong bụng lại hết sức lười biếng, chậm chạp không chịu đi xuống nhanh một chút.

Khi còn bé, các tiền bối trong tộc đều nói, người cá đẻ trứng thường thường rất nhanh chóng, tìm một nơi an toàn, buông lỏng lỗ đẻ, rặn một cái, là có thể như pháo liên châu đẻ thật nhiều quả trứng, cho nên cũng sẽ không đau đớn lắm.

Nhưng Thanh Vĩ đã đau đến chết đi sống lại, sức lực cũng sắp dùng hết, vật nhỏ trong bụng lại không có chút ý định nào muốn đi ra.

“Không đẻ được a… A ách… Ân ân ân ân ân a —— “

Cậu càng ngày càng hoảng: Lúc này mới chẳng qua là đứa bé thứ nhất a!