Chương 22: 0963 TeSo
“Chỉ huy à, không bằng giảm thêm lương của tôi đi. Mấy anh em trong đội khổ lắm rồi, lương lậu được mấy đồng đâu. Trong nhà, ai cũng như ai, trên có già dưới có trẻ đều cần chăm lo, săn sóc. Cắt của tôi đi chỉ huy, đừng cắt của họ nữa!” Quân Tử dõng dạc nói, nghĩa cử cao thượng định thay anh em ôm hết h·ình p·hạt vào người.
“…” Chỉ huy im lặng một lúc mới lên tiếng: “Toàn viên tổ hậu cần chú ý, cắt phần lương thực phụ cấp tháng này, của kỹ thuật viên trưởng Quân Tử. Ai lén lút, cố ý châm chước, để đội trưởng Quân lợi dụng sơ hở, sẽ nhận thêm trọng phạt!”
Quân Tử nghe như sét đánh bên tai, gấp nói: “Chỉ huy làm như thế thật sự có chút quá đáng, tôi không phục! Chỉ huy giận cá thì cũng không thể chém thớt như vậy, quá vô lý, có chuyện thì băm cá ra là được rồi, ai đầu têu kẻ đó chịu. Tôi có lỗi lầm gì, anh em trong đội có tội tình gì? Tất cả là do đội trưởng Ánh hết! Chỉ huy nên tính sổ riêng một mình đội trưởng thôi mới phải. Đúng, nên như vậy, tiền căn hậu quả đều từ một tay đội trưởng Ánh mà ra cả!”
Ánh à, xin lỗi, miếng cơm manh áo cả thôi! Chỉ huy quá tàn độc; thật sự không còn cách nào khác, phải bán Ánh thôi! Suy cho cùng, chỉ huy mới là to nhất, mấy đội trưởng như chúng ta chỉ là hạng ruồi bâu kiến đậu mà thôi! Mô Phật, Ánh ơi, yên nghỉ!
Quân Tử thành tâm cầu phúc cho Ngọc Ánh.
“Đoàn đội trên dưới không đồng lòng lắm nhỉ! Đợi đội trưởng Ánh hoàn thành nhiệm vụ, thì toàn đội Đêm Đạn, cùng kỹ thuật viên trưởng đội kỹ thuật, điểm danh tập kết ngoài bãi huấn luyện thực chiến đi, cho khăng khít tình đồng chí, đồng đội. Nhớ kỹ, chỉ khi đoàn kết mới tạo ra sức mạnh to lớn bội phần, lực lượng của một người, chung quy là hữu hạn! Rồi, cứ y như vậy mà làm!”
“Ơ kìa, chỉ huy! Không thì chuyển sang phạt cái khác, kiểu như trừ bớt điểm công lao được không ạ? Alo, chỉ huy? Alo!!” Quân Tử cuống quít đổi giọng mềm mỏng.
“Đội trưởng, chỉ huy ngắt kết nối… từ nãy rồi!” Một nữ đội viên trong đội kỹ thuật ngập ngừng báo cáo.
Không!
Quân Tử vội vã phóng ra khỏi phòng điều khiển, để lại mấy đội viên dưới quyền đội trưởng Ánh ngơ ngác nhìn nhau, vừa bị cắt giảm lương vừa bị phạt huấn luyện đội nhóm tàn khốc.
Ngoài hành lang, Quân Tử một bên chạy một bên không ngừng trút nỗi uất hờn.
Trừ cái gì không trừ, cứ phải động chạm vào khẩu phần ăn uống mới chịu, không biết bần cùng sinh nghèo hèn à! Rốt cuộc là phải biến thái tới mức nào, mới nung nấu ra được cái ý nghĩ tàn bạo cỡ này cơ chứ! Đã như vậy, tiên phát chế địch, bổn quân chơi hèn luôn cho coi!
Chạy ngang qua một nhân viên mang đồng phục phòng căn-tin, Quân Tử lập tức áp sát hỏi liến thoắng, đồng thời không ngừng nâng cao đùi, tư thế sẵn sàng phóng vọt bất cứ lúc nào: “Người anh em, kho lương đi thẳng hướng này rồi phải làm sao nữa? Có nhân viên bị tụt đường huyết cần bổ sung đồ ngọt gấp!”
Nhân viên bếp ăn này nghe ngữ khí Quân Tử gấp gáp, không kịp suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp giương tay, chỉ dẫn: “À, đi thẳng tiếp 300 m nữa, nhìn thấy cánh cửa không có bảng hiệu phân loại, nằm ở bên tay phải, thì đẩy cửa rẽ vào, lương thực toàn bộ được xếp cất bên trong. Cả mấy năm trời, bảng hiệu cứ thay rồi lại mất, chả… Này, này!” Nhân viên cố gắng gọi Quân Tử lại: “Còn chưa chỉ vị trí dãy đồ ngọt mà!”
Quân Tử hì hục chạy, dựa theo hướng dẫn của nhân viên căn-tin, rốt cuộc cũng tìm được kho dự trữ lương thực.
Thì ra không chỉ đổi vị trí thường xuyên mà còn xoá luôn cả bảng phân loại, bảo làm sao ròng rã mấy tháng trời, nhiều lần hắn lén lút dò la, đều không cách nào xác định được vị trí chính xác.
Chỉ huy cũng thật là nỡ bỏ công đi để tâm mấy cái thứ vụn vặt này, ăn một chút thì có làm sao, c·hết ai à!
Quân Tử vừa bước vào đã dáo dác nhìn, loay hoay tìm kiếm khắp nơi: “Đồ ngọt, đồ ngọt, đồ ngọt để chỗ nao? Coi nào… Hừm, bánh mì thập cẩm, phở khô, cà ri gà, xôi, cơm, rau, thịt, đồ uống… Bên này là lương khô, súp tổng hợp, mì tôm…”
Rất nhanh, Quân Tử liền phân biệt đến rối cả mắt, lông mày nhíu chặt, nhỏ tiếng gằn tên từng món trong bất lực.
Mãi đến tận hơn nửa tiếng sau, tại dãy D9, Quân Tử cẩn thận mở một hộp giấy carton nhỏ nhắn, vuông vức. Bên trong vừa vặn đựng sáu chiếc bánh vòng đủ vị chuối, sô-cô-la, việt quất… hương thơm nhẹ nhàng kích thích mũi.
“Cuối cùng! Một, hai, ba còn mỗi năm hộp. Kệ, có còn hơn không!” Quân Tử không giấu nổi hớn hở, tí ta tí tửng ôm hết chỗ hộp bánh, nhanh chóng chạy.
Đối diện dãy D9, ẩn mình sau khung kim loại, một con nhện máy kích thước siêu nhỏ, thông qua khe hở trên khung kim loại, quan sát Quân Tử từ đầu tới cuối. Lúc Quân Tử rời đi, nhện nhỏ cũng đã nhảy đi khá xa.
“Chỉ huy, chuột đã đớp mồi. Nhắc lại, chuột đã đớp mồi!” Góc khuất nào đó trong kho lương, âm thanh của nhân viên bếp vừa chỉ đường cho Quân Tử ban nãy, khe khẽ phát ra.
“Nêm nếm đủ chưa?”
“Không sót một chút gì.”
“Tốt!”
…
Bên này, Farh cùng Ngọc Ánh rốt cuộc cũng đặt chân xuống cơ sở ngầm bên dưới.
Đệm khí điện trường chuyển sang đèn xanh, lực liên kết tiến vào chế độ khoá, chờ đợi tới lượt sử dụng kế tiếp để đảo ngược.
Cảm giác lực hút biến mất để hai chân nhẹ bẫng hơn vài kí, dường như quá chậm chạp để kéo Farh trở về thực tại. Giữ vững thế đứng chôn chân như trời trồng, không mảy may nhúc nhích, Farh xây xẩm, lâng lâng đắm chìm mặc bóng tối bủa vây, đầu mất tự chủ, bất lực đập vào mặt kính phía trước.
Hắn, trong nháy mắt, như bị tước đi quyền không chế cỗ thân thể này.
Bang bang!
“Nhóc, ra ngoài thôi, đến nơi rồi!”
Chờ thêm giây lát, vẫn không nghe động tĩnh gì, tính kiên nhẫn nghèo nàn trong Ánh, thôi thúc cô liên tục tương tác vào mặt kính. Từng tiếng bang, bang, bang… từ từ hữu lực, lớn dần.
Rốt cuộc, tiếng gõ cửa đạt đủ ngưỡng lôi Farh khỏi mê muội, về với thực tại.
“Nghe rồi chị, chờ chút, em ra giờ!” Farh chống đầu gối đứng dậy, vội đẩy cửa ra, nhưng loay hoay mò mẫm đủ kiểu, chiếc lồng vẫn liền một chiếc lồng, chẳng thể thấy tìm thấy chốt mở ở đâu.
“Không, không ra được chị Ánh ơi! Làm cách nào để đi ra đây chị?” Farh bối rối, bắt đầu sờ soạng, đẩy, đập lung tung.
Ngọc Ánh như có điều đoán trước. Thang máy cả hai vừa sử dụng nguyên vốn bị khoá hai chiều, đã lâu không có ai dùng qua. Nguyên bởi, từng có không ít trường hợp, nhân viên lén lút chạy lên ăn chực đồ ở căn-tin.
Nét mặt cô không mấy ngạc nhiên, vẫn bình tĩnh quay ra sau, nhìn hai bên ghế trống không.
“Nhóc, bình tĩnh! Rồi, cúi xuống, thấy cái đèn màu xanh lục đang phát sáng không? Giẫm một chân lên xem, nhẹ thôi! Nếu như không được, thì vẫn giữ đó, dùng vai húc thẳng một đường vào mặt kính xem thử, lực vừa phải thôi, không cần mạn…” Ánh đứng chéo chân, tựa lưng ngay bên cạnh, chưa kịp dứt lời thì hai lớp cửa đã xoạt mở ra.
Farhrael tông hụt, bất ngờ không kịp thu thế, trọng tâm cũng không vững, chới với té chồm ra ngoài.
Ánh không biết nói gì ngoài thưởng thức màn trình diễn, cô lẳng lặng nhìn Farh nhanh chóng lấy lại thăng bằng, rồi gượng gạo quay lại tỏ vẻ bản thân vẫn ổn.
“Ngốn cũng nhiều thời gian phết!” Ngọc Ánh nhún vai bình luận một câu, rồi đưa mắt nhìn chốn cũ, nhấm nháp một hơi thật sâu, khẽ thở phào.
Nhà thân thương, về rồi!
Cô nghiêng sang nhìn, đã thấy Farh tò mò xem lấy xem để mọi thứ, y hệt như cô lúc còn bé.
“Hân hạnh giới thiệu, 0963 TeSo, cái lều tạm bợ, ấm cúng của những con người thầm lặng. Đại gia đình vô gia cư!”
Ngọc Ánh bất giác câu lên khoé môi, lặng lẽ mỉm cười.
Cô nói tiếp: “Một khi đã vào trong này rồi thì, chúa trên cao chứng giám, không tồn tại thứ gì đủ can đảm nhai đầu cưng. Ờm… trừ khi có con gì xổng chuồng ra!”
“Chị theo đạo ạ?” Farh vô thức, buột miệng hỏi.
Ánh nghe vào, ngược lại bật cười trong giây lát, lắc đầu: “Không hằn, không phải đạo Thiên Chúa, đạo Phật hay các loại đạo khác.”
Cô cất bước men theo thông đạo, đồng thời ra hiệu Farhrael bám theo.
“Bắt buộc mà nói thì, xem như hữu thần đi. Tôn trọng các tôn giáo trên thế giới và không loại trừ khả năng tồn tại của thần”.