Farh tập trung chú ý nhìn miệng của Ngọc Ánh, rất bình thường, đang ngậm kẹo mút mà thôi.
"Nói đúng hơn là thứ bên trong miệng. Người phụ nữ đó dường như đang sử dụng một loại hỗn hợp thể rắn bổ sung nào đó, mỗi giây đều xuất hiện một tia dao động năng lượng, mặc dù nhỏ bé không đáng kể nhưng liên tục không gián đoạn. 908 chỉ đo được tới đó, những thông số khác như hướng di chuyển của dao động năng lượng hay có khoang tích trữ năng lượng nội thể hay không thì hoàn toàn mù tịt. Nói cách khác, tồn tại yếu tố không xác định, loài nguy hiểm mức 1 chỉ là tạm xếp loại mà thôi, nhiều khả năng không chỉ mức 1."
Thân thể Farh căng cứng, mồ hôi lạnh có chút rịn thấm lưng áo: "Tức là chỉ cần chị ta muốn, cả hai bị đè đầu đánh là bình thường?"
"Nghĩa là có thể ở mức 2 - đánh không lại, chạy cũng muộn; hoặc mức 3, mức cao nhất - bó tay, chịu chết."
"Đừng nhìn người phụ nữ bề ngoài chân yếu tay mềm kia mà tưởng bở, trước mặt cậu là sinh vật nguy hiểm hàng thật giá thật đấy!" Linh Động trầm trọng nói: "Và một điều nữa, 908 không quét được cấu trúc đằng sau cánh cổng kia, bị chặn lại rồi, kỳ lạ, thật sự quét không được!"
Farh trầm ngâm chốc lát: "Nhớ không nhầm thì trước đã nói hai đứa đều có quyền hạn sử dụng 908 đúng không?"
"Ừ!"
Nghe Linh Động xác nhận, Farh mới hỏi dò: "908, ngoại trừ cánh cổng, sao không thử tập trung vào phần tường xung quanh, gắn liền với nó?"
"Như nhau, thưa ngài."
"Quét sâu vào nền đất phía dưới được không?"
"Đã quét qua, không phát hiện bất thường." Điện tử hợp thanh vang lên, cứ như ai đó đang thì thủ thỉ vào tai Farh, khiến hắn rùng mình một trận.
"Thử lại, đừng quét phổ rộng, chỉ tập trung vào một phạm vi nhỏ bên dưới nền đất nhà kho kia quét thôi." Farh chưa từ bỏ, vẫn tiếp tục.
Bản thân Farhrael thế nhưng hồn nhiên không chú ý đến, vì đâu hắn có thể nghĩ ra, cũng đề ra được những từ ngữ như vầy.
"Đang điều chỉnh lại số liệu tiến hành phóng chùm tia cường độ cao, nón quét véc-tơ, góc nghiêng 41 độ, đường kính 2m.." Điện tử hợp thanh tiếp tục thì thầm bên tai để Farh nổi da gà.
Thật không quen.
"Này Linh Động, có thể chỉnh cho 908 cũng giống như mi, tâm linh liên kết gì đó được không, chứ như này là lạ thế nào ấy?" Farh nhịn không nổi cơn ngứa, đành phải đưa tay lên gãi, lại bất ngờ cảm giác có gì đó cồm cộm kéo dài từ trong tai xuống tới cổ.
"Đừng gãi nữa, thiết bị kết nối nghe nhận sóng não của 908 đó ông tướng, gãi hư thì ráng mà chịu đấy! Chờ qua đoạn thời gian, kết nối vững chắc là hết thôi, hiện tại chịu khó chút đi!"
Farh bất đắc dĩ nhịn xuống cảm giác ngứa ngáy khó chịu, thật muốn khóc.
Cơ thể này là của hắn mà, phải không ta?
"Phát hiện một đoạn cấu trúc ngầm thẳng đứng kéo sâu vào lòng đất." 908 nhanh chóng đưa ra kết quả.
"Nhìn nãy giờ đủ chưa?" Ngọc Ánh đột ngột cắt ngang, giọng nói thường thường nhưng cặp mắt sắc bén trực diện.
Chỉ một ánh nhìn, nhưng mang cho Farh cảm giác chết chóc chạy dọc sống lưng, mãnh liệt hệt như lúc bị hổ đói vồ lấy.
Khí thế túc sát của Ngọc Ánh vô tình chấn nhiếp, khiến Farh bất giác giật mình lùi lại, nhưng trượt chân ngã bệch xuống, không biết tự lúc nào, tim hắn đã bùm bụp như tiếng trống.
Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một đứa nhóc, đến lớp 10 còn chưa học hết.
Trực tiếp quan sát, cảm nhận trạng thái Farh lúc này, Linh Động không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài.
Phía đối diện, Ngọc Ánh cũng bị bất ngờ bởi cử động vừa rồi của bản thân, dù bề ngoài trông vẫn thản nhiên, bình tĩnh, không có chút gì gọi là ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Tâm trí Ánh không ngừng lục lọi, hồi tưởng lại cảm giác ban nãy, cùng lúc nghi hoặc tự hỏi bản thân.
Mình mới định mở mắt thằng nhỏ, tính xem thử bên trong có gì hay ho không à? Cảm giác hai tay phủ đầy thứ chất lỏng đỏ sệt đó, thật quá!
Mình đây là.. vừa đánh mất bản thân?
Cảm thấy đương nhiên khi mở mắt một ai đó ra luôn cơ à.. hừm, quái tai!
Nhưng sâu bên trong, chính Ánh có lẽ đã rõ đáp án cho đống khúc mắc trên.
Quân Tử cùng toàn bộ nhân viên ngơ ngác nhìn toàn bộ sự việc qua màn hình lớn, một vài giây sau mới nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí, chậm thật chậm hơi chếch đầu, liếc mắt nhìn lên góc khuất trên lầu phải.
"Hừ!"
Chỉ là một thanh âm không quá thiện cảm khiến cả đám nổi bắn da gà, vội quay phắt lại, không dám nhìn nhiều.
Thôi xong.
"Đội trưởng Ánh hành động không hợp cách, tháng này cắt nửa lương. Mặt khác, hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, lập tức đến phòng huấn luyện thực chiến tiến hành kiểm tra đánh giá định kì. Ngoài ra, chấp hành hai ngày nghỉ phép, bắt buộc!" Âm thanh Quân Tử từ tai nghe truyền ra.
"Mập, đói đòn nữa đúng không!" Ngọc Ánh tức giận.
"Đội trưởng Ánh muốn kháng lệnh?" Âm thanh trầm trọng truyền vào tai Ngọc Ánh.
Đội trưởng?
Nghe giọng tổng chỉ huy, Ngọc Ánh sửng sốt trong giây lát mới khó chịu nói lại: "Chỉ huy, phạt lương thì phạt lương, kiểm tra cái gì tôi cũng báo cáo đều đặn mỗi tuần còn gì, nghỉ phép lại càng không thể. Tình hình hiện tại, chỉ huy so với tôi càng rõ ràng, ngoại xâm nội loạn. Quân lực bên ta mỏng manh, yếu nhược hơn bao giờ hết, tôi hiện tại lại là chiến lực mạnh nhất tại tuyến. Thân là mũi nhọn tiên phong, trụ cột tinh thần của đội, làm sao có thể tuỳ tiện nghỉ là nghỉ cho được? Cho nên chỉ huy muốn phạt cứ việc phạt, nghỉ thì, xin lỗi, tôi không cảm thấy bản thân mình nghỉ được!"
"Được, vậy thì giải thích xem chuyện gì vừa mới diễn ra? Cho một phút tổ chức ngôn ngữ, bắt đầu tính từ.. bây giờ."
Ngọc Ánh trầm ngâm giây lát chỉnh đốn từ ngữ, rồi cố gắng giải thích: "Tai nạn!"
".. chỉ thế thôi? Đấy gọi là giải thích?"
"Nhưng đó là thật, vừa rồi xác thực là tai nạn, hoàn toàn nằm ngoài ý muốn!"
"Thôi không cự cãi, đọc lại quân điều số 3!" Âm giọng ở đầu bên kia nghe không ra cảm xúc.
"Quân lệnh như núi, quân nhân gánh như thường. Nhưng!"
"Rõ hay chưa?"
"Nhưng mà.."
"Rõ.. hay chưa?" Chỉ huy phun ra từng chữ, mỗi chữ nặng ép lòng người.
".. rõ!" Ngọc Ánh hậm hực trả lời. Lần này chỉ huy không đùa.
Farhrael một bên cố cưỡng ép bản thân hít thở, dằn trái tim bình tĩnh xuống, đồng thời khó hiểu, không biết bà chị "bắt cóc" đang nói chuyện với ai.
Có điều quân lệnh như núi, quân nhân gánh như thường. Câu này, không lẽ chị ta là người của quân đội? Quân phương từ lúc nào có kiểu tuyển dụng quái gở này rồi?
Ngọc Ánh hằn học nhìn kĩ mặt Farh, hừ một tiếng, rồi móc ra một chiếc kẹp giấy mảnh nhỏ, tính lẫy ổ khóa kho.
Farh lật đật bò dậy, vụng về chỉnh tư thái, làm như chưa từng có gì xảy ra.
Hắn sợ, không sai; nhưng từ lúc thấy bộ dạng Linh Động thất thần ôm buồng chứa Quỷ lão, ý hắn đã quyết.
Nhiều lúc ngẫm nghĩ, ngay cả bản thân hắn đều cảm thấy đau đầu với cái tật xấu này.
Ngọc Ánh nhếch mép, chuyên chú nạy ổ khóa cũng không ngoảnh lại nhìn.
Nhìn chiếc ổ khóa trong tay Ngọc Ánh, Farh căng cứng tinh thần, đầu óc không tự chủ lướt qua một loạt viễn cảnh tồi tệ có thể xảy đến, một khi cánh cửa kho đó được mở ra. Bề ngoài thì chuẩn bị xoay người vọt chạy bất cứ lúc nào.
Tách!
Ổ khóa mở ra. Ngọc Ánh hít sâu, thở một hơi dài, điều chỉnh lại tâm trạng rồi chầm chậm đẩy cửa kho cũ kĩ.
Két.. két..
Có lẽ dư âm chưa dứt, tim Farh lại nhấc lên như muốn rớt khỏi lồng ngực, tay hắn vịn cầu thang cũng đã bắt đầu trơn trượt đôi chút, tất cả tăng dần theo tốc độ Ngọc Ánh mở cửa.
Đột nhiên, Ngọc Ánh chậm rãi ngoái đầu lại, nụ cười cực "hồn nhiên" vắt lên khoé miệng rồi bất ngờ mở tung hai phiến cửa, âm thanh kin kít ghê răng vang lên, kéo dài không ngớt.
Farhrael vong hồn đại mạo, kinh sạ không khác gì chim sợ cành cong, hoàn toàn không đoái hoài thứ gì ở phía sau, ba chân bốn cẳng, nhắm mắt nhắm mũi vọt thẳng lên lầu theo đúng nghĩa đen.
Rầm!
Âm thanh trầm đục vang lên.
Tịt mắt cắm đầu chạy với tốc độ đáng kinh ngạc, lẽ dĩ nhiên, Farh khó lòng kiểm soát tốt, hấp tấp bước hụt và thế là theo quán tính đâm sầm vào cửa ra đại sảnh. May mắn giây phút suýt soát 908 cưỡng chế chiếm quyền cơ thể, mới dụng lưng đụng cửa, bằng không, lấy tốc độ đó mà cắm mặt vào, sống dở chết dở còn tính là tốt số.
Chổng vó xụi xuống nền, bỏ qua trống ngực đang trong cơn bàng hoàng, Farh hớt hải, cố với tay xoay nắm đấm cửa.
Đáng tiếc, mở không ra.
Hắn gấp rút bật dậy, định chạy tiếp lên lầu trên, nhưng vừa mới đạp được vài nấc đã dừng lại.
Farh cắn răng, lấy hết can đảm quay trở về; hắn cẩn thận từng li từng tí một, rón rén men theo thành cầu thang, he hé liếc nhìn bên dưới.
Và.. chẳng có gì.
Không có gì đặc biệt, chỉ là một nhà kho cũ kĩ bình thường với xô, chổi, cây lau nhà các thứ. Có chăng cũng là đường lá liễu khó hiểu nhíu lại trên khuôn mặt sắc xảo, không tỳ vết của Ngọc Ánh.
"Nhóc có vấn đề gì đó ở phần này à? Mà, có khi do di truyền cũng nên. Nà, do di truyền chắc luôn!" Vừa nói, Ngọc Ánh vừa chỉ chỉ vùng đầu, rồi cứ thế xoay người bước vào trong.
Chờ chốc lát không thấy Farh, Ngọc Ánh thò đầu ra: "Chàng trai trẻ, rốt cuộc có vào không?"
"Nếu không tạm thời rời khỏi đây trước đi. Tôi nghĩ biện pháp lẻn vào sau, đằng nào cũng bắt được chút manh mối lần mò rồi." Linh Động âm thầm nói.