Thanh Vân Đài

Chương 119




Lý thị – phu nhân của Tôn Nghị Niên thực sự rất cứng đầu, dù Chương Lộc Chi đã thẩm vấn bà ta mấy bận, không lần nào bà ta chịu tiết lộ nửa chữ về núi Trúc Cố. Để bà ta ở chung với Dư Hạm là ý của Tạ Dung Dữ, hai người họ không hợp nhau, trái ý một phát là gây gổ om sòm, Tạ Dung Dữ dặn người ở Lạc Hà Viện ghi chép toàn bộ nội dung bọn họ cãi nhau, quả nhiên chưa tới hai hôm đã tìm được không ít manh mối.

Một lúc sau, Thanh Duy dẫn Lý thị và Dư Hạm đến.

Lý thị có lối sống nhà giàu thanh cao, quỳ gối trên công đường cũng nhẹ nhàng hơn Dư Hạm gấp hai lần. Bà ta biết hai ngày qua cãi nhau với Dư Hạm đã vô tình để lộ vài chuyện, bị người ta nghe được không ít, nghiễm nhiêm không còn tư thế hùng hồn như ban đầu nữa, đầu cúi xuống, sau khi hành lễ thì lập tức kêu oan với vị quen gia quen mặt: “Chương đại nhân, dân phụ thực sự bị oan! Ba mẹ con dân phụ là phận đàn bà trẻ nhỏ yếu đuối, rốt cuộc sơn tặc núi Trúc Cố chết thế nào, dân phụ thực sự không biết!”

Chương Lộc Chi cười lạnh: “Bà mà oan? Huyền Ưng Ti bắt bà mà bà bỏ chạy nhanh lắm cơ mà, ba ngày ba đêm không bắt kịp, bà mà không oan thì đàn bà trẻ nhỏ yếu đuối bình thường cũng không dám học bà đào tẩu.”

Lý thị nhận ra Chương Lộc Chi đang châm chọc mình, mặt không đổi sắc, “Chương đại nhân, ngài hiểu nhầm dân phụ rồi! Để dân phụ rời khỏi Thượng Khê là ý của tướng công đã mất nhà dân phụ, trốn thế nào, trốn ở đâu, cũng do ông ấy lên kế hoạch từ lâu, dân phụ nào quyết định được?”

Lý thị không ngốc, dù sao Tôn Nghị Niên cũng đã chết, cần gì quan tâm tội danh hay ông ta đã chuẩn bị những gì, cứ đổ lên đầu ông ta hết, còn bản thân cứ khăng khăng không biết là được.

“Hơn nữa quan gia đã điều tra nhiều ngày rồi, hẳn cũng biết từ lâu ông ấy đã bị ả hồ ly tinh ở trang viên thành Tây hớp hồn, bình thường không nói nhiều với dân phụ, nên làm gì có chuyện ông ấy kể cho dân phụ về chuyện lớn như vậy?”

Dư Hạm nhận ra bà ta đang ném đá giấu tay, “hừ” một tiếng ngoảnh mặt đi.

Chương Lộc Chi không quan tâm hai người đấu đá ngầm, nói tiếp: “Bà nói ngay từ đầu Tôn Nghị Niên đã lên kế hoạch vạch đường cho bà rời khỏi Thượng Khê, vậy bản quan hỏi bà, rốt cuộc Tôn Nghị Niên bắt đầu tìm cách cho bà rời Thượng Khê từ lúc nào?”

“Trù tính từ lâu rồi, hình như… hình như là vào lúc Thượng Khê có ma quỷ…” Lý thị đáp, lăn tăn một lúc rồi nói, “Có điều ông ấy lề mề quá, đi sớm có phải hay không, nhưng ông ấy cứ trù trừ mấy hôm, kéo dài đến tận lúc phong tỏa Thượng Khê.”

Chương Lộc Chi nghe đến đây thì dừng lại, xoay người cúi đầu trước Tạ Dung Dữ, “Ngu hầu.”

Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng, cho hắn lui sang.

Lời khai của Lý thị và Tưởng Vạn Khiêm tình cờ khớp nhau:bắt đầu từ khi Thượng Khê xảy ra tin đồn ma quỷ, Tôn Nghị Niên đã lên kế hoạch để bọn họ bí mật rời khỏi Thượng Khê.

Lúc nãy Tạ Dung Dữ còn thắc mắc, nếu ngay từ đầu Tôn Nghị Niên đã quyết định để Tưởng Vạn Khiêm và Lý thị cao chạy xa bay, thì vì sao không đi trước khi phong tỏa núi mà cứ dùng dằng tới sau khi phong tỏa?

Bây giờ Lý thị đã đưa ra đáp án, là vì Tôn Nghị Niên bỗng dưng kéo dài thời gian.

Tạ Dung Dữ kéo ghế ra, bước tới trước mặt Lý thị, “Vì sao ông ta lại kéo dài thời gian?”

“Chuyện này… Dân phụ không biết.”

Tạ Dung Dữ lại hỏi: “Theo như lời bà nói lúc nãy, có vẻ như không phải Tôn Nghị Niên là người ra lệnh phong tỏa Thượng Khê?”

Lý thị không dám nhìn Tạ Dung Dữ, hôm qua khi khắc khẩu với Dư Hạm, bà ta loáng thoáng biết được vị này chính là vương gia từ trong kinh tới, nên nghe y hỏi, lời đáp cũng trở nên cung kính hơn, “Quan gia hẳn biết, lão chết… không, lão gia nhà dân phụ, mấy năm nay chỉ ngồi rồi ở nha môn, không nhúng tay vào công vụ, ông ấy đâu có thể làm chủ được nha môn Thượng Khê này?”

Lúc trước Dư Hạm cũng đã kể, một ngày trước khi chết Tôn Nghị Niên từng nói thẳng, nha môn ở Thượng Khê không còn do ông làm chủ nữa rồi.

Muốn đưa mấy người Tưởng Vạn Khiêm rời thành là ý của Tôn Nghị Niên lẫn Tần Cảnh Sơn, nhưng lúc đầu bọn họ không thành công, vì khi ấy Thượng Khê đã bị phong tỏa. Kết hợp với lời khai của Lý thị và Dư Hạm, nói cách khác, trong nha môn Thượng Khê, có một người khác có thể vượt quá sư gia thậm chí là Huyện lệnh, nắm giữ toàn quyền sinh sát ở Thượng Khê?

Rõ ràng Tạ Dung Dữ đã thẩm vấn đến vấn đề mấu chốt nhất rồi, y nhìn chằm chằm Lý thị: “Rốt cuộc là ai đã hạ lệnh phong tỏa núi, bà biết không?”

“… Không biết.” Lý thị ngơ ngác lắc đầu.

Tạ Dung Dữ cũng lường được bà ta không biết, y không sốt ruột, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Những năm qua ở Thượng Khê có rất nhiều tin đồn ma quái, nhưng trong lời đồn chỉ có một con ma, chính là con ma bóng xám thân hình gầy gò, thỉnh thoảng xuất hiện trên rừng trên núi, song không làm hại người, bà là người Thượng Khê, bà có biết chuyện này chứ?”

Lý thị gật đầu.

“Nhưng một tháng trước, trên núi Trúc Cố bỗng xuất hiện một một con ma bóng đỏ. Ngày thứ hai sau khi con ma này xuất hiện, đột nhiên trong thành Thượng Khê có người chết, nạn nhân không ai khác mà chính là nha hoàn Trù Trù trong phủ Huyện lệnh, việc này bà còn nhớ chứ?”

Lý thị lại gật đầu: “Vẫn nhớ ạ…”

“Tử trạng của Trù Trù rất thê thảm, không giống người làm ra, hơn nữa vì trong thành Thượng Khê có con ma bóng đỏ xuất hiện nên quan phủ nghi ngờ là ‘ma giết người’, nhân cơ hội ấy lập tức phong tỏa thành, thậm chí còn thiết trạm gác ngoài núi, nghiêm ngặt kiểm soát người ra vào.”

Trù Trù trong phủ Huyện lệnh chính là a hoàn hầu hạ ấu nữ năm tuổi của Lý thị.

Lý thị nghe Tạ Dung Dữ nhắc đến Trù Trù, không khỏi chột dạ, “Quan gia… Quan gia muốn hỏi gì?”

“Chẳng hỏi gì cả.” Tạ Dung Dữ nói, “Bà vừa mới bảo, từ lâu Tôn Nghị Niên đã quyết định đưa bà và Tưởng Vạn Khiêm rời đi, nhưng tới cuối ông ta bỗng kéo dài thời gian, rồi sau đó Thượng Khê bị phong tỏa núi, các ngươi không rời đi được. Bản quan hỏi bà vì sao ông ta lại trì hoãn thời gian, bà nói không biết, vậy bản quan sẽ giúp bà nhớ lại, bởi vì trong mấy ngày ông ta trì hoãn, Thượng Khê xuất hiện con ma bóng đỏ, sau đó là Trù Trù chết. Bản quan hỏi bà lần nữa, việc Tôn Nghị Niên kéo dài kế hoạch có liên quan gì đến con ma bóng đỏ hay Trù Trù đã mất không?”

Lý thị nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Bà ta cụp đầu, ngón tay siết chặt vạt áo, “Quan gia, dân phụ, dân phụ nói rồi, chuyện trong nha môn, dân phụ chưa bao giờ hỏi tới.”

Xét cho cùng bà ta đâu tài giỏi gì, đối mặt với màn tra hỏi của Tạ Dung Dữ thì không nén nổi kích động.

Tạ Dung Dữ cụp mắt nhìn bà ta, không ngoài dự đoán, quả nhiên Lý thị che giấu không ít chuyện.

Nói gì đi nữa Tôn Nghị Niên cũng là chồng bà ta, là cha ruột của hai đứa con của bà ta, dù có muốn đi, sao bà ta có thể bỏ đi dứt khoát như vậy được?

Còn nữa, Tạ Dung Dữ biết cước trình của Tiểu Dã, cộng thêm binh lực của Huyền Ưng Ti, thế mà mất những ba ngày mới bắt được một người phụ nữ như Lý thị, tuy trước đó Tôn Nghị Niên đã có sắp xếp chuẩn bị, nhưng nếu không phải trong lòng Lý thị có ma thì đâu thể nấp kỹ như vậy?

Lý thị không nghe thấy bên trên nói gì, vừa ngước mắt lên đã đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tạ Dung Dữ, sợ đến mức giật bắn mình, “Quan gia… Không, vương gia, dân phụ, dân phụ thực sự không biết gì cả. Đúng rồi,” Bà ta hốt hoảng, giơ tay chỉ vào Dư Hạm, “Mấy ngày trước khi phong tỏa núi, lão gia toàn ở chỗ ả ta, vương gia muốn biết vì sao lão gia trì hoãn việc, có thể hỏi ả…”

Dư Hạm nghe thế, lửa giận lập tức bốc lên, “Bà không trả lời được quan lão gia nên đổ lên đầu ta hả, đạo lý đâu ra thế này?!”

Chương Lộc Chi thấy hai người họ lại cãi nhau, đang định lên tiếng quát lớn thì thấy Tạ Dung Dữ lắc đầu, hiểu ý y, thế là khép miệng không ngăn cản nữa.

“Vì sao không được hỏi ngươi! Không biết lão chết kia tìm đâu ra con cáo hoang, lại còn xây tổ hồ ly ở bên ngoài, hồn bị hớp mất, mấy ngày liền không thèm về nhà, nếu không phải vì ngươi thì ta đã đi từ lâu rồi, hà tất dây dưa đến tận hôm nay!”

“Ha, giờ lại quàng chuyện này lên người ta hả!” Dư Hạm cũng chẳng tốt tính gì, lập tức vặc lại, “Bà vào thành Thượng Khê mà hỏi, ai chẳng biết lão gia nuôi sư tử Hà Đông ở trong nhà? Mấy ngày đó nếu không phải bà và ông ấy cãi nhau, nói ông ấy không làm theo ý bà, còn đuổi ông ấy ra khỏi nhà, thì ông ấy làm gì đến chỗ ta, kéo dài tới lúc phong tỏa núi rồi không đi được? Hồi trước ông ấy có ý tốt cho bà rời khỏi Thượng Khê, bà không chịu, bây giờ ông ấy chết rồi, bà lại chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, vợ chồng là chim cùng rừng, họa ập đến đường ai nấy đi, ông ấy xây tổ hồ ly cho ta, tốt xấu gì con hồ ly như ta còn biết quay về nhìn ông ấy lần cuối, chứ lúc bà chạy trốn, liệu có nghĩ đến an nguy của ông ấy không?”

Lý thị nói: “Ngươi quay về, nhưng ngươi cứu được ông ấy không?” Bà ta cười lạnh, “Một đứa đào kép lại dám đứng trước mặt ta nói chuyện tình thâm nghĩa trọng, có phải ông ấy cho ngươi một rương vàng, để Tưởng Vạn Khiêm đóng giả lão quản gia đưa ngươi đi không?”

Dư Hạm xoay mặt đi, “Đúng thế thì sao?”

“Ngươi tưởng lão chết kia quan tâm ngươi à?” Lý thị nói, “Sơn tặc núi Trúc Cố chết, tâm ông ấy cũng đã lạnh triệt để, bao năm qua, trong mắt ông ấy ngươi chỉ là nơi để ông ấy say mộng mà thôi, ngươi là ai thực ra không quan trọng. Người ông ấy thực sự muốn đưa đi là Tưởng Vạn Khiêm, để Tưởng Vạn Khiêm cải trang thành phu xe vì muốn mượn thân phận của ngươi yểm trợ cho lão ta, đến lúc đó nếu như bị bắt được, chim đầu đàn chẳng phải là ngươi sao? Ngươi tưởng ông ấy thực sự để ý đến ngươi à? Thứ đào kép bạc tình, ông ấy quá hiểu rõ con người ngươi, chỉ cần cho ngươi một rương vàng thì ngươi có thể không hỏi gì, rời đi dứt khoát. Ông ấy dùng rương vàng đó để mua mạng của ngươi mà thôi!”

Dư Hạm nghe thế thì giật mình, tròng mắt trở nên mơ màng.

Nàng ta chợt nhớ lại ngày hôm ấy khi mình quay về núi, cầu xin Huyền Ưng vệ dẫn mình đi tìm ông ấy, nàng nhớ khi tìm được ông, ông cứ trơ mắt nhìn mình bằng vẻ mặt khó tin.

Cuối cùng ông nói, ông có lỗi với nàng.

Hóa ra câu xin lỗi này không phải là vì ông đã chết, từ rày không thể đi cùng nàng được nữa, mà là cho tới bây giờ ông chưa từng để ý đến đào kép như nàng.

Lời của Lý thị như dao găm đâm vào tim Dư Hạm, Dư Hạm không kìm được đứng bật dậy, giẫm mạnh chân xuống sàn: “Oan gia này! Sao ông ta có thể đối xử với ta như vậy!”

Tuy nàng chỉ là phận đào kép thấp kém, nhưng nàng cũng là người, nàng có tôn nghiêm của chính mình, thua như vậy mà được ư?

Nếu thua trên chữ tình, nàng muốn so bì trên chữ lý!

Nàng chống nạnh, nhìn Lý thị: “Ta biết ta chỉ là thiếp, còn bà là đương gia chủ mẫu của ta, nên trong ngoài đều khách khí với bà, giúp bà giấu diếm. Nếu bà đã nói đến mức này rồi, vậy chúng ta nói rõ cái chết của Trù Trù đi! Đừng tưởng ta không biết, hơn một tháng trước, lão gia giục bà rời Thượng Khê nhưng bà không chịu, nói gì mà Trù Trù làm chuyện dơ dáy, đòi ông ấy xử lí Trù Trù thì bà mới đi. Lão gia không muốn, bà bèn đuổi ông ấy ra khỏi nhà, ông ấy không có chỗ đi nên mới phải đến chỗ ta. Chưa tới hai hôm sau, Trù Trù đã chết thảm ở gần nha huyện, lúc trước ta còn nói chuyện này sao lại trùng hợp đến thế, nay xem ra, người hại chết Trù Trù chính là bà!”