Thanh Vân Đài

Chương 109




“Quan trọng nhất là,” Nói đến đây, Chương Lộc Chi dừng một lúc, “Năm xưa tuy Cảnh Thường kết giao rộng rãi nhưng lại không quen biết Tưởng Vạn Khiêm, việc Tưởng Vạn Khiêm lên núi Trúc Cố, thiếu phu nhân đoán là do ai xúi giục?”

Từ ngữ điệu của hắn Thanh Duy đã có được câu trả lời, song vẫn hỏi: “Ai?”

“Tần Cảnh Sơn.” Chương Lộc Chi nói, “Ông ta kết bạn với Tưởng Vạn Khiêm hồi còn ở Đông An, lúc Tưởng Vạn Khiêm ở rể nhà họ Phương từng mua tranh của Tần Cảnh Sơn.”

Thanh Duy im lặng.

Theo lời ông Cát, Tưởng Vạn Khiêm mua được suất lên Tiển Khâm Đài từ Cảnh Thường núi Trúc Cố, nếu như vậy, cuộc giao dịch này có cả sự góp mặt của Tần sư gia?

Tạ Dung Dữ cũng trầm ngâm, nhưng y biết, đã đến bước này rồi thì không thể dựa vào suy đoán để chỉ ra chân tướng, quan trọng nhất bây giờ là tìm được nhân chứng để hỏi rõ sự tình.

Y hỏi: “Các ngươi vẫn theo dõi Tưởng Vạn Khiêm chứ?”

“Mấy ngày nay vẫn theo dõi.” Một Huyền Ưng vệ đáp, “Chỉ là vị Tưởng lão gia nọ không có động thái nào lớn, vẫn mở cửa hàng như mọi khi, có điều tuổi tác đã lớn, không ngồi lâu ở trong cửa hàng nên thuê người trông coi.”

Tạ Dung Dữ lại hỏi: “Bao giờ Vệ Quyết mới đến?”

“Có lẽ là tối nay.” Chương Lộc Chi đáp, “Hôm qua Huyền Ưng vệ đã đưa ông Cát và nhóc Cát rời thành, sáng nay Vệ Chưởng sử đã tiếp nhận bọn họ, nếu cưỡi ngựa chiến đến Lăng Xuyên, nhanh nhất cũng phải sau khi mặt trời xuống núi.”

Hắn do dự, nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn nói thật: “Nhân lực của chúng ta quá ít, một phân làm hai cũng không đủ dùng, nha huyện Thượng Khê không sạch sẽ, mà Tả Kiêu vệ hay Tuần Kiểm Ti lại không mấy đáng tin. Đáng lẽ có lời làm chứng của ông Cát thì chúng ta đã có thể thu lưới, nhưng Vệ Chưởng sứ chưa tới, chúng ta không thể hành động, chỉ có thể phái người theo dõi Tưởng Vạn Khiêm. Tưởng Vạn Khiêm bị giám sát chặt rồi, nhưng những người kia, Tần sư gia, Tôn Nghị Niên, và cả những người chúng ta chưa điều tra nữa, bọn chúng không chạy đi ư? Quá bị động.”

Tạ Dung Dữ hiểu ý hắn.

Tình hình trước mắt giống như ngư phủ muốn bắt cá trong biển, ấy nhưng lưới trong tay chỉ đủ bắt cá trong ao; lưới đan đã ít mà mắt lưới còn quá thưa, ngư phủ đứng trên bờ quẳng lưới xuống, lũ cá đua nhau lẩn trốn, ngư phủ cần làm gì đây? Đành phải tóm lấy con quan trọng nhất.

Song, Tạ Dung Dữ không quá lo lắng.

Cả Thượng Khê chẳng sạch sẽ gì cho cam, ngày trước để dụ ông Cát và nhóc Cát xuất hiện, cử hơn mười Huyền Ưng vệ lẻn vào Thượng Khê là nhiều lắm rồi. Nếu y đã đạt được mục đích, thì hiện tại việc bọn cá sợ hãi bỏ trốn cũng là khốn cục mà y sẽ gặp phải, có được tất có mất, dẫu sao cũng chỉ là một hai con cá, đợi Vệ Quyết dẫn Huyền Ưng vệ đến, tấm lưới lớn sẽ được kéo căng.

Tạ Dung Dữ đặt tách trà xuống: “Đến nha huyện, dẫn Tưởng Vạn Khiêm tới đây.”

***

Trời hửng sáng, một chiếc xe lừa chạy nhanh trên đường núi. Nếu Thanh Duy có ở đây, ắt có thể lập tức nhận ra cỗ xe này: con lừa bướng bỉnh kéo xe, trục bánh phải có vết nứt – đấy chính là cỗ xe của Diệp lão bá. Nhưng người đánh xe hôm nay không phải là Diệp lão bá mà là một quản gia già của phủ Huyện lệnh. Thím Ngô ôm tay nải chạy vội theo xe, còn Dư Hạm đang ngồi trên xe.

Tuy Dư Hạm tính tình tùy hứng, song cũng biết con đường nàng đang đi chính là con đường tắt bí mật rời núi.

Nàng lấy làm kinh ngạc, mấy hôm trước khi Tú nhi đi Đông An về, nó nói với nàng đường núi đã bị phong tỏa, trước sau có quân lính triều đình trấn giữ, kết quả hôm nay nàng đi, không những quan binh trấn giữ đã rút bớt mà cũng kiểm tra cũng khá qua loa, lúc đến gần cửa trạm, quản gia xua xe lừa đi lên rừng, dễ dàng đi vòng qua trạm gác.

Tại sao trạm gác lại lỏng lẻo thế!

Khi xe lừa về lại đường cái, Dư Hạm nhìn thoáng ra phía sau, rời ra khỏi trạm gác là coi như đã rời khỏi Thượng Khê.

Nhưng nàng không hề có cảm giác vấn vương lưu luyến, tuy là người Thượng Khê nhưng nàng đã sống cảnh bơ vơ từ bé, lớn lên trong đoàn hát, bầu gánh càng không đối xử tốt với nàng, lúc nào cũng chửi bới đập đánh, nàng đã muốn bỏ đi từ lâu, nếu về sau không đi theo oan gia, nàng thực sự không biết bây giờ mình đang ở chốn nao.

Nhớ đến oan gia, lòng Dư Hạm càng thêm hạnh phúc. Ông tốt với nàng thật đấy, chẳng biết hộp vàng ròng này có thể mua hết son phấn trong cửa tiệm Bảo Trai không nhỉ, không uổng công tối qua ở trên giường nàng mất nửa cái mạng cho ông.

Dư Hạm vui vẻ hân hoan, khi xe lừa ra khỏi cửa trạm, nàng gọi quản gia đánh xe: “Này, dừng lại đã.” Rồi nàng nhảy xuống xe lừa, cầm khăn lau cột gỗ bên đường, ngồi xuống, gọi thím Ngô đem túi nước đến cho mình.

Quản gia thấy thế, lại gần hỏi: “Sao tiểu phu nhân không đi nữa?”

Dư Hạm liếc ông ta, cười nói: “Đi vội làm gì? Ta đã dặn lão gia rồi, đợi ông ấy nói rõ công chuyện với vương gia kia xong, ông ấy sẽ đuổi theo ta.” Nàng nhấp ngụm nước, “Từ từ ông ấy sẽ đến, cứ chờ ở đây.”

“Không chờ được đâu!” Quản gia lo lắng nói, “Lão gia đã dặn rồi, để tiểu nhân nhanh chóng dẫn tiểu phu nhân rời Lăng Xuyên. Thuê cả xe ngựa rồi mà, đang chờ ở ngoại ô phía tây phủ Đông An, khi đến nơi, phu xe sẽ đưa tiểu phu nhân đến Trung Châu.”

Dư Hạm nghe thế, lông mày lá liễu nhíu lại, ngạc nhiên nói: “Sao lại đến Trung Châu?”

Không phải dừng ở phủ Đông An là được rồi à?

Nhưng không đợi quản gia trả lời, động tác uống nước của nàng đã chậm lại.

Nàng bỗng nhớ ra tờ mờ sáng hôm nay, khi ông xuống khỏi người nàng thì đã nói những lời này…

“Chết lại hay, chết rồi, cũng đầu đi đuôi lọt.”

“Thế cũng hay, cứ kết thúc như vậy đi, từ nay trở đi, đừng ai phải chết vì ta nữa.”

Nàng nhớ khi mình bảo ông giải quyết xong thì hãy đuổi theo nàng, nhưng ông chỉ liếc nhìn nàng mà không nói năng gì.

Nàng nhớ tối qua ông ấy điên cuồng thế nào.

Dư Hạm chợt đứng bật dậy, dậm chân nói: “Hỏng rồi!”

“Không được, không thể đi được, oan gia nhà ta còn đang nghĩ quẩn, ta phải về khuyên ông ấy!”

Nàng biết khúc mắc của ông ấy nằm ở đâu, ngày xưa ông cũng là mỹ nhiêm công cơ mà, nhưng từ sau khi núi Trúc Cố gặp chuyện, trong năm năm đã hom hem, già đi trông thấy.

Quản gia lật đật ngăn cản, “Tiểu phu nhân có về cũng không giải quyết được gì đâu, lão gia để cô đi là nghĩ cho cô đấy, nếu cô mà về, không chừng còn mất thêm cái mạng.”

“Sao lại không giải quyết được gì? Sao lại phải mất mạng!” Dư Hạm cao giọng quát, “Không phải vị vương gia kia tới là để điều tra vụ án núi Trúc Cố sao? Sơn tặc núi Trúc Cố đâu phải do lão gia giết, nói rõ ràng là xong mà!”

Nàng gạt tay quản gia ra, nóng lòng quay về.

Tuy trông nàng liễu yếu đào tơ là thế nhưng thực chất rất quật cường, ngày xưa thiếu cơm ăn áo mặc mà vẫn có thể sống đến bây giờ, quản gia ngăn nàng thì nàng đi bộ về, có hơn mười dặm thôi mà, với tốc độ của nàng đi nửa ngày là tới.

“Không phải núi Trúc Cố, Chiêu vương điện hạ đến Thượng Khê là để điều tra Tiển Khâm Đài, Tiển Khâm Đài!” Quản gia lo lắng đuổi theo.

Dư Hạm giật mình, Tiển Khâm Đài? Tại sao sơn tặc núi Trúc Cố lại liên quan đến Tiển Khâm Đài? Lẽ nào sơn tặc bị giết thực sự phải xuống điện Diêm vương, đổi mạng với những sĩ tử đã chết oan?

Quản gia nói: “Dù tiểu phu nhân không hiểu nhân quả trong chuyện này thì cũng phải biết, nếu đã liên quan đến Tiển Khâm Đài, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, huống hồ… huống hồ núi Trúc Cố có hơn mấy trăm người chết! Tiểu phu nhân mau đi đi, cô được bình an cũng coi như thành toàn tâm nguyện của lão gia, hôm nay Thượng Khê ắt sẽ loạn, quay về chỉ tổ mất mạng, đến lúc này rồi, không thể do dự được nữa!”

Dư Hạm chợt đứng bất động.

Nàng không hiểu rõ lời quản gia nói lắm, tại sao hôm nay Thượng Khê ắt sẽ loạn? Rồi gì mà hễ liên quan đến Tiển Khâm Đài, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha?

Nhưng nàng nghe rõ một câu, nếu nàng về thì sẽ mất mạng.

Nàng đưa măt nhìn cỗ xe lừa, Tôn Nghị Niên đã chuẩn bị tay nải cho nàng, trong tay nải có hộp vàng, trần đời này nàng chưa bao giờ tiêu nhiều tiền bạc đến thế, nàng không muốn chết!

Lòng Dư Hạm trở nên trống rỗng.

Tôn Nghị Niên nói nàng là đào kép bạc tình.

Lúc trước nàng chỉ coi đó như câu chuyện cười, nhưng vào khoảnh khắc sống còn, nàng mới phát hiện hình như bản thân… có lẽ… bạc tình thật.

“Tiểu phu nhân…” Quản gia vẫn đang khuyên nhủ.

“Dừng!” Không đợi ông ta nói hết câu, Dư Hạm cắn răng, quay người đi lên xe, “Chúng ta đi mau!”

***

“Điện, điện hạ, sao ngài lại đến đây vào giờ này?”

Lại nói sang chuyện khác, vừa quá giờ Mão, Lý bổ đầu vừa trực đêm xong, bước ra từ nha môn thì bắt gặp Tạ Dung Dữ cùng bảy tám Huyền Ưng vệ đang chờ ở công đường.

Thấy Lý bổ đầu, Chương Lộc Chi hỏi: “Sao không thấy Tôn Huyện lệnh đâu?”

Lý bổ đầu sợ hãi đáp: “Tối qua Tôn đại nhân trực đêm, đến giờ Hợi mới ra về, e là sáng nay sẽ đến trễ, còn Tần sư gia đã đến quan dịch ngoài núi từ khi trời còn chưa sáng… nói gì thì lệnh phong tỏa vẫn chưa được dỡ bỏ.”

Trong nha môn còn có Điển bạc và Lục sự, biết Tiểu Chiêu vương đến nên đã đứng chờ ngoài công đường, Chương Lộc Chi nhìn quanh một vòng, lại hỏi: “Khúc Hiệu úy đâu rồi?”

“Tối hôm qua Khúc Hiệu úy không trở lại.” Lý bổ đầu cụp mắt đáp, “Có thể… có thể là đến Túy Phương Các nghe kịch rồi.”

Tạ Dung Dữ biết gần đây Khúc Mậu đang mê mẩn nghe kịch. Từ sau ngày quan phủ giăng bẫy bắt ma, Khúc Mậu phát hiện hóa ra con ma xám hoành hành trong thành là người, còn ma áo đỏ lại là Triêu Thiên cải trang thì không sợ gì nữa, vốn dĩ hắn đã lười biếng trong công vụ, có thể nghiêm túc xử lý là coi như tiến bộ lắm rồi, bây giờ không có việc để làm, dĩ nhiên sẽ tìm chuyện vui. Thượng Khê có ít chốn tầm hoan song không phải không có, cái tên Túy Phương Các nghe như chỗ lầu xanh nhưng thực chất lại là nơi đứng đắn, chuyên hát hí kịch Lăng Xuyên, hoa khôi gánh hát lại có giọng rất hay. Thời gian này Khúc Mậu chỉ toàn ngồi không, gần như tối nào cũng đi nghe kịch, chi bạc mua rượu, thậm chí còn để đào kép hát suốt đêm.

Chương Lộc Chi nghe câu đáp của Lý bổ đầu, đoán phải tám phần vị công tử kia lại say mèm ở Túy Phương Các rồi, nên hắn không hỏi nhiều mà nói thẳng: “Tìm một gian phòng để thẩm vấn.”

Bọn họ đang đứng ở công đường, nhưng ý của Chương Lộc Chi quá rõ ràng, Huyền Ưng vệ bắt được người, muốn thẩm vấn riêng.

Tiểu Chiêu vương ngồi ngay bên cạnh, ban nãy Lý bổ đầu còn cúi gằm đầu không dám nhìn quanh, nhưng nghe xong câu đó thì ngẩng đầu lên, cả gan trông ra ngoài, thấy ở trước cửa công đường, một cụ già tóc hoa râm mặc áo tơ bị Huyền Ưng vệ canh chừng hai bên, không phải là Tưởng Vạn Khiêm đấy sao?

Lý bổ đầu không dám chen miệng, lật đật dẫn Tạ Dung Dữ và Huyền Ưng vệ đến Thoái Tư Đường, rót trà rồi lui ra.