Thanh Vân Đài

Chương 102




Nhưng ngay khoảnh khắc con ma xám vừa nhảy lên, Huyền Ưng vệ đang mai phục đồng loạt kéo dây thừng, giữa màn đêm, một tấm lưới khổng lồ xuất hiện trên không trung.

Cùng lúc đó, Diệp Tú nhi vùng ra khỏi Thanh Duy, hét toáng: “Nhóc Cát, mau chạy đi!”

Kỳ thực ngay vào lúc tấm lưới vừa giăng, con ma xám đã kịp nhận ra điểm bất ổn, mũi chân điểm vào thân cây, nảy người lên lộn ngược lại, giơ tay chụp lấy một cành cây rồi tung mình lên ngọn cây bên cạnh.

Đáng tiếc vẫn chậm một bước, tiếng hét của Tú nhi đã khiến cậu ta khựng lại, nên dù không bị tấm lưới tóm thì vẫn bị các Huyền Ưng vệ bao vây.

Ánh lửa từ ngọn đuốc soi sáng khắp núi rừng, Tú nhi dùng hết sức giãy dụa vùng vẫy, song lại bị Thanh Duy giữ chặt cổ họng kìm hãm lần nữa, mà ở phía bên kia, Triêu Thiên đẩy Diệp lão bá, cùng Tạ Dung Dữ bước vào vùng sáng.

Thấy cả Tú nhi lẫn Diệp bá đều bị bắt, con ma xám nổi điên, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ.

Nhờ ánh lửa soi sáng, mọi người mới thấy rõ gương mặt cậu ta.

Cậu ta đúng là người chứ không phải ma, ngoài vết sẹo dài chừng một tấc bên má trái ra thì khuôn mặt ấy khá thanh tú, tuổi tác chỉ xấp xỉ Tú nhi.

Miếng vải bịt miệng Diệp lão bá đã được gỡ xuống, ông sợ hãi nhìn mọi người: “Rốt, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”

“Không làm gì cả.” Chương Lộc Chi cắm thẳng trường đao xuống đất, đi ngay vào trọng điểm, “Bọn ta đến ngọn núi này cốt muốn biết sơn tặc núi Trúc Cố năm xưa đã chết như thế nào, mong các vị nói rõ thực hư.”

Giọng hắn ồm ồm cộng với thân hình hộ pháp, thoạt nhìn còn cường tráng hơn cả Triêu Thiên, chỉ đứng đấy nói vài câu mà tư thế nghiêm trang vẫn đủ dồn ép đối phương.

Ma xám nhìn hắn, ánh mắt dần trở nên đáng sợ, gập lưng lại, giơ tay thành vuốt, mũi chân ấn xuống hố bùn.

Diệp Tú nhi lập tức nhắc nhở: “Nhóc Cát đừng manh động!”

Rồi nàng nói tiếp: “Sơn tặc gì cơ? Chúng tôi không quen, cũng không biết bọn họ chết thế nào cả. Tôi thấy các hạ cũng chẳng phải người bình thường, nếu đã đến đây vì sơn tặc núi Trúc Cố, vậy tại sao không hỏi quan phủ mà lại đi bắt nạt dân đen chúng tôi?”

Nàng đã giúp con ma xám ẩn nấp năm năm, đương nhiên trí óc cũng hơn hẳn người bình thường, Chương Lộc Chi thấy nàng giảo biện thì lười đôi co, xắn tay áo lên toan chộp lấy nàng ta.

Tú nhi lập tức la lớn: “Giang cô nương! Tôi biết rồi, cô cùng hội cùng thuyền với đám người này đúng không! Chính các người đã giả thần giả quỷ ngày hôm trước để dụ nhóc Cát!”

Vì sao con ma xám lại bị dụ ra, người khác không biết nhưng Diệp Tú nhi lại biết rất rõ.

Nếu không phải con ma bóng đỏ có thủ pháp cao cường đột nhiên xuất hiện, khiến quan phủ khẩn cấp phong tỏa ngọn núi thì ma xám đâu đến mức bị bại lộ?

Chương Lộc Chi nói: “Nếu ngươi đã biết thì mau nói rõ đi, đứng đây giả ngu có ích gì với ngươi?”

“Những gì cần nói tôi đã nói rồi, ma quỷ quấy nhiễu trong núi Trúc Cố mấy năm nay chính là do nhóc Cát làm. Các người cũng thấy nhóc Cát thế nào rồi đấy, cậu ta sinh sống trong núi, không giống người bình thường. Không chung dòng tộc tất có dị tâm, quan phủ coi cậu ta là ma, muốn bắt cậu ta, nhưng ông cháu tôi biết thực ra nhóc Cát rất lương thiện, tuyệt đối không có ý hại người, nên bọn tôi mới giúp cậu ta ẩn náu mấy năm nay. Còn về sơn tặc mà các người muốn hỏi, tôi chẳng biết bọn họ chết thế nào cả!”

Chương Lộc Chi mất kiên nhẫn “chậc” một tiếng, xoay người tới gần Diệp lão bá.

Con ma xám tưởng Chương Lộc Chi muốn hại Diệp bá, gầm gừ một tiếng, đụn đất bay lên, phi thân lao về phía Chương Lộc Chi.

Nhưng Chương Lộc Chi đã có đề phòng, né người tránh cú tập kích của con ma xám, rút đao ra đỡ, đồng thời Thanh Duy cũng siết chặt bàn tay giữ cổ Diệp Tú nhi, cao giọng nói: “Ta biết ngươi nghe hiểu tiếng người, nếu ngươi còn tiếp tục làm càn, cẩn thận tính mạng của Tú nhi!”

Diệp Tú nhi lại la lên: “Nhóc Cát đừng sợ, cậu cứ trốn đi, bọn họ không dám làm hại ta và ông đâu!”

Nói đoạn, nàng ta cười lạnh, “Bọn họ phí bao công sức dụ chúng ta ra, liệu có thể dễ dàng giết chúng ta như vậy ư? Nhóc Cát cậu cứ đi đi, bọn họ ngăn cản cậu thì cậu cứ lao vào lưỡi đao ấy, bọn họ còn định moi tin từ cậu cơ mà, khéo còn muốn cậu phải sống!”

“Còn ta và ông,” Giọng Diệp Tú nhi sang sảng, từng câu từng chữ rõ ràng, “Sẽ ở đây với các vị cho đến sáng sáng, phu nhân nhà tôi không tìm thấy người, quan phủ tự khắc sẽ tìm đến, tôi muốn xem tới lúc đó sẽ là tôi sợ gặp quan sai, hay các vị đây sợ gặp quan sai hơn. Các người cũng thấy rồi đấy, nhóc Cát chỉ là một đứa trẻ hoang, cậu ta thì có liên quan gì đến sơn tặc núi Trúc Cố? Mà Giang cô nương, cô rời nhà tránh quan binh, một thân một mình lên núi, tối đến cũng không dám ngủ, chỉ e… không đơn giản là đào hôn bỏ trốn đâu nhỉ?”

Nghe nàng ta nói, sắc mặt Chương Lộc Chi dần dần thay đổi.

Không ngờ con nhóc họ Diệp này lại sắc sảo đến thế, lời nào lời nấy đâm trúng tim đen.

Đúng thế, thằng nhóc kia nhìn qua chỉ là một thiếu niên chưa phát triển toàn diện, e rằng không có quan hệ trực tiếp với sơn tặc núi Trúc Cố, nhưng còn thiếu phu nhân… Nàng là nữ Ôn thị, vai đeo trọng tội, bây giờ Tả Kiêu vệ cũng đang ở trong thành, một khi thân phận bị bại lộ, dù điện hạ có bảo vệ nàng ấy đến đâu thì cũng sẽ bị cản trở vì nàng.

Lúc này, Tạ Dung Dữ lạnh lùng cất tiếng: “Các ngươi không sợ quan sai, nhóc Cát này cũng chưa chắc là sơn tặc núi Trúc Cố, nhưng…” Y dừng một lúc, “Còn người thực sự được các ngươi che giấu?”

Y vừa dứt lời, Diệp Tú nhi khựng lại, song nàng ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, “Người thực sự được che giấu gì cơ? Thứ cho tôi không biết rốt cuộc các hạ đang nói gì cả.”

Tạ Dung Dữ thong dong nói: “Hải phiêu tiêu, các ngươi đưa cho ai dùng?”

“Rõ ràng các ngươi có cơ hội rời thành trước khi Tả Kiêu vệ và Tuần Kiểm Ti vào Thượng Khê, lại biết đường tắt trong núi, nhưng vì sao vẫn không bỏ trốn?”

“Nếu nhóc Cát đã không phải sơn tặc còn sống, vậy tại sao mấy năm qua phải mai danh ẩn tính, hay vì tâm trí cậu ta chưa phát triển hoàn toàn?”

Tạ Dung Dữ hỏi liền ba câu, Diệp Tú nhi nghe, sắc mặt dần trắng bệch.

Nhưng Tạ Dung Dữ không cho nàng ta cơ hội bác bỏ, nói tiếp: “Trong ngọn núi này còn có người thứ tư đang trốn. Các ngươi không bỏ đi không phải vì không muốn đi, mà là vì không đi được. Nếu ta đoán không sai, khi con ma áo đỏ xuất hiện, quân lính phong tỏa núi, ít nhiều gì cũng đã kinh động đến các ngươi, khiến người thứ tư này đổ bệnh, đi đứng bất tiện, cần có Hải phiêu tiêu trị tận gốc, nên lúc trước các ngươi đến Đông An, thường xuyên ra vào tiệm thuốc chính là để tìm vị thuốc này.”

“Cả nhóc Cát nữa, nếu cậu ta đã không phải là người của sơn tặc, mà cũng chỉ có mình cậu ta trốn trong ngọn núi này, vậy tại sao các ngươi không đón cậu ta xuống núi? Nhưng các ngươi không thể, vì trong núi này còn có người cần cậu ta chăm sóc. Năm năm qua, ma quỷ trong núi lộng hành là do nhóc Cát xuất hiện, nhưng cậu ta xuất hiện cũng bình thường, quan sai ai lại đi để tâm đến một đứa trẻ hoang. Chẳng qua việc đó đã dẫn đến lời đồn ma quỷ, trùng với ý muốn của các ngươi, người thường sợ hãi quỷ thần, ma quỷ lộng hành khiến bách tính Thượng Khê không dám tự tiện lên núi, như thế các ngươi mới tiện bề giấu người. Mà có khi… tin đồn ma quỷ ấy là do chính các ngươi thêm dầu vào lửa lan truyền.”

“Lúc nãy cô nương nói không sai, đúng là bọn ta đã dùng kế để dụ các ngươi xuất hiện, và cũng không hi vọng người của quan phủ tìm đến, nhưng có một chuyện cô đoán sai rồi, bọn ta trăm phương ngàn kế dẫn các ngươi lên núi không phải là vì nhóc Cát đây,” Tạ Dung Dữ dừng một lúc, “Mà là vì người thứ tư đã trốn trong núi suốt năm năm không hề lộ diện. Người đó mới là chính là sơn tặc núi Trúc Cố còn sống.”

“Anh…” Diệp Tú nhi muốn phản bác, nhưng thấy người kia anh tuấn khôi ngô, như linh quỷ hóa thành trong màn đêm yên tĩnh, chợt không biết phải phản bác thế nào, cắn răng nói, “Dù các ngươi có lấy mạng tôi đi nữa, không đời nào tôi sẽ tiết lộ chỗ ông ấy đang ở!”

Cùng lắm dây dưa tới sáng, xem ai hơn ai!

“Không cần cô phải nói.” Đúng lúc này, Thanh Duy mở miệng, “Cô không tò mò vì sao ta lại lừa cô lên núi ư? Một mình Diệp bá cũng đủ để dụ nhóc Cát rồi.”

Nghe lời đó, Diệp Tú nhi ngẩn ngơ.

Đúng thế, bọn họ đã biết tới Hải phiêu tiêu, dùng Hải phiêu tiêu lừa ông, chính ông treo túi thơm, cũng chính ông dụ nhóc Cát lộ diện, vậy việc gì phải lừa cả nàng lên núi?

Chương Lộc Chi nói: “Cô nhóc à, nếu người được các ngươi bảo vệ che giấu đi đứng bất tiện, vậy nơi các ngươi truyền tin có cách xa chỗ hắn đang ẩn nấp không?”

Tảng đá báo tin nằm giữa sườn núi.

Cây hòe treo túi thơm nằm trong rừng.

Lấy một điểm trong đó làm tâm, tìm kiếm trong chu vi năm dặm hoặc mười dặm xung quanh, ắt hẳn sẽ tìm được nơi trú ẩn của người kia, nhưng phạm vi tìm kiếm quá lớn, lại đang là ban đêm, khéo đến sáng vẫn chưa tìm ra.

May mắn thay bọn họ đã xác định được hai điểm, như vậy sẽ có hai tâm, lấy hai tâm này vẽ một hình tròn, nơi giao nhau chính là phạm vi thực sự bọn họ cần tìm.

Tạ Dung Dữ và Thanh Duy đã hao hết tâm sức để điều tra sơn tặc núi Trúc Cố, thì sao có thể gửi gắm hi vọng vào một tiểu cô nương cùng một thiếu niên chưa hoàn toàn phát triển được, nếu tối nay đã ra tay thì chắc chắn phải thành công!

Chẳng mấy chốc, một Huyền Ưng vệ từ trong rừng chạy tới: “Bẩm Ngu hầu, thuộc hạ phát hiện một hang động dưới mái hiên thấp cạnh dòng suối, hình như có thứ kỳ lạ nào đó trong động, xin phép tăng cường binh lính kiểm tra.”

Diệp Tú nhi nghe thế, mặt biến sắc hét lớn: “Các, các ngươi không th..”

Nhưng nàng ta chưa nói hết câu, ở trong rừng bỗng vang lên tiếng trượng gỗ gõ cộp cộp, tận nơi sâu hút sau lưng đám đông vọng đến tiếng thở dài khản đặc: “Thôi, Tú nhi, nhóc Cát, mấy đứa không đối phó được với những người này đây, cứ để bọn họ đến đi.”

Ông ta vừa nói, vừa ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đen kịt: “Máu núi Trúc Cố chảy chưa sạch, liệu Đại đương gia và Nhị đương gia ở dưới hoàng tuyền có thể nhắm mắt? Điện Diêm la đầy rẫy oan hồn, cuối cùng cũng đã kinh động đến Cửu Tiêu, dẫn thần tiên yêu ma tìm đến đây rồi.”

Huyền Ưng vệ lập tức giơ cao bó đuốc, trong ánh lửa bập bùng, người nói chuyện là một ông lão gầy gò, quần áo rách rưới, sức nặng toàn thân như dồn hết lên trượng gỗ trong tay, ống quần một bên được xắn lên cao, thấy rõ một nửa bên chân đã bị cụt, tuy hai mắt đục ngầu nhưng ánh mắt hẵng còn sắc sảo.

Ông ta nhìn mọi người, bình thản cầm trượng xoay người lại, chậm rãi bước trên đường: “Mời các vị đi theo lão hủ.”