Dịch: Phong Thanh
Lâm Vãn chú ý đến, Bùi tổng mấy lần đi ngang qua mấy món đồ dùng hàng hiệu xa xỉ, hoàn toàn không vào xem đã đi ngay lập tức!
Một hộp nước hoa hơn một ngàn đô la, vậy mà không mua!
Thứ Bùi tổng mua, tất cả đều là đồ dùng có liên quan đến công tác, cho dù là thắt lưng, túi xách, cũng đều là kiểu mẫu dùng cho hoạt động đàm phán kinh tế!
Tính tổng cộng, ngài ấy tiêu không đến 100 ngàn tệ!
Lâm Vãn quá shock rồi, khả năng tự chủ phải mạnh cỡ nào mới làm được như vậy!
Cô tự hỏi bản thân, nếu như là người khác, một tháng kiếm lời hai triệu tệ, không, dù chỉ một triệu, chắc chắn sẽ nhanh chóng mua quần áo, túi xách cùng đồng hồ đeo tay mười mấy ngàn tệ.
Thế nhưng Bùi tổng chỉ tiêu không tới 100 ngàn tệ đã thỏa mãn!
Đúng là khiến người khác khâm phục!
Cô nghĩ đến phương diện điều kiện làm việc Bùi tổng rất hùng hồn, còn có tiền lương, tiền thưởng phóng khoáng, số với tình huống hiện tại có sự chênh lệch rất lớn!
Lâm Vãn cùng đám người Hoàng Tư Bác thấy cảm động, viền mắt thoáng ướt át.
Đây đúng là một ông chủ thần tiên!
Còn Bùi Khiêm hoàn toàn không chú ý tới phản ứng của mọi người.
Hắn còn đang vắt óc nghĩ, còn chỗ nào có thể tiêu nhiều thêm chút tiền nữa không!
Hiện tại đã tiến vào trạng thái thua lỗ, tiêu nhiều thêm một đồng chính là kiếm lời!
Nhưng mà hắn đã đi quanh khu thương mại một vòng, đồ mà hệ thống không giới hạn căn bản đều đã mua hết.
Mọi người mua sắm cũng sắp kết thúc, dồn dập đi tới một tầng phòng khách tập hợp, trên tay mỗi người đều cầm túi mua sắm túi, trên mặt tràn ngập nụ cười.
Cầm lương mua sắm chính là thoải mái như vậy đấy!
Nhưng Bùi Khiêm không muốn chỉ như thế này.
Hắn vất vả mới được thua lỗ, nhưng thu lại chỉ hơn ba ngàn?
Không cam lòng!
Hắn nhìn về phía Tân Hải Lộ, ý tưởng chợt lóe lên.
"Tôi muốn mua lễ vật đưa cho một người bạn, có đề nghị gì hay không?"
Hắn không thể nói thẳng là chính mình dùng, như vậy sẽ rất kỳ quái, sẽ nhận được cảnh cáo từ hệ thống.
Mọi người sẽ nghĩ, ngài muốn mua cho chính mình dùng, thích cái gì thì mua, hỏi chúng tôi làm gì?
Thế nhưng nếu như nói đây là mua tặng bằng hữu, mọi người sẽ đưa ra một ít kiến nghị, mà Bùi Khiêm vừa vặn nhờ vào đó kiểm tra một hồi mình rốt cuộc còn thiếu thứ gì chưa mua không.
Tân Hải Lộ bắt đầu nhanh chóng đưa ra một ít kiến nghị, những người khác cũng mồm năm miệng mười đề nghị.
Như các loại âu phục xa hoa, nước hoa, đồng hồ đeo tay, bút máy.
Bùi Khiêm lắc đầu liên tục.
Những thứ này, hắn đều đã xem qua, có thể mua đều đã mua, những thứ còn lại kia, hệ thống đều không cho mua!
Tất cả đều đã liệt kê, mọi người cảm thấy tư duy khô cạn, không biết còn cái gì có thể đề xuất.
Lúc này, Lâm Vãn thăm dò nói rằng: "Nếu không... Tặng kính mắt?"
Bùi Khiêm sáng mắt lên: "Kính mắt?"
Lâm Vãn gật gù: "Đúng, nếu như bạn ngài bị cận thị, có thể đưa kính cận thị, có điều phải biết hắn độ cận; cho dù không biết, hoặc là hắn không cận thị, ngài cũng có thể đưa gọng kính."
"Một ít kính mắt đẹp đẽ cũng có thể tăng lên khí chất, đại diện cho thưởng thức."
Bùi Khiêm quả thực muốn cho Lâm Vãn điểm mười chất lượng!
Kính mắt! Làm sao mình không nghĩ ra?
Bùi Khiêm không cận thị, cũng không đeo kính, vì vậy căn bản không cân nhắc về phương diện này.
Hiện tại nhớ đến, mua kính mắt dùng hình như cũng hợp tình hợp lý!
Hắn nhìn về phía trợ lý Tân: "Kính mắt đắt nhất ở đâu?"
Tân Hải Lộ suy nghĩ một chút: "Nơi này có một cửa hàng Louis Vuitton bán kính mắt, thỏa mãn yêu cầu giá đắt, nhưng phần lớn đều là kính mát, không biết có phù hợp nhu cầu của ngài hay không."
"Dẫn tôi đi."
Hai người tiến thẳng tới cửa hàng Louis Vuitton, tìm tới quầy bán kính mắt.
Bùi Khiêm nhìn, giá tiền này, có thể!
Rẻ nhất cũng hơn 2000, đắt nhất hơn 9000!
Một cái kính mắt bán hơn 9000, quả thật vượt qua phạm vi hiểu biết của Bùi Khiêm.
Nhưng đây là chuyện tốt!
Chỉ có điều Bùi Khiêm cầm lấy kính mát hơn 9000 tệ, hệ thống cấm.
"..."
Bùi Khiêm không nói gì, lẽ nào hệ thống không cho mua?
Vậy chẳng phải mất hụt?
Hắn lại thăm dò cầm lấy kính mắt bên cạnh hơn tám ngàn.
Lần này hệ thống không có cảnh cáo!
Bùi Khiêm không khỏi vui mừng khôn xiết, cẩn thận so hai cái kính mắt thì phát hiện, cái trước tạo hình quá phô trương, vừa nhìn chính là kính mát, gọng kính quá mức đẹp, hoàn toàn không phù hợp nhu cầu thương vụ.
Truyện được đăng tại BNS.com.. Mà kính mắt hơn tám ngàn, tuy rằng cũng là kính mát, thế nhưng gọng kính có sợi vàng rất nhỏ, tạo hình tròng kính cũng khá đúng quy củ, không hề phô trương. Bùi Khiêm đeo lên, nhìn về phía Tân Hải Lộ: "Thế nào?"
Tân Hải Lộ gật đầu: "Rất khí chất, Bùi tổng."
Bùi Khiêm mừng như điên.
Không trách hệ thống không có cảnh cáo, bởi vì này khoản kính mắt có thể dùng cho hoạt động thương vụ, quả thật có tác dụng tăng lên khí chất!
Theo khái niệm của hệ thống, loại mắt kính này có thể tăng khí chất khi thương vụ hiệp đàm, cùng tác dụng với âu phục xa hoa, vì vậy cũng không hạn chế.
Bùi Khiêm trực tiếp cầm hai cái, tạo hình hơi khác biệt, đây là số lượng cao nhất hệ thống cho phép mua.
"Mua."
Bùi Khiêm quẹt thẻ.
Cô gái bán hàng vô cùng kinh ngạc, vội vàng lấy ra túi quà tinh mỹ, gói kỹ cho Bùi Khiêm.
Mới vừa gói kỹ một cái, đến khi gói cái còn lại, Bùi Khiêm khoát tay ra hiệu không cần.
"Cái này tôi tự đeo."
Bùi Khiêm cầm kính mát màu xám nhạt, bật gọng kính đeo lên.
Soi gương.
Uầy, quả thật tăng mấy phần khí chất nho nhã.
Quá tốt, đeo!
Tốt xấu cũng là kính mắt hơn tám ngàn tệ, cũng không thể để phủ bụi được?
Lần thứ hai kiểm tra hệ thống tài chính, Bùi Khiêm hài lòng.
Sức bú sữa mẹ đều xuất ra, rốt cục thành công thua lỗ hơn hai mươi ngàn!
Đây là một bước nhỏ của Bùi Khiêm, nhưng là một bước dài chiến thắng hệ thống!
Về đến đại sảnh.
Mọi người nhạy bén chú ý tới hình tượng của Bùi tổng phát sinh một chút biến hóa.
Trên mặt nhiều hơn một kính mắt sợi vàng, nhìn ra tăng lên khí chất rất nhiều!
"Bùi tổng rất đẹp trai!"
"Bùi tổng cũng mua một chiếc cho mình sao? Đẹp!"
"Mắt kính này bao nhiêu tiền vậy, đoán chừng phải hơn một nghìn chứ?"
Đối mặt các lời khen của nhân viên, Bùi Khiêm khẽ mỉm cười, nội tâm hờ hững.
"Mọi người ai về nhà nấy đi, tiền gọi xe nhớ báo cho công ty. Cuối tuần nghỉ ngơi thật tốt!"
...
...
Ngày 31, hệ thống kết toán!
Màn ánh sáng xuất hiện lần nữa trong tầm nhìn của Bùi Khiêm.
[Hệ thống chuyển đổi tài phú]
[Kí chủ: Bùi Khiêm] [Tỷ lệ chuyển hóa lợi nhuận 100:1, tỷ lệ chuyển hóa thua lỗ 1:1 ]
[Sắp kết toán...]
[Vốn hệ thống: 478723.5(↓21276.5) ]
[Tài sản cá nhân: 608.3 ]
[Đang kết toán... ]
[Đang tiến hành chuyển đổi tài phú... ]
[Vốn hệ thống: 478723.5 ]
[Tài sản nhân tài sản: 21884. 8(↑21276.5) ]
Bùi Khiêm quả thực cảm động đến muốn khóc.
Rốt cục!
Tốn nhiều công sức như vậy, rốt cục thành công thiệt thòi làm lỗ hai mười ngàn tệ!
Chớ xem thường hai mươi ngàn tệ này.
Đây là một bước đi lịch sử!
Đây chỉ là một chút thua lỗ, nhưng là bước dài trong hành trình thành công!
Truyện được đăng tại bachngocsach.. Rất nhanh, màn ánh sáng càng hiện nhiều nội dung.
[Thời gian kết toán lần sau: sau 90 ngày ]
[Sắp bổ sung vốn hệ thống, mục tiêu: 1 triệu ]
[Bổ sung 521276.5 tệ vốn hệ thống... ]
[Vốn hệ thống bổ sung hoàn tất]
[Vốn hệ thống: 1 triệu ]
[Tài sản cá nhân: 21884.8 ]
[Nhiệm vụ đặc thù kỳ này: Lấy danh nghĩa công ty quản lý tùy ý một gian cửa hàng trong hiện thực, cần tuyển chọn ở khu vực náo nhiệt hoặc xung quanh trường đại học. ]
[Khen thưởng nhiệm vụ đặc thù hoàn thành: Khi chuyển hoá lời lỗ, tăng thêm 10% ngoài định mức]
Quả nhiên như Bùi Khiêm dự đoán, lần này hạn mức vốn hệ thống lại tăng lên nữa, từ 50 ngàn tăng lên tới 1 triệu!
Nếu như trước khi kết toán vốn hệ thống cao hơn 1 triệu, lần này chắc chắn sẽ không bổ sung thêm.
Bùi Khiêm dùng tiền gấp, tiêu đến hơn 470 ngàn, không chỉ có thành công chuyển hóa ra 2 vạn cá nhân tài sản, hệ thống còn tự động đem tài chính bù đắp đến 1 triệu, có thể nói là huyết kiếm lời!
Hơn nữa Bùi Khiêm chú ý đến, cùng lần kết toán trước, lần này có vài điểm khác biệt.
Đầu tiên là sau khi tài chính đạt tới mốc 1 triệu, không cần Bùi Khiêm tốn sức đếm số 0.
Thứ yếu là hệ thống tuyên bố một cái nhiệm vụ đặc thù, Lấy danh nghĩa công ty quản lý tùy ý một gian cửa hàng trong hiện thực, nếu như khi kết toán hoàn thành mục tiêu này, như vậy khi chuyển hoá lời lỗ, tăng thêm 10% ngoài định mức!
- - -
Dịch giả: Xin lỗi mọi người! Dạo này bận quá nên không thể đăng chương được. Mọi người cứ chờ đón truyện nhé!
- - -
Tác giả: Nói đơn giản 2 câu
Liên quan với nội dung cốt truyện kỳ thực tôi cũng có chút xoắn xuýt, bởi vì tôi biết viết như thế nào đều sẽ có người không hài lòng.
Còn giống như trước đây thua lỗ không được, có người muốn nói, động tác võ thuật! Mạnh mẽ thua lỗ không được! Nhân vật chính đều phí nhiều lực, kết quả làm không công? Còn không bằng vừa bắt đầu liền chạy đi kiếm tiền!
Ngươi sẽ lặp lại động tác võ thuật vào chỗ chết, có độc! Không đọc nữa!
Vì vậy tôi cân nhắc để cho nhân vật chính chịu nhiều thiệt thòi, thử một chút ngon ngọt, làm hết sức khiến người ta đoán không được mỗi lần kết toán hắn thua lỗ hay là kiếm lời.
Lần này thua lỗ một ít, không có nghĩa là sau này vẫn sẽ thua lỗ, lần này làm một loại khích lệ, để cho nhân vật chính nhìn thấy hi vọng lỗ vốn, càng cố gắng chọn thua lỗ, kết quả lần sau lại thua lỗ không được, loại cảm giác bất ngờ này là điều tôi muốn.
Kết quả lại có người nói, đây là đại kết cục mới nên có của nội dung cốt truyện, nhân vật chính vẫn thua lỗ không được mới đúng, ngươi dĩ nhiên thật sự hao tổn đến một cọng lông của hệ thống, xin lỗi, đốt truyện!
Emmmm, không phải đâu, nếu tôi thật sự vẫn lặp lại tình huống thua lỗ không được, chắc chắn sẽ bị mắng chết.
Đương nhiên, khả năng hiện nay xử lý cũng không thể nói được thập toàn thập mỹ, vì vậy tôi còn đang suy nghĩ, cái này kỳ thực cũng không ảnh hưởng nội dung cốt truyện trước sau, có thể bất cứ lúc nào sửa chữa.
Nếu như muốn biện pháp xử lý càng tốt hơn, chỉ cần viết như hiện tại.
Nếu như muốn, sẽ sửa bất cứ lúc nào.
Mọi người có điểm gì tốt cũng có thể nói một chút, sẽ xem xét tiếp thu.
Kỳ thực hiện tại có ba loại khả năng:
Một là tiếp tục không thua lỗ.
Hai là thời khắc cuối cùng xoay ngược, vốn thua lỗ 20 ngàn, biến thành thua lỗ 2000 tệ.
Ba là tình trạng hiện nay.
Hắn càng nghiêng về loại hai và ba, mọi người yêu thích loại nào cũng có thể phát biểu ý kiến của mình.
Đương nhiên, tôi vẫn sẽ tận lực dựa theo suy nghĩ của chính mình viết, dù sao làm dâu trăm họ, không thể thỏa mãn tất cả, chỉ tận lực trưng cầu ý kiến đa số.