Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Lâm Vãn, Bùi Khiêm không khỏi sững sờ.
Thế này là sao, ta nói sai à?
Sao cô nàng lại có phản ứng như vậy!
Lâm Vãn hồi phục tâm trạng kích động: "Bùi tổng, công ty của ngài chắc không có quy tắc đào thải bằng thành tích sát hạch phải không?"
Quy tắc đào thải bằng thành tích sát hạch?
Bùi Khiêm đã từng nghe nói về chế độ này, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dùng.
Người mà hắn muốn đào thải chính là người nỗ lực làm việc, làm sao lại có thể đào thải người lười biếng!
Phải tạo một quy tắc đào thải nhân viên quan trọng mới hợp lý. . .
"Không có." Bùi Khiêm lắc đầu, "Mỗi một nhân viên đều là người nhà của tôi, cho dù người nhà tạm thời chưa đủ, chúng ta cũng phải nỗ lực phát triển, cùng nhau tiến bộ, làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ đây?"
Lâm Vãn gật đầu, sau đó nhìn về Mã Dương.
Quả nhiên, ngay cả nhân viên kiểu này mà Bùi tổng cũng không bỏ rơi, vậy thì là sự thật!
Lâm Vãn lại hỏi: "À, Bùi tổng, nhân viên công ty ngài có tăng ca không?"
"A, đây cũng là một vấn đề khiến tôi đau đầu." Bùi Khiêm khẽ thở dài, "Tôi đã cố gắng đuổi bọn họ về nhà, nhưng có mấy người vẫn tự nguyện ở lại, vì vậy tôi chỉ có thể chi ít tiền làm thêm giờ để bù đắp."
"Như vậy, Bùi tổng sản xuất trò chơi vì hoàn thành giấc mơ trò chơi của mình phải không?" Ánh mắt Lâm Vãn lấp loé.
Bùi Khiêm cảm thấy ngượng ngùng, mỉm cười lắc đầu: "Không, kỳ thực tôi. . . Chủ yếu vẫn vì tiền. . ."
"Bùi tổng nói đùa rồi, nếu như đúng là vì tiền, ngài hoàn toàn có thể thu phí (Quỷ Tướng) cao gấp mười lần, nhưng ngài không có làm vậy. Tôi biết, ngài là một người có lý tưởng."
Lâm Vãn giống như đã tìm thấy đáp án: "Tôi rõ rồi, Bùi tổng, cảm ơn ngài có thể dành thời gian quý giá trả lời vấn đề của tôi, cảm tạ!"
Lâm Vãn xoay người rời đi, Bùi Khiêm như lâm vào ngõ cụt.
Cô gái này. . . Là ai vậy?
Buổi giao lưu ban nãy, hình như cô ấy cũng ơi bên dưới nghe.
Chắc là một nhân viên công ty Thiên Hỏa mới vừa đi làm không lâu...
Bùi Khiêm không quá để ý.
. . .
Đoàn người Bùi Khiêm ở Dương Thành tổng năm ngày, tham quan mấy công ty game khác nhau.
Nhưng các công ty game lúc sau so với công ty Thiên Hỏa còn kém xa.
Mà đám Tiểu Lữ, từ tràn đầy phấn khởi lúc đầu đã biến thành ngây ngốc đần độn.
Nói chính xác thì các công ty này chẳng có kinh nghiệm tiên tiến gì để mở rộng tầm mắt, để học tập?
Bọn họ vốn tưởng rằng Dương Thành là nơi đứng đầu ngành trò chơi trong nước, các công ty game ở đây chắc chắn rất tuyệt, kết quả sau khi tự mình đến xem mới phát hiện những công ty này đều không đủ tiêu chuẩn!
Từng công ty thì mỗi nhà lại tệ hơn!
Điều kiện tốt nhất chính là công ty Thiên Hoả vào ngày tham quan đầu tiên.
Mọi người vốn tưởng rằng hoàn cảnh làm việc của công ty Thiên Hỏa đã rất chênh lệch, kết quả những công ty game sau đó lại có điều kiện càng lúc càng kém, tiếp tục làm ấn tượng của bọn họ đối với công ty game ở Dương Thành xuống mức âm!
Đến ngày thứ năm, đã không còn ai quan tâm ngày hôm nay sẽ đi tham quan giao lưu công ty nào.
Một nhóm người chỉ muốn đi mua sắm, mang ít đặc sản địa phương quay về.
Một nhóm người muốn nhanh chóng thưởng thức hết tất cả món ăn vặt nổi tiếng ở.
Còn có một nhóm người nghĩ Đằng Đạt vẫn tốt nhất, trở lại sẽ chăm chỉ làm việc, vì Bùi tổng không ngại máu chảy đầu rơi. . .
Nói chung, lần giao lưu học tập này hoàn toàn tạo hiệu quả ngược.
Vốn muốn giúp mọi người trải nghiệm, cuối cùng biến thành đại hội tranh đấu công ty game nào ở Dương Thành thảm hơn. . .
Đặc biệt là công ty Thiên Hỏa, hình tượng to lớn của nó ở trong mắt nhiều người lập tức bị hủy diệt.
Toàn bộ nhân viên của Đằng Đạt trải qua một đợt “giáo dục biến tướng”, càng yêu quý hơn Công ty TNHH mạng lưới kỹ thuật Đằng Đạt.
Đám người Hoàng Tư Bác kéo theo bao lớn bao nhỏ, không chút lưu luyến ngồi máy bay trở về Kinh Châu.
Trở về lại tiếp tục chiến đấu với (Pháo đài trên biển)!
. . .
. . .
Cùng lúc đó,
Công ty Thiên Hỏa.
"Chu tổng, tôi quyết định, tôi muốn từ chức." Hai tay Lâm Vãn cầm thư từ chức đưa cho Chu Mộ Nham.
Chu Mộ Nham sững sờ, lập tức mừng như điên.
Chẳng lẽ cô ta rốt cục nghĩ thông suốt, nhìn thấu diện mạo của ngành trò chơi, cuối cùng quyết định trở về kế thừa gia sản nghìn tỷ?
Vậy chẳng phải mình đã hoàn thành nhiệm vụ mà Lâm tổng bàn giao?
"Vì muốn rời khỏi ngành trò chơi sao?" Chu Mộ Nham đầy chờ mong hỏi.
Lâm Vãn lắc đầu: "Không."
Chu Mộ Nham: "?"
Không muốn rời khỏi ngành trò chơi, chỉ muốn từ chức?
‘Vậy ý của cô là không vừa mắt công ty Thiên Hỏa à?
Sao, công ty Thiên Hỏa chưa ghét cô, vậy mà cô lại ghét bỏ công ty chúng tôi à . . .’
Chu Mộ Nham cảm thấy đau đầu.
Đương nhiên, nội tâm đang chửi thề nhưng bề ngoài vẫn muốn duy trì nụ cười.
"Sao vậy, ở nơi này làm việc có chỗ nào không hài lòng sao?" Chu Mộ Nham nỗ lực rặn một nụ cười hiền hòa.
Nếu như là thực tập sinh khác, Chu Mộ Nham chắc chắn không hỏi một câu, trực tiếp để người ta rời đi.
Thế nhưng Lâm Vãn không giống, cô ta có một người cha tốt. . .
Chu Mộ Nham có trách nhiệm khiến Lâm Vãn thất vọng với ngành trò chơi, cũng không thể chưa gì đã để cô bỏ chạy.
Coi như không giữ được người, ít nhất cũng phải hỏi rõ lý do vì sao Lâm Vãn muốn rời đi và chuẩn bị đi nơi nào.
Nếu không văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thần Hoa có gọi điện tới cũng có lý do để giải thích!
"Cảm ơn Chu tổng đã quan tâm, nhưng mà. . . Tôi cảm thấy ở đây không có cách nào tìm thấy lý tưởng của chính mình" Lâm Vãn nhìn ngoài cửa sổ, mặt lộ vẻ ước mơ, "Tôi dự định chuyển sang chỗ khác."
"Đi chỗ nào?"
Chu Mộ Nham rất buồn bực.
Công ty Thiên Hỏa đã là công ty game hạng nhất rồi.
Chẳng lẽ, cô công chúa này định xuất ngoại? Đi công ty nước ngoài?
À, ngược lại cũng không phải không có khả năng này. . .
"Tôi dự định đi Đằng Đạt." Ánh mắt Lâm Vãn kiên quyết, giống như quyết định này đã có từ lâu.
"Đằng Đạt?"
Chu Mộ Nham thậm chí còn không nhớ ra đây là công ty nào. . .
Tuy nói mấy ngày trước vừa mới tiếp đón đám người Bùi Khiêm và nhân viên của Đằng Đạt, nhưng đây vốn là chuyện nhỏ, không khắc chút ấn tượng nào trong đầu Chu Mộ Nham, anh ta đã quên sạch sành sanh từ đời nào.
Sau một hồi suy nghĩ, Chu Mộ Nham mới nhớ ra.
Đằng Đạt. . . Là công ty mới khởi nghiệp!
Mới chỉ làm một game mobie mà thôi, so với công ty Thiên Hỏa chính là chênh lệch mấy chục năm!
Cô muốn đi tìm lý tưởng trò chơi tôi không ngăn cản, muốn đi công ty nước ngoài tôi cũng nhịn, thế nhưng cô đi một công ty mới khởi nghiệp theo đuổi lý tưởng gì cơ chứ!
Chu Mộ Nham ho hai tiếng: "Cô có thể tưởng tượng được, công ty kia. . . Chắc chắn không có hoàn cảnh và không khí làm việc như ở Thiên Hỏa, có thể sẽ thất vọng."
Lâm Vãn lắc đầu: "Tôi tin Bùi tổng, từ Bùi tổng tôi thấy một vài điểm khác biệt, hoàn toàn không giống với ngài hay những nhà thiết kế khác. . . Anh ta giống như toả ra một vầng sáng lý tưởng, tôi không nhìn lầm được!"
Chu Mộ Nham khẽ nhếch miệng, suýt chút nữa cho rằng Bùi Khiêm thôi miên tẩy não cô nàng này rồi.
Mấy ngày trước mới chỉ gặp mặt một lần mà đã kéo nhân viên của ta chạy rồi?
Nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Lâm Vãn, Chu Mộ Nham cũng biết nhiều lời vô ích, không dám ngăn cản.
Anh ta biết, cô gái này nhìn bề ngoài dịu dàng nhưng thực tế lại là một người cực kỳ bướng bỉnh.
Lâm tổng là tổng giám đốc tập đoàn Thần Hoa, một công ty nổi tiếng cả nước nhưng không quản được con gái của chính mình, chỉ có thể dùng cách nói bóng gió dẫn dắt làm cho cô nàng trở về kế thừa gia nghiệp, Chu Mộ Nham cũng nhận ra mình không thể cậy mạnh, kiên quyết giữ Lâm Vãn ở lại.
Chu Mộ Nham suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể để cô rời đi.
Có điều, dù sao cũng đi một công ty nhỏ, nói không chừng còn có thể nhìn thấy mặt trái của ngành trò chơi.
Đến lúc Lâm Vãn nhìn thấu chân tướng của ngành trò chơi, trở về kế thừa gia nghiệp, cũng coi như trăm sông đổ về một biển.
Nghĩ vậy, Mộ Nham nhận lấy thư từ chức: "Được, vậy chúc cô có thể sớm ngày hoàn thành lý tưởng trò chơi của mình! Công ty Thiên Hỏa mãi mãi là nhà của cô!!"
"Cảm ơn Chu tổng!" Lâm Vãn xoay người rời đi không chút lưu luyến.