Chương 8: Mời (2)
Trong đại sảnh, ở giữa bầu không khí náo nhiệt.
Một góc bên trong đại điện, Trà Sóc Tuân nhàn nhã ngồi tựa lưng vào ghế, hắn một bên chậm rãi thưởng thức lấy mỹ thực, một bên còn rảnh rỗi ngó nghiêng xung quanh cùng phong cảnh bên ngoài.
Bởi vì là ngồi riêng biệt một bàn lớn, cũng không có người ngồi chung, không những không cảm giác đến vắng vẻ, hắn ngược lại thì rất hưởng thụ loại cảm giác không bị làm phiền này.
Ngọc Nhi cũng không cùng hắn ngồi, mà là đứng tại một bên, thỉnh thoảng còn tiến lên châm thêm một ly rượu.
Ngồi nghe nghe một hồi, hắn liền cảm giác được rất không thú vị.
Đám thế hệ trẻ tuổi này nói chuyện đều là những thứ gì?
Cái gì Đế Đô đại sự, cái gì tuyệt sắc bảng, cái gì người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi???
Một chút xíu dinh dưỡng đều không có, thuần túy là truyền tai nhau, đằng sau lại thêm thắt vớ vẩn chuyện vặt.
Đến góp mặt đủ số cũng đã đến, ăn cũng ăn xong, đang lúc Trà Sóc Tuân chuẩn bị đứng dậy dời về Tử Phong.
“Công tử, vị hoàng tử kia tới.”
Ừm?
Trà Sóc Tuân ngước lên đầu, vừa hay thì nhìn đến người đến.
“Trà huynh, đã lâu không gặp.
Xem ngươi phong thái như vậy, ung dung không vội, khí sắc càng là rất tốt, ngoại giới đồn đại rõ ràng chính là nói xấu đây này.”
Đi tới trước bàn của hắn chính là Diệp Thương.
Trà Sóc Tuân tu vi hiện tại không cao, buổi sáng ở ngoài xem xét cũng không quá rõ ràng.
Nhìn thanh niên vóc người cao lớn, gương mặt nghiêm túc trước mắt, lại nghe được đối phương lời nói.
“Ồ, đã lâu không gặp Diệp sư đệ, mời!”.
Trà Sóc Tuân cười nhẹ, khẽ đưa tay ra dấu mời ngồi ở đối diện vị trí.
Ngọc Nhi: “...”
Công tử là từ khi nào đã cùng thất hoàng tử của Mộng Triều có quen biết?
Đại bộ phận thời gian, nàng vẫn là ở bên cạnh Trà Sóc Tuân, cho nên càng là lấy làm kỳ lạ.
Đối diện Diệp Thương nhìn thấy Trà Sóc Tuân xưng thẳng mình là sư đệ ngược lại cũng không có gì khó chịu.
Dù sao muốn tính toán, đối phương thân phận chính là cao hơn hắn rất nhiều, trước nay hai người cũng không quen, có thể ăn nhịp mời hắn ngồi đã tính rất cho mặt mũi.
Diệp Thương ngồi xuống sau, hắn tự rót cho mình một ly rượu, sau mới tiếp tục nói.
“Chúng ta đều là nam nhân với nhau, ta cũng không vòng vo, lần này bọn ta đến đây mục đích, người thông minh như Trà sư huynh hẳn đã là nắm rõ rõ ràng ràng.”
Trà Sóc Tuân: “...”
Vị này thất hoàng tử trình độ nói láo thật là mạnh, da mặt cũng là đủ dày.
Quả nhiên là người thành công thì không câu nệ tiểu tiết.
Trong lòng vừa có suy nghĩ, Trà Sóc Tuân trên mặt cũng là lộ ra mỉm cười, nâng lên ly trước mặt cùng đối phương kính rượu.
Đợi uống xong một chén đằng sau, Trà Sóc Tuân lại lần nữa mỉm cười.
“Diệp sư đệ hẳn là có điều không biết, ngoại giới đồn đãi chuyện kia, thực chất cũng không phải là lời đồn.
E là việc lớn của sư đệ, ta cũng không giúp được gì nhiều.”
Trà Sóc Tuân bên trong nụ cười chứa nhiều thâm ý nói.
Chỉ là hắn đôi mắt híp lại, không lộ ra con ngươi hoàn toàn, người khác cũng rất khó từ bên trong ánh mắt của hắn tìm ra ý tứ gì.
Dứt lời, hắn lại lần nữa tự rót đầy một chén, uống cạn đằng sau mới là khẽ nhấc lên tay trái, lòng bàn tay hướng lên.
Ý tứ rất rõ ràng, hắn từ chối đứng phe với vị này thất hoàng tử.
Có tư cách từ chối sao? Tất nhiên là có.
Tu tiên giới thực lực vi tôn không phải giả, nhưng đối phương mời hắn đứng đội, cũng không phải vì hắn thực lực, mà là thực lực ở phía sau của hắn.
Nếu có hứng thú, nhúng tay vào Mộng triều cũng không phải không thể, chỉ tiếc hắn hiện tại không có hứng thú.
Bối cảnh còn tại, chỉ cần hắn không làm ra hành động ngu xuẩn tới mức không thể cứu vãn như lúc trước, dù hắn làm gì, vấn đề nguy hiểm đến tính mạng sẽ không xuất hiện.
“Trà sư huynh, ngươi có thể hay không suy nghĩ cân nhắc lại một chút…”
Diệp Thương cũng là thu lại nụ cười, trên mặt của hắn biểu hiện thay đổi đến cực kỳ nghiêm túc.
“Người chỉ cần đồng ý giúp ta, phía sau báo đáp là không thiếu được ngươi.”
Trà Sóc Tuân đảo đảo chén rượu trong tay, trên mặt treo lấy nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt hạ thấp.
Thấy hắn bộ dạng này, Diệp Thương còn tưởng hắn đang suy tư cái gì.
Đừng nói, chỉ cần hắn mời được vị này đứng phe mình, thế cục cân bằng hiện tại sẽ hoàn toàn nghiêng về hắn.
Nói cách khác, chỉ cần Trà Sóc Tuân hiện tại gật đầu, khả năng tranh đoạt hoàng vị thành công sẽ đạt đến tám phần.
Tất nhiên, giao thiệp cùng với những người khác, sẽ không có loại hiệu quả này.
Dù sao thì độc nhất nhi tử, đó thì khác hẳn với đám đệ tử thân truyền kia.
Đúng! Chính là có ảnh hưởng cường đại như vậy.
Nhìn thấy Diệp Thương còn muốn mở miệng, Ngọc Nhi đứng ở Trà Sóc Tuân đằng sau không khỏi cau mày.
“Diệp hoàng tử…”
Chỉ là, nàng lời nói còn chưa nói xong, Trà Sóc Tuân ngồi ở phía trước đã đưa lên tay, ra hiệu nàng ngừng lại.
Lúc này, hắn mới ngước lên tầm mắt, trên mặt mang theo tươi cười híp mắt như cũ, cực kỳ thân thiện, không có bất kỳ ý tứ phật lòng nào.
“Diệp sư đệ, kỳ thật con người của ta không có hứng thú với cái gọi là tài nguyên hay cơ duyên gì.”
Cái gì tài nguyên, hắn thiếu hay sao?
Muốn nói ra đồ vật có thể làm cho hắn có hứng thú không nhiều.
Nhị thế tổ nha, thứ không thiếu nhất chính là tài nguyên, cơ duyên các loại.
Không cần hắn cố gắng, một câu nói là đủ rồi.
Mà hắn nói ra ý tứ cũng rất rõ ràng, vài thứ đồ vô dụng kia của đối phương, nếu không đem được ra thứ đồ làm hắn chú ý, vậy cũng chỉ có thể nói một câu “Thật có lỗi”.
Diệp Thương trầm ngâm một hồi lâu, phía sau hắn mới là nhẹ nhàng đứng dậy, trên mặt cũng không có biểu hiện ra bất cứ một tia khó chịu nào.
“Diệp mỗ từ trước tới nay luôn luôn đối với bằng hữu chính là ngươi giúp ta một, ta cũng sẽ gấp bội trả lại.
Hiện tại, từ thân phận bối cảnh cho đến đủ loại có lẽ đều không để vào mắt, nhưng ai lại nói trước được sau này đâu.”
Một lần nữa, hắn nâng lên chén rượu, sau đó tự uống một hơi cạn sạch.
“Có lẽ là do ta đường đột, Trà sư huynh thứ lỗi, nếu ngươi có cần cái gì rõ ràng, chỉ cần cho người gọi ta một tiếng, chỉ cần Diệp mỗ có thể bỏ ra nổi cái giá này, chắc hẳn hữu nghị giữa chúng ta lại có thể tiến thêm một bước.”
Diệp Thương trên mặt lộ ra thần sắc chân thành, nói ra lời cuối cùng sau, hắn đã là rời đi.
Trà Sóc Tuân chỉ là nhàn nhạt liếc qua Diệp Thương rời đi, cũng không có mở miệng nữa.
Nha, xem ra ở bên trong một đám người trẻ tuổi, vẫn thật sự là có kẻ kiệt xuất.
Chưa nói đến mặt thực lực hay mưu lược thế nào.
Ít nhất ở giao thiệp phương diện, Diệp Thương hẳn là rất khá.
Hỉ nộ không lộ, bình tĩnh cùng tự tin.
Trong ký ức của hắn, sự khắc nghiệt Đế Vương gia tộc cũng chỉ là vẻn vẹn vài bút trong sách.
Hiện tại nhìn, hẳn là thật sự khắc nghiệt ngoài sức tưởng tượng.
Dù sao thì một thiếu niên mười chín tuổi có thể có cách nói chuyện như vậy, hắn khi trước ở cái tuổi này làm không được.
Nghĩ nghĩ một hồi, Trà Sóc Tuân vẫy vẫy tay.
Ngọc Nhi cũng rất hiểu ý, đem lỗ tai xích lại lại gần.
Trà Sóc Tuân bờ môi bên trên mấp máy, như là nói lấy cái gì, chỉ là thanh âm cũng không có phát ra.
Ngọc Nhi đứng nghe một hồi, đằng sau liền khom người, nhanh chóng lui ra ngoài.
Thật là, tu vi có chút thấp, truyền âm rất không tiện.
Trong đại sảnh này, đều là người tuổi trẻ, nhưng tu vi thấp nhất hẳn chính là hắn đây.
…