Để yên tâm, Thời Tiến lên kế hoạch bí mật quan sát, đoán xem Liêm Quân rốt cuộc có đang tức giận hay không thông qua các chi tiết nhỏ. Song Liêm Quân hoàn toàn không cho hắn cơ hội. Ngay sau khi phát hiện hắn băng bó vết thương xong nhưng không nghỉ ngơi đàng hoàng, anh liền tóm áo hắn, vừa chạy xe lăn vừa lôi hắn đi, tự mình đuổi hắn ra khỏi phòng rồi đóng cửa.
- Tao đâu có quấy rầy anh ta nghỉ ngơi, sao anh ta phải đuổi tao đi chứ? – Thời Tiến không cam tâm, còn hơi ghen tị – Rõ ràng trước kia Quái Cửu có thể canh giữ trong giờ ngủ trưa của anh ta trên ghế sô pha ở gian ngoài cơ mà.
Nhóc Chết tàn nhẫn nhắc nhở:
- Tôi nghĩ là do cậu bây giờ bẩn quá...
Thời Tiến cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, khảng khái phản bác:
- Bẩn đâu mà bẩn, bộ đồ tôi đang mặc là quần áo sạch mới thay hôm nay đấy nhé!
- Nhưng cậu đã mấy ngày không tắm... cũng không gội đầu... – Nhóc Chết tiếp tục tàn nhẫn nhắc nhở.
Nét mặt Thời Tiến lập tức cứng đờ. Hắn nghĩ lại thật kĩ, rồi nhận ra mình thật sự đã mấy ngày không tắm, trong thời gian này cũng vì nhiệm vụ mà lăn trên đất không biết bao nhiêu vòng. Hắn lập tức cảm thấy mình mẩy ngứa ngáy, bèn hỏi:
- Cái ngày đưa tao đến khách sạn, Hướng Ngạo Đình không lau mình cho tao tí nào à?
Nhóc Chết thương hại đáp:
- Đừng nghĩ nữa, hắn ta có thể giúp cậu thay đồ ngủ, cho cậu được ngủ thoải mái chút đã xem như quan tâm chăm sóc cậu rồi.
Thời Tiến: "..."
Thời Tiến tức tốc quay về phòng, lột sạch đồ rồi tắm rửa sạch sẽ, đến khi da dẻ bị kì cọ cho đỏ ửng lên mới chịu mặc một bộ đồ ngủ mỏng đi ra. Hắn nhìn thời gian, nhận ra đã gần đến giờ cơm tối từ lúc nào không hay, liền vội vã thay quần áo rồi đi đến phòng ăn.
Lúc đến nơi, Liêm Quân đã ngồi trong phòng ăn. Thấy Thời Tiến tiến đến, anh vẫn trầm lặng như thường ngày, chỉ ra hiệu bảo Thời Tiến ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Thời Tiến vẫn đoán không ra rốt cuộc anh có tức giận hay không. Thấy trên bàn phần lớn là món mình thích ăn, hắn lấy làm cảm động lắm, không cầm lòng nổi, giải thích lần nữa:
- Anh Quân à, tôi thật sự chỉ là quan tâm anh thôi. Nếu anh không thích, tôi có thể thay đổi.
Động tác lấy đũa của Liêm Quân ngừng lại. Anh giương mắt nhìn hắn, hỏi:
- Đổi thế nào?
- ... Làm kín đáo hơn? – Thời Tiến dè dặt đáp.
Liêm Quân để đũa xuống, bưng bát canh lên, nói:
- Ăn đi. Ăn xong thì đến thư phòng với tôi.
Thời Tiến: "..." Sao lại thấy khí áp thấp hơn nữa rồi.
...
Cơm nước xong, Thời Tiến đàng hoàng cùng Liêm Quân đến thư phòng. Hai người ngồi đối diện nhau ở hai phía bàn trà, Liêm Quân lấy ra bộ trà cụ ra, vừa tỉ mỉ pha trà, vừa hỏi:
- Vết thương đã xử lí xong chưa?
Tầm mắt Thời Tiến bất giác rơi xuống ngón tay trắng trẻo của Liêm Quân đang nâng ấm trà sẫm màu, hắn gật đầu trả lời:
- Xong rồi. Chỉ là vết bầm đỏ tí tẹo, chẳng mấy nghiêm trọng.
Liêm Quân đổ nước trà đầu đi, bắt đầu nước thứ hai, lại gợi chủ đề:
- Nói về nhiệm vụ lần này đi.
Thời Tiến cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, nhưng vẫn không nhìn ra manh mối gì, thế là đàng hoàng trả lời theo chủ đề của anh, kể sơ qua về quá trình thực hiện nhiệm vụ lần này.
Liêm Quân lắng nghe, đôi tay pha trà vẫn không ngưng. Đến khi Thời Tiến dứt lời, trà cũng đã pha xong.
Anh rót một chén, đẩy đén trước mặt Thời Tiến, nói:
- Nếm thử đi.
Thời Tiến bưng lên nốc ừng ực rồi khen:
- Ngon quá!
Liêm Quân: "..."
Thời Tiến - kẻ hoàn toàn không hiểu cung cách thưởng trà được nhóc Chết nhắc nhở muộn màng:
- Tiến Tiến, thưởng trà không phải làm như thế. Phải uống một chút thôi, rồi nếm kĩ hương vị của nó.
Thời Tiến: "..."
Liêm Quân chậm rãi ngồi thẳng người lại, nhìn Thời Tiến không nói lời nào.
Tấm lưng Thời Tiến ròng ròng mồ hôi, hắn đã lĩnh hội một cách sâu sắc "vỗ mông ngựa" lại vỗ trúng đùi ngựa là cảm giác như thế nào. Hắn mất tự nhiên dời mắt đi. Trước ánh mắt chết chóc của Liêm Quân, hắn tưởng như mình đang ngồi trên bàn chông.
- Tại sao hôm nay lại nằng nặc đòi đến ăn chung? – Liêm Quân đột nhiên thốt ra câu hỏi.
Thời Tiến há mồm chuẩn bị tiếp tục nịnh hót, song ngay lập tức bị Liêm Quân chặn họng:
- Tôi muốn nghe lời nói thật.
Thời Tiến nhận ra giọng điệu anh có gì đó sai sai, vội nuốt ngược những lời nịnh nọt ở bên mép xuống bụng. Hắn đắn đo một hồi rồi trả lời:
- Tôi sợ anh gặp nguy hiểm... Chuyện anh quyết định tiếp tục ở lại thành phố B không có bao nhiêu người biết, đột nhiên lại có người bạn cũ đến hẹn gặp, tôi cứ thấy có vấn đề.
- ... Cậu cũng nhạy cảm đấy. – Liêm Quân nhịp nhịp tay lên tay vịn xe lăn. Anh nghiêng người đổ trà đã pha đi, rung chuông sai người đổi cho Thời Tiến tách trà sữa nóng, rồi thong thả nói tiếp – Sau này đừng xúc động như thế nữa. Trong lòng có lo ngại hay hoài nghi gì, có thể trực tiếp chứng thực với tôi. Đừng âm thầm làm một mình, đơn độc chiến đấu anh dũng không phải thói quen tốt đâu.
Đây là đang động viên đấy à? Nhân tiện dạy hắn cách xử lý khủng hoảng chính xác?
Thời Tiến sững sờ, nhìn gương mặt luôn tái nhợt dù được chăm sóc tốt cách mấy của Liêm Quân. Đầu chợt nóng lên, hắn bật thốt một câu:
- Liêm Quân, anh nhất định phải sống, sống thật lâu.
Liêm Quân khựng lại, giương mắt nhìn Thời Tiến.
Thời Tiến nói xong cũng tự mình ngớ ra, sau đó thở dài cam chịu.
Trước đây hắn muốn cứu Liêm Quân một phần lớn là vì thanh tiến độ và nhóc Chết, còn một phần nhỏ là xuất phát từ chút thiện ý của lương tâm. Nhưng chung sống với Liêm Quân đến tận bây giờ, hắn không thể không thừa nhận, bây giờ hắn muốn cứu Liêm Quân chỉ vì hắn muốn Liêm Quân được sống.
Con người là động vật sống bằng tình cảm. Liêm Quân tốt đến thế, hắn không muốn anh chết, không muốn một chút nào.
- Phải sống tiếp mới có tương lai. Liêm Quân, anh cố gắng chút đi được không? Ngoài kia người muốn anh chết nhiều đến thế, bản thân anh không chịu cố gắng hơn, cẩn thận hơn, tôi thật sự sợ rằng một ngày nào đó anh bỗng nhiên biến mất. Kế hoạch không bao giờ theo kịp sự thay đổi, nguy hiểm cũng không vì anh đã chuẩn bị chu toàn mà không đến. – Thời Tiến tận tình khuyên nhủ, nói một hồi lại nhích đến gần Liêm Quân, nắm lấy bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn của Liêm Quân, cơ thể cũng nghiêng về phía anh, toát ra đầy hơi thở ưu sầu của một bà mẹ già tận tâm.
Hắn sợ thật. Thanh tiến độ của Liêm Quân mỗi lần tăng cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy. Lý trí bảo hắn không cần gấp gáp đến thế, trước khi thanh tiến độ đầy vẫn còn một vạch cảnh báo, luôn luôn có cơ hội. Nhưng càng chung sống, sự ảnh hưởng của tình cảm đến tâm tư lại càng lớn, hắn thật sự không tài nào bảo đảm rằng mình luôn luôn bình tĩnh.
Liêm Quân rũ mắt, nhìn bàn tay mình đang bị nắm lấy.
Thời Tiến vẫn đang nghĩ linh tinh:
- Ví dụ như lần này, trong đại sảnh có người thì đã sao? Bọn họ ở xa thế kia, ngộ nhỡ người trong phòng bên cạnh bỗng nhiên làm loạn, hay Trần Thanh muốn lưỡng bại câu thương, bọn họ chắc chắn không phản ứng kịp.
Liêm Quân không đáp lại, ngoảnh đầu mải nhìn khoảng cách càng ngày càng gần giữa hai người.
- Còn nữa, anh thừa biết bữa hẹn có vấn đề, vậy sao lúc đi không mang nhiều người hơn? Đừng nói là mang bọn Quái Nhất theo, kể cả mang Quái Tam Quái Ngũ theo cũng được. Chỉ mang duy nhất một Quái Nhị thật đúng là quá mạo hiểm. – Thời Tiến vẫn ngây ngô không nhận ra, tiếp tục tận tình khuyên nhủ. Có lẽ cảm thấy nhiệt độ tay của Liêm Quân quá thấp, hắn còn vô thức xoa nắn mấy lần.
Mắt Liêm Quân tối đi, cuối cùng cũng mở miệng:
- Thời Tiến.
- Hả? – Thời Tiến ngoảnh đầu nhìn anh. Hai người, một ngồi thẳng, một nghiêng người, khoảng cách gần đến độ dường như có thể đếm rõ lông mi của đối phương.
Liêm Quân nhìn đôi mắt lấp lánh vẻ "đơn thuần ngốc nghếch" đầy chân thành của Thời Tiến, giọng nói lành lạnh chẳng biết vì sao bỗng trầm đi, tốc độ nói chậm hơn bình thường:
- Tay của tôi sờ thích không?
Thời Tiến đờ ra, động tác xoa xoa tay Liêm Quân ngừng lại. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau... Mấy giây sau, hắn liền giật phắt tay ra, bay vèo sang đầu bên kia ghế sô pha, mặt cứng đờ, vừa lúng túng giải thích mình không cố ý, vừa chọt nhóc Chết, kích động hỏi:
- Sao tao lại nắm tay Liêm Quân! Tao nắm từ khi nào vậy!
Giọng điệu nhóc Chết quái dị, thoáng chút hưng phấn:
- Tiến Tiến, không phải sợ! Tớ ủng hộ ấy! Ấy làm được mà!
Không phải, mày đang ủng hộ cái quái gì vậy!
Thời Tiến thấy đầu mình có lẽ đã bị hỏng, hoặc là mới bị thứ quái quỷ gì đó bám lên người. Hắn nhìn vẻ mặt của Liêm Quân, khó khăn nuốt đánh ực một cái, cố gắng tự cứu lấy mình:
- Anh Quân, tay anh lạnh quá. Dù trong câu lạc bộ có lò sưởi, nhưng anh cũng nên mặc nhiều đồ hơn chứ.
Liêm Quân ngó lơ hắn, xoay người đẩy xe lăn đến chỗ bàn làm việc, cầm một tập tài liệu lên xem chăm chú, trông lạnh lùng vô cùng.
Thời Tiến lén lút quan sát anh, cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Mười phút sau, Liêm Quân bất thình lình ngẩng đầu, chỉ Thời Tiến đến hướng cửa phòng:
- Đi ra ngoài, cậu ồn ào quá.
Thời Tiến lấy làm oan ức lắm:
- Rõ ràng tôi đâu có nói gì.
- Tiếng thở của cậu làm ồn tôi. - Liêm Quân không hề bị lay động, tuyệt tình đến sợ.
Thời Tiến vô thức nín thở theo. Song nín nhịn được một chốc, hắn vẫn không chịu nổi ánh mắt chết chóc của Liêm Quân, bèn ủ rũ gục đầu, lê bước chân nặng nề đi, lưu luyến rời khỏi thư phòng.
Sầm! Cửa thư phòng đóng lại.
- Nhóc Chết à, đắc tội ông chủ mất rồi. Có phải tao bắt đầu gặp xui xẻo rồi không? – Thời Tiến đứng trong hành lang thều thào hỏi.
Nhóc Chết lại rất vô tư, giọng điệu vẫn hưng phấn đến kì quặc:
- Sẽ không đâu mè, cục cưng thương cậu lắm ó.
Thời Tiến đau thấu tim gan, cảm thấy bàn tay vàng của mình có lẽ đã vô dụng rồi.
Trời hẵng còn sớm, Thời Tiến về phòng vệ sinh rồi ngả mình xuống giường, song trằn trọc mãi mà không ngủ được. Hắn loay hoay mãi trong mớ suy nghĩ Liêm Quân có giận thật hay không. Nghĩ ngợi mông lung một hồi, hắn chợt nhớ về chiến lợi phẩm quan trọng thu được từ lần làm nhiệm vụ này, ngay lập tức, suy nghĩ trên chín tầng mây bị kéo về hiện thực. Hắn ngồi phắt dậy, nói:
- Nhóc Chết, tài liệu tao bảo mày phục chế đâu, mau lấy ra cho tao xem!
Nhóc Chết cũng tức tốc bị kéo ra từ cơn mơ nào đó. Nó kích động đến đơ máy, sau đó trơn tru nhét một sống tài liệu vào đầu Thời Tiến.
Não bộ Thời Tiến như muốn nổ tung ra, khiến hắn ngã rạp xuống giường.
Một lượng lớn thông tin ào ào nối đuôi nhau chạy trong não như phim đèn chiếu. Thời Tiến không chịu nổi đè trán lại, cảm tưởng như não sắp phồng to ra vì quá nhiều thông tin tập kích.
Nhóc Chết thấy thế phát hoảng, vội điều chỉnh thể trạng của hắn, thêm cho hắn một đống buff, ăn năn hối lỗi:
- Xin lỗi, tôi quên mất những tài liệu này không thuộc về nguyên thân. Không giống với ký ức của nguyên chủ, khi tiếp thu chúng, cậu sẽ không thích ứng được.
- Không sao. – Có buff xoa dịu, Thời Tiến dần dần tỉnh lại. Hắn không hơi đâu quan tâm đến nhóc Chết, chuyên tâm tìm kiếm tài liệu mình muốn.
Số tài liệu nhóc Chết phục chế tổng cộng có bốn phần, ba phần đến từ chính ông trùm của Người sói – anh Lang, một phần đến từ Nguyên mặt rỗ. Nội dung của mỗi phần cũng rất nhiều, nếu chỉ xem theo cách thủ công, chắc chắn không thể xem xong trong dăm ba ngày. Cũng may Thời Tiến có nhóc Chết hỗ trợ, khoảng chừng một tiếng sau, hắn đã sàng lọc ra một phần trông giống danh sách khách hàng nhất.
Đó là một danh sách được tạo thành từ những chữ cái và con số. Chữ cái đứng trước, số đứng sau, lít nha lít nhít, thoạt trông như một mớ ký tự rác hổ lốn, hoàn toàn chẳng thể nhìn ra là thứ gì.
Nhóc Chết nói:
- Lúc nãy tôi phân tích bằng dữ liệu lớn, về cơ bản xác định phần tài liệu này chính là danh sách khách hàng của Người sói. Những chữ cái đứng phía trước của danh sách đại diện cho tên người, những con số đứng sau lại là cách thức liên lạc đã được xáo trộn bằng phương pháp đặc biệt nào đó, mấy con số đứng cuối chắc là ngày thành lập giao dịch.
Thời Tiến hỏi:
- Có thể phân tích ra quy luật xáo trộn thông tin liên lạc và khôi phục chúng được không?
- Có thể, nhưng cần chút thời gian. – Nhóc Chết đáp.
Thời Tiến an tâm hẳn, nói:
- Không vội, mày cứ thong thả. – Nói xong, hắn cũng tự xem xét danh sách, cố gắng tìm ra chút manh mối hữu dụng dựa trên ngày giao dịch.
Nhưng nói cho cùng, hắn cũng chẳng mấy rành rọt chuyện này. Hắn phân tích mãi không ra, lại bị những con số dày đặc thôi miên, nghiêng đầu ngủ thiếp đi mất.
...
Đánh một giấc thẳng đến trời sáng, Thời Tiến dậy sớm bỗng nhận ra đầu mình nằng nặng, ong ong nhẹ. Hắn giơ tay sờ thử, phát hiện mình ấy thế mà đang phát sốt, đã thế còn khá cao.
Nhóc Chết chột dạ lắm:
- Hình như do tiếp thu quá nhiều thông tin ngay trong một lần, nên đã gây ảnh hưởng đến tình trạng cơ thể của cậu...
Thời Tiến gắng gượng đứng dậy, nhưng càng cố lại càng chóng mặt. Hắn đành bất đắc dĩ từ bỏ, vừa móc điện thoại di động gửi tin nhắn xin nghỉ đến Liêm Quân vừa hỏi:
- Hôm qua phân tích đã có kết quả chưa?
- Có rồi. – Nhóc Chết trả lời, giọng điệu có chút nghiêm nghị – Tất cả thông tin liên hệ trong danh sách đã được tôi khôi phục, nhưng trong đó không có số liên lạc nào trùng khớp với thông tin liên lạc của các nhân vật đã biết trong truyện. Và vì đơn giao dịch cuối cùng đã mất hiệu lực, cho nên giấy tờ giao dịch tiền bạc cũng để trống, làm thiếu hụt điều kiện quan trọng nhất để đối chiếu với thông tin.
Thời Tiến chỉ cảm thấy đầu ngày càng đau hơn, hỏi:
- Cho nên tình huống bây giờ là chúng ta đã phân tích hết cả rồi, nhưng manh mối lại bị đứt đoạn?
- Cũng không hẳn... Căn cứ vào chữ cái đầu của tên các khách hàng trong danh sách, tôi đã đối chiếu với họ tên của tất cả những người có liên quan đến nội dung truyện bằng phương pháp loại trừ và sàng lọc, cuối cùng cũng tìm được một cái tên có khả năng nhất.
Thời Tiến nghe giọng điệu của nó là lạ, vội hỏi:
- Là ai?
- Từ Xuyên, luật sư thân tín của Thời Hành Thụy, người tuyên bố di chúc cho cậu trước kia. – Nhóc Chết đáp, rồi nói thêm – Trong nội dung truyện gốc, Từ Xuyên cuối cùng bị Thời Vĩ Sùng thu phục, thành luật sư riêng của anh ta, cung cấp cho Thời Vĩ Sùng không ít tài liệu quan trọng, giúp Thời Vĩ Sùng củng cố địa vị tại Thụy Hành.
Thời Tiến lặng đi, chốc sau mới dám xác nhận:
- Mày chắc chắn chứ?
- Trăm phần trăm. – Nhóc Chết trả lời chắc nịch. Thấy vẻ mặt hắn xấu đi, nó bèn động viên – Tất nhiên, cũng có thể là do tôi phân tích sai. Dù gì cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh chứ cái của khách hàng trong danh sách là Từ Xuyên.
- Không cần chứng minh. – Thời Tiến ngả người xuống giường, thở dài – Kẻ giao dịch với Người sói dễ chừng là hắn ta rồi. Còn nhớ thanh tiến độ tăng bất thường sau khi tao từ chối ký tên vào di chúc không? Lúc đó tao mãi chẳng thể nghĩ ra, vì sao sau khi từ chối tài sản thừa kế, thanh tiến độ không những không giảm xuống mà còn tăng lên. Bây giờ tao mới rõ, vấn đề không ở chỗ từ chối tài sản, mà ở chỗ tao từ chối ký tên lên tờ di chúc "kia".
Nhóc Chết lập tức nhận ra ý đồ của hắn, hỏi:
- Tiến Tiến, ý cậu là tờ di chúc Từ Xuyên đem đến có vấn đề?
- Dễ chừng là vậy. Nhưng tất cả những điều này cũng chỉ là suy đoán của tao. – Thời Tiến đáp, những suy nghĩ trong đầu cứ đan chéo lộn xộn và chạy loạn cả lên – Trong truyện, không bao lâu sau khi ký tên lên di chúc, nguyên chủ đã bị bắt cóc, bị giam nhốt hành hạ rất lâu. Đến khi nguyên chủ được giải cứu, Thụy Hành đã bị Thời Vĩ Sùng tiếp quản. Trong khoảng thời gian từ khi nguyên chủ bị bắt đến khi nguyên chủ được cứu, rốt cuộc Thụy Hành đã xảy ra chuyện gì, Thời Vĩ Sùng và Từ Xuyên đóng vai gì trong đó, những chuyện ấy đã không thể nào điều tra được nữa, bây giờ chúng ta chỉ có thể suy đoán một cách thận trọng thôi.
Nhóc Chết dè dặt hỏi:
- Vậy, Tiến Tiến, cậu cảm thấy tên Từ Xuyên đó có thể cấu kết với Thời Vĩ Sùng không?
Thời Tiến trầm ngâm một chốc, rồi lắc đầu:
- Tao không cảm thấy thế. Thời Vĩ Sùng quả thật không có ý định giết tao, vả lại, trước kia sau khi tao và Thời Vĩ Sùng gặp nhau trong bệnh viện, thanh tiến độ lập tức giảm đi hẳn mấy điểm. Bây giờ tao nghiêng về hướng vì Thời Vĩ Sùng đúng lúc xuất hiện, khiến Từ Xuyên và kẻ đứng đằng sau kiêng kỵ, không còn ý định bảo tao ký tên hay ra tay với tao hơn.
Nhóc Chết hơi lo lắng:
- Nhỡ đâu là anh ta thì sao...
- Nếu là thế, vậy coi như tao ngu si mắt mù, đã nhìn lầm người. Nhưng tao vẫn cảm thấy không phải. Thời Vĩ Sùng chắc không cấu kết với Từ Xuyên đâu, chí ít anh ta đã khẳng định không biết trước nội dung di chúc. Chỗ này trong truyện có ghi, sau khi tuyên bố di chúc, năm anh em nhà họ Thời mới biết Thời Hành Thụy chia toàn bộ tài sản cho nguyên chủ. Tuy truyện có rất nhiều lỗ hổng, nhưng sự thật được chỉ ra rõ ràng như thế không thể là sai được.
Thời Tiến kéo chăn lên che mặt, tiếp tục phân tích:
- Hơn nữa, mày suy nghĩ kỹ hơn xem, sau khi tao nhập viện, thanh tiến độ cứ lên lên xuống xuống liên tục. Ban đầu khi tao và Thời Vĩ Sùng gặp nhau, thanh tiến độ giảm xuống 997, nhưng khi tao nói mấy câu thử anh ta, thanh tiến độ liền tăng trở lại. Logic trong đó giờ đã rõ: Thời Vĩ Sùng tức giận vì bị tao thử lòng. Nếu lúc đó tao tiếp tục nói, có lẽ Thời Vĩ Sùng sẽ nổi khùng lên, lúc bấy giờ Từ Xuyên có thể thừa lúc anh ta vắng mặt gạt tao kí giấy... May mà lúc đó tao nín mồm kịp thời, giữ Thời Vĩ Sùng ở lại bệnh viện, còn mượn tay anh ta ép Từ Xuyên chia đều tài sản thành năm phần cho các anh em, nếu không chắc tao đã lạnh xác từ lâu rồi. Nếu bọn họ cấu kết với nhau, vậy thanh tiến độ tuyệt đối sẽ không dao động như thế. Thời Vĩ Sùng cũng chẳng cần ở lại bệnh viện với tao, cứ bảo tao kí giấy là được rồi.
Nhóc Chết trầm ngâm suy nghĩ.
Thời Tiến nói xong cũng chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Hắn nhớ đến khoảng thời gian ở chung với Thời Vĩ Sùng. Thẫn thờ một hồi, hắn bỗng nhiên vạch chăn ra, nói:
- Bây giờ có nghĩ ngợi mấy cũng vô dụng. Muốn xác nhận Thời Vĩ Sùng và Từ Xuyên có cấu kết với nhau hay không, có một cách đơn giản nhất.
Nhóc Chết hoàn hồn, mong đợi hỏi:
- Cách gì?
- Hỏi trực tiếp anh ta.
Nhóc Chết kinh hãi:
- Hỏi trực tiếp á?!
- Đúng, hỏi trực tiếp. Thời Vĩ Sùng hiện tại đã là một người anh tốt chân chính rồi, hỏi thẳng mặt có hề gì đâu. Hơn nữa, dù cho cái vẻ anh trai tốt ấy chỉ là giả vờ, chẳng phải ta vẫn còn ô dù to bự kia ư. Sợ gì chứ, dù gì cũng chẳng chết người được. – Thời Tiến vui vẻ hẳn lên, phẩn khởi bật khỏi giường như cá chép nhảy. Sau đó hắn chợt thấy mắt hoa lên, lại ngã phịch xuống, yếu ớt nói – Không được rồi. Nhóc Chết à, tao đau đầu quá. Giúp tao gửi cái tin nhắn cho Quái Nhị, bảo anh ta đưa bác sĩ đến đây đi.
Nhóc Chết: "..."
Vài phút sau, Quái Nhị và Liêm Quân cùng nhau dẫn bác sĩ đến.
Trông thấy Thời Tiến sốt đến ngu người, Quái Nhị bắt đầu vô nhân tính cười trên sự đau khổ của người ta, cười hắn vì lì lợm quá nên mới gặp quả báo.
Thời Tiến uể oải lườm anh ta, rồi đảo mắt sang phía Liêm Quân.
Liêm Quân cũng liếc nhìn hắn, ra hiệu bảo bác sĩ tiến đến.
Ông bác sĩ già đo nhiệt độ cho Thời Tiến một hồi, chợt nhướng mày, vươn tay vỗ trán Thời Tiến, nói:
- Cái đầu này sắp chín đến nơi rồi ấy nhỉ. Không hổ là thanh niên trai tráng, sốt đến vậy còn có sức gởi tin nhắn cầu cứu, đã thế còn không đánh sai chữ nào. Thể lực khá đấy.
Thời Tiến bị vỗ đến tuyệt vọng, khó chịu nói:
- Chú Long, đừng vỗ nữa, não đang rung lên đây này. Mau tiêm hai mũi cho cháu đi, cháu mệt quá.
Chú Long rủ lòng từ bi buông tay, thuần thục đổi thuốc lấy kim, nói:
- Chú thích bệnh nhân nghe lời như mày đấy. Tiêm hai mũi, đúng không? Cứ yên tâm, chú tiêm ngay. – Dứt lời, ông còn liếc Liêm Quân một cái đầy ẩn ý.
Liêm Quân chẳng buồn ngó đến ông, đẩy xe lăn đến bên kia giường, vươn tay sờ cái đầu đỏ phừng phừng của Thời Tiến.
Bất thình lình chạm phải bàn tay lành lạnh của anh, Thời Tiến run lên, thoáng sau liền thấy thoải mái hẳn. Hắn khẽ nghiêng đầu, kề vầng trán nóng rẫy sát vào lòng bàn tay anh.
Liêm Quân đang định thu tay bỗng khựng lại. Anh do dự trong chốc lát, rồi lại dán tay vào, ấn nhẹ xuống gáy hắn, hỏi:
- Khó chịu lắm à?
- Cũng ổn, chỉ chóng mặt thôi. – Thời Tiến đáp, lại dụi trán vào lòng bàn tay anh.
Quái Nhị đứng bên cạnh rặt vẻ không dám tin vào mắt mình, như thể đang chứng kiến kì quan thế giới vậy.
Đầu ngón tay Liêm Quân khẽ nhúc nhích, sờ tóc mai hắn. Anh đột nhiên nói:
- Tóc dài ra rồi.
- Thế à? Tôi chẳng để ý... – Thời Tiến nhắm mắt lại, ý thức dần dần mê man, biết đây là không gượng nổi, sắp vào mộng rồi. Hắn vội mở mắt cố giữ tỉnh táo, nhìn về phía Liêm Quân nói – Anh Quân này, anh đừng mãi ngồi chỗ tôi, coi chừng tôi lây bệnh cho đấy.
Liêm Quân nghe giọng nói mơ màng yếu ớt của hắn, liền sờ tóc hắn, đáp lời:
- Ngủ đi.
Thời Tiến không chịu được nữa, ngủ thiếp đi.
Chú Long vẫn nhìn chăm chăm vào bàn tay áo trên trán Thời Tiến của Liêm Quân. Ông lột một miếng dán hạ sốt, chen vào giữa tách tay Liêm Quân ra, dán bẹp lên trán Thời Tiến, đoạn nói:
- Thời Tiến nói đúng đấy, cậu Quân mau ra đi. Tuy sốt không lây, nhưng nhỡ lây phải những bệnh khác thì không tốt. Cơ thể cậu yếu, không chịu nổi đâu.
Liêm Quân nhướng mày liếc ông, rồi lại nhìn sang vẻ mặt Thời Tiến đã dễ chịu phần nào sau khi dán miếng dán hạ sốt. Cuối cùng anh không nói gì, thu tay về, đẩy xe lăn đến chỗ Quái Nhị, ra lệnh:
- Anh ở đây trong coi, có việc cứ gọi cho tôi.
Quái Nhị gật đầu, tiễn anh đi rồi đến bên giường, nhìn bộ dạng Thời Tiến lúc ngủ trông càng ngu si hơn, không nhịn được bèn búng trán hắn, thầm thì:
- Cái tên nhà cậu... Đừng nói là thực sự biến hy vọng hão huyền của cậu thành sự thật đấy chứ.
Chú Long đang buộc dây garo cho Thời Tiến nghe vậy liếc anh ta một cái, hừ mũi, xoa thuốc cho Thời Tiến rồi đâm kim vào mạch máu một cách dứt khoát và chuẩn xác.