Thành Thủy Tinh

Chương 26: Thành lũy thủy tinh:




Quyển kỷ yếu được lật đến mấy trang cuối, trên trang giấy trắng có dán một tấm ảnh polaroid.

Tống Hi và Lý Cẩn Du năm 18 tuổi trong bức ảnh đang buộc tóc đuôi ngựa, ngồi dưới ánh đèn xanh nhạt, nở một nụ cười ngây ngô, ngồi sát cạnh nhau giơ hai ngón tay tạo thành chữ V nhìn vào máy ảnh.

Đó là tháng 8 năm 2011, vào đêm giao thừa trước khi trường đại học bắt đầu đi học, họ lấy cớ mình mới tốt nghiệp cấp ba nên tới quán bar lần đầu tiên.

Nhưng sau ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?

Hình như là Lý Cẩn Du đã lớn lối nói "phải có nhiều anh bạn trai ở trường đại học", "phải làm gái đểu", thế nhưng sau khi hát [Không thể diễn đạt bằng lời] xong thì nghiêng đầu rơi nước mắt.

Cho dù ly cocktail có độ cồn thấp đến mấy thì cũng đủ để Lý Cẩn Du say quắc cần câu.

Cô ấy ngồi xổm dưới ánh đèn đường buổi đêm, xoa đôi mắt đỏ ửng, ngẩng đầu lên, đau lòng hỏi Tống Hi:

"Tống Hi à, cậu nói xem rốt cuộc là tớ phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể quên được Lý Thịnh Trạch nhỉ?"

Tống Hi đắm chìm trong ký ức này mãi mà không hoàn hồn lại.

Mẹ Tống tỉnh lại, nhìn thấy Tống Hi ngồi bên cạnh giá sách nhỏ qua ánh sáng mờ ảo: "Hi Hi, con làm gì thế, sao chưa đi ngủ đi?"

"Không có gì đâu ạ, con đi ngủ ngay đây…" Tống Hi cất quyển kỷ yếu đi rồi trèo lên giường.

Căn gác mái im lặng, chỉ có tiếng dặn dò đầy ngái ngủ của mẹ Tống Hi vang lên: "Thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu. Bình thường phải tăng ca thì đành chịu, nhưng khó lắm mới được nghỉ lễ thì con nên nghỉ ngơi thật tốt. Mau ngủ đi, ngày mai dì Trương còn đưa chúng ta đi chơi nữa."

"Vâng, con biết rồi mẹ, chúc mẹ ngủ ngon."

"Chúc con ngủ ngon."

Không biết là do tác dụng của coca hay là ký ức đang quấy phá mà ngoài miệng Tống Hi nói "Chúc mẹ ngủ ngon", nhưng khoảnh khắc nhắm mắt lại đó, cô lại không kiềm được mà mở mắt ra.

Cô mò chiếc điện thoại dưới gối, kéo đến tin nhắn Wechat của Lý Cẩn Du.

Ảnh nền vòng bạn bè của Lý Cẩn Du là phố Kim Ngư ở Hồng Kông, nơi những con cá vàng và cây thủy sinh trong túi oxy được treo trên lưới.

Giờ đã là năm 2016, họ đã tốt nghiệp cấp ba được 5 năm rồi.

Cô đột nhiên rất muốn hỏi Lý Cẩn Du xem có phải cô ấy đã thật sự quên anh chàng hay gọi cô ấy là "Cá vàng nhỏ" ngày đó hay chưa.

Vì tối hôm trước ngủ muộn nên hôm sau Tống Hi thức dậy rất khó khăn, sau khi bị Tống Tư Tư và Siêu Nhân xúm lại tấn công thì cô mới miễn cưỡng bò dậy.

Trương Thiến và mẹ Tống đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, thấy cô xuống tầng, Trương Thiến vui vẻ nói: "Hi Hi, dì có để bữa sáng cho cháu đó, mau lại ăn đi. Mẹ cháu đặc biệt rán bánh khoai tây cho cháu nữa, ngon lắm, ăn xong chúng ta sẽ xuất phát."

"Vâng ạ, mười phút là cháu ăn xong rồi."

Tống Hi bê bát canh và đĩa bánh khoai tây ngồi xuống bàn ăn, cô cắn một miếng to rồi giơ ngón cái về phía mẹ mình: "Bánh khoai tây của mẹ là số một thế giới, ngon quá đi mất."

Trên tầng xuất hiện tiếng dép loẹt xoẹt, Tống Tư Phàm đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở đầu cầu thang: "Sáng nay ăn gì thế ạ?"

Nói xong liền đặt mông xuống chiếc ghế đối diện Tống Hi.

Tống Hi uống hai ngụm canh thì thấy người ngồi đối diện mình không động đậy gì nên ngẩng đầu lên hỏi: "Canh ở trong nồi, bánh khoai tây ở trong chảo. Tự đi mà lấy đi chứ, nhìn tôi làm gì? Tôi ăn được hả?"

Không biết câu nói nào đã khiến Tống Tư Phàm cảm thấy xấu hổ, lúc Tống Tư Phàm đứng dậy đi vào nhà bếp, tai cậu ta đã đỏ lựng lên.

Ăn sáng xong, Tống Hi thay quần áo rồi chuẩn bị lên đường.

Vốn dĩ Trương Thiến đã sắp xếp như này, họ dẫn mấy đứa trẻ Tống Hi và Tống Tư Tư, chỉ có bốn cô gái bọn họ đến phòng xông hơi thư giãn.

Kết quả là không biết là sợi dây thần kinh nào của Tống Tư Phàm bị chập mà cứ đòi đi theo.

"Ai quy định là con trai không được vào phòng xông hơi thế?"

Vì không làm gì được cậu con trai của mình nên Trương Thiến chỉ đành nói: "Thôi được rồi, đi theo mọi người đi, đến lúc đấy đừng có kêu chán đấy nhé."

Đến phòng xông hơi, Tống Hi cất điện thoại và vật tùy thân ở trong tủ.

Sau khi ngâm mình dưới nước chơi cùng Tống Tư Tư đến nỗi ngón tay nhăn hết lại, lúc quay lại tủ để đồ lấy điện thoại, cô mới phát hiện ra có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, còn có cả cuộc gọi nhỡ của Dương Đình.

Cảnh tượng tương tự như này hình như hai ngày trước vừa mới xảy ra.

Không biết là có phải ngâm mình dưới hồ nước nóng lâu quá hay không mà nhịp tim Tống Hi đột nhiên đập nhanh hơn.



Thang máy đi đến nơi, Trương Thiến và mẹ Tống gọi cô: "Hi Hi, Tư Tư, chúng ta đi thôi."

Họ đến khu vực nghỉ ngơi ở tầng ba, ở đó có thể ăn cơm, cũng có thể gặp lại Tống Tư Phàm.

"Mọi người lên trước đi ạ, con gọi điện thoại đã."

Tống Hi định gọi lại cho Dương Đình nhưng lại sợ tín hiệu trong thang máy kém, cô vỗ vỗ đầu Tống Tư Tư nói: "Tư Tư, em lên tầng với mẹ và dì trước đi, chút nữa chị sẽ lên sau."

Cô nhấn nút gọi lại mà hồi lâu chẳng có ai nhấc máy, cuối cùng cuộc gọi tự động nhảy sang chế độ chờ: "Cuộc gọi của bạn tạm thời không có ai nghe máy…", Tống Hi không nghe tiếp nữa, cô cúp máy rồi bắt đầu đọc những tin nhắn chưa đọc.

Giống như những gì cô dự đoán, những tin nhắn chưa đọc đó đa phần là từ group chat nhóm, lại còn đến từ cùng một nhóm, tên là "Nhóm 6 người vương giả game Murder Mystery".

Chỉ có một tin nhắn ngoại lệ do Tống Tư Phàm nhắn đến.

Chẳng cần nhấn vào cô cũng có thể thấy câu hỏi mất kiên nhẫn của cậu ta:

[? Sao mãi chưa tắm xong vậy???]

Dù sao thì Trương Thiến và mọi người đã đi lên rồi, thế nên Tống Hi cũng không trả lời Tống Tư Phàm nữa, cô bỏ qua tin nhắn đó để đọc tin nhắn nhóm.

Trong nhóm nhắn rất nhiều.

Hình như là Trình Thương có một người bạn mới mở một cửa hàng chuyên về game Murder Mystery, người bạn đó hẹn Trình Thương tới góp vui, giúp đỡ huấn luyện "DM" mới.

Trình Thương gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện với người bạn đó, người ta nói: "Kiểu kịch bản này phải tìm cậu, cậu thông minh, tới hướng dẫn chúng tôi đi."

Trình Thương chìm đắm trong những lời khen ngợi, gửi một đống sticker đắc ý vào trong nhóm, cảm giác đuôi sắp vểnh lên trời rồi.

Bùi Vị Trữ cũng gửi ảnh chụp màn hình vào, người bạn khen Trình Thương đó đã nói với Bùi Vị Trữ như này:

"Cậu đến được thì tôi yên tâm rồi, tôi cũng hẹn Trình Thương tới cho đủ."

"Mọi người xem gọi giúp tôi thêm mấy người tới nữa nhé."

Sau đó Trình Thương không còn đắc ý nữa.

Còn hăm dọa phải đi đập vỡ cái đầu chó của người bạn đó nữa.

Tống Hi đọc đến đây không nhịn được mà cười phá lên.

Xem ra nội dung tin nhắn đằng sau chắc là trong cửa hàng có một vài kịch bản cần được đánh giá, có kịch bản dành 4 người chơi, 6 người và 8 người.

Trình Thương hỏi mọi người có thời gian rảnh không thì chiều nay tới đó lập đội để chơi.

Bùi Vị Trữ có vẻ như là bạn của ông chủ mở cửa hàng game Murder Mystery nên chắc chắn là anh sẽ đi.

Dương Đình và bạn trai cô ấy cũng đồng ý rồi, Thái Vũ Xuyên nói phải sau bốn giờ mới tới được.

Chỉ có Tống Hi là ở trong trạng thái không liên lạc được.

Bọn họ bảo sẽ chơi một ván 4 người trước, nếu như Tống Hi và Thái Vũ Xuyên tới được thì tối nay sẽ chơi ván 6 người.

Dương Đình gửi vào nhóm một sticker vui đến nỗi xoay vòng tròn.

[Hê hê, tôi có một ngày hạnh phúc và viên mãn.]

Tống Hi trả lời bọn họ, nói là phải tối muộn mới đến được, đang đi cùng người nhà, chắc là thời gian cũng na ná Thái Vũ Xuyên.

Trả lời xong, Tống Hi đi thang máy lên tầng để tụ hợp với mọi người. Trương Thiến đã gọi cơm trưa cho tất cả mọi người, Tống Tư Phàm thì cứ dí mắt vào cái điện thoại, trông có vẻ như là đang chơi game.

Lúc nghỉ ngơi sau khi ăn cơm, điện thoại Tống Hi đột nhiên rung lên, là lời mời tham gia cuộc gọi video của Dương Đình.

Chỗ mà họ đang ngồi không có nhiều người, Tống Hi giơ điện thoại lên, cô ngồi dịch vào trong góc, đeo tai nghe lên rồi nhận máy.

Gương mặt của Dương Đình và bạn trai cô ấy xuất hiện trên màn hình, Dương Đình vẫy tay với cô: "Hi Hi, cậu đoán xem tớ đang ở đâu nào?"

Tiếp đó ống kính chuyển sang camera sau, Trình Thương đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đôi màu đen cùng một anh chàng lạ mặt, anh ấy nhìn ống kính rồi vẫy tay.

Chiếc điện thoại lại thay đổi vị trí.

Bùi Vị Trữ đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn, đôi chân dài dang rộng, khuỷu tay đặt trên tay vịn ghế, anh cầm một tờ brochure của một game Murder Mystery nào đó.



Thấy có điện thoại đang quay tới, Bùi Vị Trữ thả tờ brochure xuống chân rồi vẫy tay về phía ống kính, anh nở một nụ cười nói lời chào: "Đầu kia là người đảm nhiệm đầu nào của chúng ta hả? Khi nào thì cô tới?"

Tống Hi cảm giác mặt mình bây giờ đang đỏ rần lên nhưng cô vẫn trả lời: "Chắc phải muộn một chút, mọi người cứ chơi trước một ván đi."

Dương Đình chuyển lại thành camera trước: "Bọn tớ sắp bắt đầu rồi, tí nữa tớ sẽ gửi định vị cho cậu. Lúc nào cậu đến thì cứ gọi cho tớ, ban nãy không nghe thấy điện thoại kêu nên tớ đã tăng âm lượng nhạc chuông lên rồi."

Trước khi cúp máy, Dương Đình tán dóc với Tống Hi mấy câu: "Hi Hi, có phải là cậu đang ở phòng xông hơi không? Bảo sao trông cứ non mềm như miếng đậu phụ ấy."

Cô lờ mờ nghe thấy có người hỏi: "Ai? Ai non mềm như miếng đậu phụ cơ?"

Dương Đình quay đầu lại nói với người đó: "Vừa nãy mới nói với cậu đấy còn gì, Tống Hi, muộn chút nữa mới tới."

Điện thoại chuyển sang chỗ khác, cô có thể thấy Bùi Vị Trữ đang ngồi bên cạnh, ánh mắt dường như đang mang theo ý cười.

Tắt cuộc gọi video xong, cô quay lại bên cạnh bàn trà, mẹ Tống Hi và Trương Thiến đang bàn bạc xem bữa tối nay nên ăn gì.

Hai người họ hỏi Tống Hi: "Hi Hi, tối nay con có muốn ăn cái gì không?"

Mặt Tống Hi đỏ lên: "Tối nay con không về ăn cơm đâu, con có hẹn đi chơi với bạn rồi, chút nữa xông hơi xong thì con qua đó luôn."

Tống Tư Phàm ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tống Hi.

Tống Hi cảm nhận được ánh mắt của cậu ta bèn hậm hực lườm một cái: "Làm cái gì thế hả?"

Tống Tư Phàm không nói gì, thế nhưng mặt của cậu ta dài hết cả ra, sau khi cúi đầu im lặng vài phút thì đứng dậy: "Con đi trước đây."

"Tư Phàm, chút nữa chúng ta sẽ đi mát-xa đấy, trưa nay chẳng phải con đã nói là sẽ đi còn gì, sao giờ lại không đi nữa rồi?"

"Con không đi nữa đâu!"

Trương Thiến nhìn Tống Hi rồi nhún vai, bà ấy không biết nên làm gì với cậu con trai mình.

Hơn bốn giờ, Tống Hi đi ra khỏi phòng xông hơi, cô bắt xe đi tìm đám Dương Đình.

Lúc đến nơi, cô gọi cho Dương Đình một cuộc điện thoại.

Dương Đình bảo vị trí này có hơi khó tìm nên sẽ đón cô ở đầu đường, Tống Hi cảm thấy chắc là bạn thân hoặc bạn trai của bạn thân sẽ tới đón mình.

Không ngờ rằng khi taxi dừng lại, cô lại nhìn thấy bóng dáng của Bùi Vị Trữ.

Tối hôm qua cô mở quyển kỷ yếu ra thì nhớ lại rất nhiều chuyện hồi học cấp ba, kể cả những tấm thiệp và sô cô la mà cô gửi đến hòm thư nhà người ấy. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy anh, Tống Hi không biết nên nói gì cho cam, lúc xuống xe cô có hơi chần chừ.

Thực ra không phải đối mặt với ai cô cũng như thế này, trước đây lúc cô từ chối những anh chàng theo đuổi mình thì cũng rất hào phóng.

Có lẽ Bùi Vị Trữ là ngoại lệ của cô.

Bùi Vị Trữ mở lời trước: "Cô đã ăn tối chưa?"

"Tôi chưa ăn."

"Thế thì vừa hay, bọn tôi đợi cô và Thái Vũ Xuyên tới thì cùng nhau đi ăn, cậu ấy cũng vừa tới. Chút nữa sẽ bàn nhau xem ăn cái gì thì gọi đồ về ăn trong cửa hàng luôn. Đi thôi, đi bên này để vào trong."

Bùi Vị Trữ ra dấu "mời" rồi dẫn Tống Hi vào tòa văn phòng.

Họ phải tới tầng 18, trong thang máy rất yên tĩnh, lại còn là không gian kín.

Tống Hi tưởng rằng khi ở riêng một chỗ với Bùi Vị Trữ thì cô sẽ thấy ngại, thế nhưng lại chẳng sao cả.

Bùi Vị Trữ rất tự nhiên kể cho cô nghe về ván game Murder Mystery lúc cô chưa tới, rồi đưa ra một số suy luận khá thú vị, cuối cùng đoán Dương Đình là hung thủ, cô ấy nói dối là to quá không quay lại được nên bị họ túm được.

Cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ ủ rũ của cô bạn thân khi bị họ bắt được, chắc chắn là sầu muốn chết đi được.

Tống Hi cười hỏi: "Có phải là cậu ấy đang ngồi trên tầng giận dỗi không vậy? Bảo sao không thấy xuống đón tôi."

Thang máy đi đến tầng mười tám, "ting".

Tống Hi đi ra ngoài trước, cô chỉ lo nhìn ngó môi trường mới mà mình chưa từng tới nên cũng không quay đầu lại.

Giọng nói mang theo ý cười của Bùi Vị Trữ truyền đến từ đằng sau, vẫn là giọng điệu thoải mái đó, giống như là anh thuận miệng nói vậy.

Anh nói: "Không phải, là tôi muốn đi đón cô."