Chương 9 : Điện Thoại
Chuông điện thoại vang lên Lý Khắc Tư cùng Ngưu Ca ánh mắt âu yếm không có rời khỏi nhau. Cả hai đồng thời đưa tay sờ tới túi quần của mình lấy ra điện thoại di động.
“Ác phụ này thế nào lại đúng lúc nước sôi lửa bỏng như vậy chứ?” Ngưu Ca nhìn phía trên điện thoại hiện lên dòng chữ “Thân Ái” lập tức có chút lạnh sống lưng.
Mặc dù trong bang ai cũng gọi hắn hai tiếng Ngưu Ca. Nhưng thật ra người nắm đầu cả băng đảng thú tộc ở Thú Giới lại không phải là hắn mà là lão bà của hắn. Lần này hắn đến đây giao dịch chính là do bản thân ở nhà quá ăn bám nên mới bị ác phụ này điều đi cho đỡ chướng tai gai mắt.
Bây giờ thì tốt rồi, giao dịch không được còn chuẩn b·ị đ·ánh nhau. Lần này trở về không bị ả lột một lớp da mới là lạ lùng. Nghĩ đến đây Ngưu Ca tay đều cảm thấy không rét tự run, hắn không dám nghe điện thoại nhưng không nghe trở lại nhất định sẽ bị đ·ánh c·hết.
Mà bên phía Lý Khắc Tư cũng chẳng khá hơn là bao, người gọi đến không ai xa lạ chính là trong truyền thuyết ăn người không nhả xương “Tứ Gia”. Nhìn trên điện thoại người gọi tới là “Tứ Quỷ” Lý Khắc Tư có chút ghét cay ghét đắng nhưng vẫn phải gạt điện thoại lên để nghe.
“Lão Tứ ngươi gọi ta bây giờ có việc gì?” Lý Khắc Tư nghe máy điện thoại giọng chán ghét nói.
“Đều bảo ngươi bao nhiêu lần là không được gọi ta là Lão Tứ rồi. Người ta là nữ nhân, phải gọi Tứ Muội biết không hả?” Bên đầu điện thoại bên kia Tứ Muội Tô Tú Nhi tức giận đập bàn đem cái bàn đập gẫy làm đôi lớn tiếng nói.
“Biết rồi lão tứ, ngươi nói vấn đề chính.” Lý Khắc Tư lười biếng đáp.
“Ngươi… không nói ngươi, không nói ngươi. Các ngươi giao dịch bên đó xảy ra vấn đề sao? Ta thấy thời gian không đúng cho lắm.” Tô Tú Nhi nhìn đồng hồ cân nhắc nói. Đều xuất quân lâu như vậy còn chưa thấy tin tức gì báo về. Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?
“...” Lý Khắc Tư có chút im lặng. Chẳng lẽ hắn đem tình hình ở đây nói lại cho Tô Tú Nhi sao. Nàng nhất định sẽ cười hắn ít nhất vài tháng trời vì vụ việc lần này. Không, nàng thậm chí còn sẽ làm ra những việc kinh khủng hơn thế.
“Xem ra ta đoán không sai xảy ra vấn đề. Chắc hắn Nhị Gia cùng Đại Ca lại gây chuyện rồi?” Tô Tú Nhi không cần nói nhiều liền đem vấn đề đoán được.
“Ta có thể giải quyết.” Lý Khắc Tư tự nhiên không muốn nhờ tới Tứ Muội giúp đỡ.
“Giải quyết cái con khỉ. Lần nào ngươi ở cùng hai người bọn họ IQ không bị kéo thành trị số âm? Còn giải quyết cái con khỉ. Đem điện thoại đưa cho hai người bọn họ ngay lập tức.” Tô Tú Nhi còn khuya mới tin tổ hợp ba người này.
Con người Lý Khắc Tư nàng hiểu rõ vô cùng, để hắn bày mưu bố trận sau rèm thì có thể. Nếu để hắn ở chung với một lũ ngốc hắn chính là một tên đần. Lần này giao dịch nàng đã đem đường đều trải đẹp đẽ, chỉ việc đem tiền tới lấy hàng là xong. Không nghĩ tới ba tên này vẫn có thể bại sự có thừa. Nếu không phải những người khác hiện tại đang bận tiếp quản địa bàn mới thì đ·ánh c·hết nàng cũng không để ba người này đi chung với nhau.
“Ngươi quát ai đó hả? Ta nói cho ngươi biết ta…” Lý Khắc Tư bị mắng lập tức liền nổi nóng.
“Ta cái rắm,... ngươi nói một câu nữa. Ngươi thử nói một câu nữa ta xem. Có tin về ta đ·ánh c·hết ngươi hay không. Mau mau đưa điện thoại cho hai người đó. Tức c·hết ta.” Không đợi Lý Khắc Tư phản kháng, Tô Tú Nhi lập tức một hồi quát lớn vào mặt khiến hắn co đầu rụt cổ lại.
Ở trong băng hội Búa Rìu, ai là người hung dữ nhất? Không sai chính là tiểu nha đầu Tô Tú Nhi này. Đừng nói hắn, cho dù cả băng cũng không ai dám phản đối nàng. Đừng hỏi tại sao, bởi vì nàng rất biết đánh người. Đánh người không đáng sợ, nàng còn biết mắng người chửi người, đánh không lại mắng không được thì nàng sẽ giả khóc giả đáng thương. Bọn hắn mấy cái này độc thân cẩu chịu không nổi.
“Đại Ca, Nhị Ca, Tứ Gia tìm các ngươi.” Lý Khắc Tư quay đầu nhìn về phía hai cái tên đầu têu gây ra mọi chuyện này nói.
“Tứ… Tứ Muội tìm chúng ta?” Hạ Thanh Thu cùng Trư Đại Minh âm thầm nuốt nước bọt.
Cái này bà la sát tìm bọn hắn làm cái gì? Bởi mỗi một lần Tứ Gia tìm bọn hắn y rằng sẽ không có việc tốt để làm. Trư Đại Minh và Hạ Thanh Thu vẫn nhớ như in có một lần bọn họ chỉ vì ăn cơm xong không xỉa răng. Sau đó liền bị Tứ Gia mắng thảm, bọn họ vốn dĩ muốn phản kháng nhưng mẹ nó Lão Tứ mắng người quá có học thức. Bọn hắn cuối cùng vẫn thành thành thật thật bị nàng chửi một hồi.
“Tìm chính là các ngươi.” Lý Khắc Tư tự nhiên sẽ không ngốc một mình gánh chịu Lão Tứ lửa giận nói.
“Đại ca ngươi nghe đi. Tối nay mì tôm chỉ cần một cái xúc xích là đủ rồi.” Hạ Thanh Thu ẩn ẩn Trư Đại Minh.
“Không không, hiền đệ ngươi tới nghe. Cùng lắm ta cho ngươi thêm một chiếc xúc xích nữa.” Trư Đại Minh cũng không ngốc.
“Đại ca, ngươi bảo ta đi đánh nhau cũng được. C·ướp ngân hàng cũng không sao. Duy chỉ có cái này là không được. Ngươi cũng biết ta Hạ Thanh Thu không sợ trời không sợ đất duy chỉ có Tứ Muội là ta không thụ nổi.” Hạ Thanh Thu ngay lập tức từ chối.
“Các ngươi đùn đẩy cái gì mà đùn đẩy. Nàng tìm cả hai người các ngươi. Mau lên, để nàng đợi lâu chúng ta trở về liền muốn rửa mặt bằng nước bọt của nàng. Ba tháng trước ta gẫy cái xương sườn, ta còn chưa muốn lại nhập viện lần thứ hai.” Lý Khắc Tư ẩn ẩn cảm thấy xương sườn mình có chút đau ném điện thoại về phía hai người.
Hai bọn họ nhanh chóng bắt lấy điện thoại bắt đầu nghe điện : “Alo, Tứ Muội ngươi gọi hai người chúng ta có việc gì?”
“Đại ca cùng Nhi ca sao? Cũng không có việc gì lớn lắm. Chỉ là ta cảm thấy các ngươi lại gây chuyện.” Tô Tú Nhi không lạnh không nhạt hỏi.
“Làm gì có? Chúng ta là loại người sẽ hay gây chuyện sao?” Hai người có chút lúng túng nói.
“Xem ra hai người cùng rất hiểu rõ bản thân mình.” Tô Tú Nhi không chút nào nể mặt mũi nói.
“...” Cả hai có chút rơi vào trầm tư. Trong lòng không ngừng đối với Tô Tú Nhi hỏi han.
“Chuẩn b·ị đ·ánh nhau sao?” Tô Tú Nhi lên tiếng liền nói trực tiếp vào vấn đề.
“...”
“Trư Đại Ca lại có linh cảm?” Tô Tú Nhi lần nữa đoán.
“...”
“Nhị Ca chắc hẳn lại mì tôm hai trứng mua chuộc?” Tô Tú Nhi mở miệng hỏi.
“Là mì tôm hai trứng thêm chai sting và hai chiếc xúc xích.” Trư Đại Minh phản bác nói.
“Đại ca ngươi không nói không ai bảo ngươi câm. Ngươi là sợ một lát Tứ Muội không nghiền ta ra thành bột mịn hay sao hả?” Hạ Thanh Thu ánh mắt tràn đầy muốn hỏi han Trư Đại Minh.
“Xin lỗi, Tiểu Thu ta lỡ lời.” Trư Đại Minh đưa lại một ánh mắt tràn đầy áy náy.
“Hai người các ngươi thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.” Tô Tú Nhi một lần nữa giọng không vui không buồn đem theo chút sát khí vang lên.
“Tứ Muội ngươi từ từ đừng nóng giận nghe chúng ta ngụy biện à nhầm giải thích.” Hai người lập tức sợ hãi.
“Giải thích cái con khỉ, nếu ta không gọi các ngươi. Có phải mấy người định c·ướp hàng của người ta hả?” Tô Tú Nhi quát lớn hỏi.
“...” Cả hai đồng thời im lặng, bởi vì mẹ nó chứ. Tô Tú Nhi đoán quá đúng.
Vụt… leng keng… rầm… Tiếng chiếc ghế bay ra khỏi cửa sổ rơi xuống tầng phát ra từ phía bên điện thoại của Tô Tú Nhi.
“Ực… Tứ Muội vừa rồi chúng ta hình như có nghe thấy.” Trư Đại Minh và Hạ Thanh Thu cảm giác muốn c·hết. Bọn hắn cảm thấy bên kia Tứ Muội đang rất tức giận.
“Không có gì, chỉ là cơn gió cuốn mất chiếc ghế của ta bay ra ngoài cửa sổ rơi xuống tầng thôi.” Tô Tú Nhi cầm lên điện thoại hít thở sâu bình tĩnh lại nói.
“Chúng ta cảm thấy… không giống lắm.” Hai người có ngốc mới tin Tô Tú Nhi lời nói. Có cơn gió nào kinh khủng như thế sao?
“Ta nói gì chính là vậy. Các ngươi linh cảm nhiều như vậy. Sao không lên đầu ta ngồi luôn đi.” Tô Tú Nhi tức giận quát.
“Không dám.” Cả hai lập tức mở miệng nói. Bọn ta quả thật không dám nhưng không phải không muốn.
“Hiện tại các ngươi ba người mau mau làm giao dịch với họ. Lần này không thể có sai sót, tuyệt đối đừng gây sự. Bọn họ là băng đảng lớn bên Thú Tộc phái tới giao dịch với chúng ta. Làm không tốt Hải Vân Cảng địa bàn chúng ta sau này cũng khó mà cầm. Chưa kể dạo này kinh phí đã không còn. Các ngươi mà làm ra việc gì thì tháng này chúng ta liền hít gió Đông Bắc sống.” Tô Tú Nhi nhắc nhở ba người.
“Không phải hít gió Tây Bắc sao?” Trư Đại Minh không hiểu hỏi.
Lý Khắc Tư cùng với Hạ Thanh Thu liếc nhìn đại ca điếc không sợ súng quăng một ánh mắt ngươi ra đi thanh thản nói.
“Gió Tây Bắc một mình đại ca ngươi hít hết rồi. Bọn ta không có đủ mà dùng. Hai tiếng nữa mà các ngươi không qua lại liền biết tay ta.” Tô Tú Nhi tức giận đem điện thoại ném vào tường. Trong lòng nàng cũng âm thầm cho Trư Đại Minh lên một dấu gạch, đợi trở lại nhất định phải hung hăng chỉnh hắn.
“...” Ba người nghe thấy tiếng động âm thầm lạnh sống lưng. Có điều đều chuẩn b·ị đ·ánh nhau, bây giờ thu đao kiếm giải quyết hòa bình còn kịp không? Chúng ta muốn nhưng bên kia chưa chắc sẽ muốn đâu.
Mà phía bên của Ngưu Ca lúc này cũng không có mấy là vui vẻ. Ác phụ của Ngưu Ca gọi điện đến chính là muốn dằn mặt hắn.
“Thế nào rồi thân ái? Ngươi không phải phá hủy ta mối làm ăn đó chứ?” Phía bên kia đầu dây chính là một cái Bạo Long Nữ cả người đều là cơ bắp, bên trên cánh tay trái còn xăm lên một con rồng.
“Bạo… Bạo Long, nàng nói cái gì vậy chứ? Ta là loại người như vậy sao?” Ngưu Ca chán toát mồ hôi vội vàng lau lau lắp bắp nói.
“Ngươi là loại người gì ngươi còn không biết?” Bạo Long Nữ hừ lạnh hỏi.
“Lão bà ngươi nói chí phải. Là ta sai.” Ngưu Ca lập tức nhận sai nói. Đối diện với nóc nhà hắn nhưng có kinh nghiệm sinh tồn vô cùng phong phú.
Trước nhận sai sau cái gì lại nói. Cùng lắm thì ăn một trận đòn ngủ ngoài hiên nhà. Đỡ hơn là đi viện m·ất m·ạng.
“Lần này giao dịch đầu tiên của ngươi với nhân tộc, đừng có thất bại. Trong bang hội ta đã cận lực nâng đỡ ngươi. Lần này thiết lập quan hệ với trùm mới của Hải Vân Cảng. Ta đã giúp ngươi trải đường. Sau phi vụ này ngươi sẽ có thể nằm trùm vận chuyển hàng hóa từ thú tộc về Cảng Hải Vân.” Bạo Long Nữ nhắc nhở hắn. Cảng Hải Vân là một địa điểm vô cùng quan trọng. Nàng tự nhiên không tin tưởng giao cho người khác đi làm.
Mặc dù Ngưu Ca đối với nàng bất mãn trong việc gia đình, nhưng hắn là nàng lão công đồng thời đối với nàng tuyệt đối không có hai lòng. Nàng tự nhiên sẽ tận lực nâng đỡ người trong nhà.
“Lão bà ngươi yên tâm, bất cứ giá nào ta cũng sẽ giao dịch thành công và đánh quan hệ tốt với nhân tộc.” Ngưu Ca liền làm ra lời thề son sắt nói. Mặc dù cái này ác phụ thường xuyên đ·ánh đ·ập hắn nhưng lại một mực quan tâm hắn. Hắn tự nhiên hiểu nàng là thật lòng tốt với bản thân mình.
“Tốt nhất là như vậy.” Bạo Long Nữ hài lòng gật đầu liền tắt máy.
Đem điện thoại cất trở lại trong túi, Ngưu Ca cùng đám người Lý Khắc Tư lần nữa đối diện với nhau. Cảnh tượng bây giờ có chút lúng túng. Phía sau tiểu đệ hai bên lần nữa hô hào mà không biết mấy vị đại ca của họ đang muốn bắt tay giảng hòa.
“Đánh c·hết mẹ tụi nó đi.”
“Đâm c·hết ông bà nội lũ súc sinh này.”
Ngưu Ca cùng Lý Khắc Tư lúc này đồng thời đều có một suy nghĩ : "Giảng hòa cái rắm, đối phương khí thế như vậy. Không cần v·ũ k·hí chơi c·hết mình là may rồi."