Chương 26 : Lão Tử Muốn Kết Hôn?
Trở lại phòng bệnh của mình, Hạ Thanh Thu nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau đó tìm tới ý tá muốn rời khỏi chỗ này. Chỉ có điều vừa về tới phòng của mình, hắn khá là bất ngờ khi thấy ba người đang điên túm lấy cổ áo của bác sĩ hét lên.
“Nhị Gia của chúng ta hắn đâu rồi? Không phải nói là phòng này sao? Tại sao không thấy người?” Trư Đại Minh túm cổ áo bác sĩ tức giận hét lên.
“Chẳng lẽ bị đưa tới… nhà xác rồi?” Tô Tú Nhi lúc này có một suy nghĩ đáng sợ nói.
“Vậy chúng ta qua nhà xác tìm thử xem. Tội nghiệp ta Nhị Ca, hắn còn chưa có mất trinh mà đã…” Lý Khắc Tư tràn đầy đau lòng gào thét.
“Tiểu Hạ ngươi yên tâm lên đường. Ta sẽ đốt giúp ngươi thật nhiều vàng mã. Nhị Đệ của ta, hắn thật bất hạnh. Để kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.” Trư Đại Minh cảm thấy ông trời thật bất công khóc lóc.
Đối mặt với cục diện này, bác sĩ có chút lúng túng. Xung quanh bệnh nhân cũng không dám lên tiếng, nhìn qua mấy người này ăn mặc rồi xăm hình cũng đã biết không phải người lương thiện rồi.
“Khụ,... thật ra vị bệnh nhân này hắn…” Bác sĩ muốn lên tiếng giải thích.
“Cái gì? Chẳng lẽ đã hỏa táng rồi sao? Cả lần cuối cùng chúng ta cũng không được gặp. Tại sao chúng ta lại chia ly như vậy chứ?” Không để bác sĩ nói hết Trư Đại Minh đã tự động não bổ.
“...” Bác sĩ không có lên tiếng. Rõ ràng ta còn chưa có nói cái gì, ngươi đã suy diễn nhiều như vậy.
“Này ba người các ngươi là đang khóc tang ai vậy?” Lúc này Hạ Thanh Thu cũng có chút vừa tức vừa muốn buồn cười không nhịn được mà phải lên tiếng.
“Ách, Tiểu Hạ ngươi chưa c·hết sao?” Trư Đại Minh thấy ở cửa phòng bệnh bóng dáng quen thuộc lập tức vui mừng lao tới ôm chặt lấy.
“Trư Ca ngươi đừng ôm nữa, còn ôm ta liền muốn c·hết.” Hạ Thanh Thu bị ôm chặt cảm giác vô cùng khó thở nói.
Mà Lý Khắc Tư với Tô Tú Nhi tại một bên đã thở phào nhẹ nhõm. Thật sự may mắn, Nhị Gia vẫn bình an vô sự. Nếu hắn có mệnh hệ gì, bọn họ cả đời này nhất định vô cùng áy náy.
Nhìn thấy ba người đến thăm bản thân mình, Hạ Thanh Thu trong lòng cảm thấy có chút ấm áp. Có người quan tâm thật sự tốt lắm. Ít nhất so với không có ai ngó tới tốt hơn nhiều.
“Làm sao các ngươi biết ta ở đây?” Hạ Thanh Thu nhìn ba người hỏi. Ba người này chính là lúc đó hắn hẹn uống rượu. Sau đó mở mắt liền ở đây. Không nghĩ tới ở tương lai họ là người đến thăm hắn đầu tiên.
“Còn hỏi tại sao nữa? Ngươi bi tại nạn đã được bản tin buổi sáng đưa tin. Chúng ta nghe thấy lập tức chạy tới chỗ này xem ngươi thế nào.” Ba người không có giấu diếm trả lời.
“Thì ra là vậy. Đúng rồi ta có một việc muốn nói với các ngươi.” Hạ Thanh Thu đem việc mình bị mất trí nhớ kể lại cho ba người nghe.
Sau khi nghe xong, cả ba có chút không tin tưởng : “Nhị Gia ngươi thật mất trí nhớ sao?”
“Ta còn phải lừa các ngươi? Ta đã từng lừa qua các ngươi bao giờ chưa?” Hạ Thanh Thu nhìn ba người hỏi.
“Có.” Ba người đồng thanh trả lời.
“...” Hạ Thanh Thu có chút im lặng. Quả thật từ nhỏ tới lớn hắn xạo ke hơi nhiều.
“Chí ít ta cũng không đem việc này ra lừa các ngươi. Lừa các ngươi việc này có lợi gì cho ta chứ?” Hạ Thanh Thu mở miệng thuyết phục.
“Đương nhiên là có lợi cho ngươi. Nhị Ca ngươi quên ngươi nợ ta mấy chục ngàn Huyền Tệ đâu. Nói cái gì bản thân đau ốm cần đi viện khám, không nghĩ tới ngươi đổ hết vào chiếu bạc.” Lý Khắc Tư ngay lập tức phản đối.
“Ngươi cũng nợ ta tầm mấy vạn Huyền Tệ, lúc đó nói cái gì mua quà cho Mộc nha đầu nhân ngày Valentine. Sau đó ngươi đem đi mua cá ngựa.” Tô Tú Nhi cũng nói.
Hạ Thanh Thu cảm thấy mấy năm nay mình sống có vẻ hơi chó sau đó nhìn về phía Trư Đại Minh : “Trư Ca ta không phải cả ngươi cũng vay tiền chứ?”
“Ngươi không có vay ta.” Trư Đại Minh lắc đầu nói.
“Ta nói mà, ta làm sao có thể gặp ai cũng vay tiền.” Hạ Thanh Thu khẽ cười nói.
“Ngươi là trộm ta tiền riêng.” Trư Đại Minh trả lời chắc nịnh.
“...” Hạ Thanh Thu lần nữa trầm mặc. Móa, lão tử mấy năm nay sống chó vậy sao?
“Nhị Gia mấy năm nay ngươi vay nợ anh em trong bang không ít. Ngươi mà có vấn đề gì, chúng ta biết tìm ai đòi tiền đây.” Lý Khắc Tư có chút đau đầu nói.
“Đúng vậy, nếu không phải chúng ta ngăn cản. Mấy cái đàn em bị ngươi vay tiền đã sớm có mặt ở đây.” Tô Tú Nhi mở miệng nói.
“Nhưng ta thật sự mất trí nhớ. Mà đàn em? Ta có đàn em sao? Còn băng hội gì ở đây?” Hạ Thanh Thu thành khẩn vô cùng.
“Nhị Gia ngươi lại diễn. Trò đùa này không có vui.” Trư Đại Minh cười lớn vỗ vai của Hạ Thanh Thu nói.
Thấy vậy Hạ Thanh Thu liền né tránh Trư Đại Minh cái vỗ vai hỏi : “Trư ca tại sao các ngươi cứ gọi ta là Nhị Gia vậy chứ? Ta có già vậy sao?”
Có điều Lý Khắc Tư cùng Tô Tú Nhi đã nhận ra điều gì đó hỏi : “Ngươi thật sự quên mất rồi?”
“Thật sự quên rồi. Các ngươi có thể kể cho ta nghe mấy năm qua ta sống như thế nào sao?” Hạ Thanh Thu nhìn ba người tò mò.
Cả ba liếc nhìn nhau một cái, Trư Đại Minh cũng không có tiếp tục đùa cợt nói : “Nếu đã quên rồi thì liền quên đi. Từ nay sống thật tốt là được.”
“Đúng vậy, Nhị Gia ngươi muốn biết quá khứ. Chúng ta liền kể cho ngươi.” Lý Khắc Tư liền ngồi xuống sau đó liền đem quá khứ sửa đổi một chút kể cho Hạ Thanh Thu.
“Cái gì? Tử Thanh Thu giờ là anh hùng? Ta thì làm xã hội đen?” Hạ Thanh Thu há hốc mồm hỏi.
“Không sai, năm đó ngươi uống say còn nhất định đòi làm người xấu, còn đòi dạy chúng ta. Cuối cùng kéo chúng ta ba người thành lập xã hội đen.” Tô Tú Nhi khẽ cười khi nhớ lại chuyện năm xưa.
“Ta có khốn nạn vậy sao? Dạy người ta làm người xấu. Vậy băng hội chúng ta có làm lớn không? Ta là Nhị Gia vậy hẳn chức vụ rất lớn.” Hạ Thanh Thu có chút không tin tưởng hỏi.
“Không lớn, ngươi chỉ treo cái danh mà thôi. Bên dưới tiểu đệ cũng chỉ có một người.” Ba người đã nghĩ kỹ, năm đó Nhị Gia mất đi tu vi. Cả đời hắn đều khó mà vượt qua được nỗi ám ảnh này, bây giờ có cơ hội làm lại. Họ tự nhiên muốn để Hạ Thanh Thu quên đi và sống tiếp. Mấy việc xấu cứ để họ thay Nhị Gia làm.
“Xem ra chúng ta kinh doanh băng hội cũng quá tệ. Ta vậy mà chỉ có một cái đàn em. Quá là thảm rồi.” Hạ Thanh Thu nghe vậy liền dứt khoát không hỏi. Đường đường cán bộ nòng cốt của bang, hắn dưới trướng chỉ có một người. Những người khác hẳn cũng chẳng khá hơn là bao.
“Cũng không tệ cho lắm.” Trư Đại Minh chỉ có thể cười cười xấu hổ nói. Thật ra chỉ có mình ngươi là tiểu đệ ít như vậy. Chúng ta đều tính từ trăm đổ lên.
“Nhưng ba người các ngươi có biết ta tại sao lại mất hết tu vi không? Ta cảm giác hiện tại mình cùng phàm nhân không sai biệt lắm.” Hạ Thanh Thu không tài nào hiểu được nói.
“Cái này… chúng ta cũng không biết.” Cả ba người không biết nên giải thích thế nào.
“Không biết sao?” Hạ Thanh Thu cảm thấy có chút nghi ngờ.
“Có lẽ… có lẽ là hôm qua bị t·ai n·ạn gặp chuyện không may mắn đi.” Ba người liền bịa ra một lý do nào đó.
Nghe vậy Hạ Thanh Thu bỗng nhiên rùng mình, một ký ức xet qua trong đầu hắn. Trong mơ hồ hắn thấy được một bóng đen to lớn đứng trước mặt hắn. Từng hạt mưa lớn rơi vào trên cơ thể đau đớn của hắn.
“Nhị Gia… Nhị Gia… tỉnh lại. Tỉnh lại đi.” Ba người thấy Hạ Thanh Thu đột nhiên ngẩn người gọi không tỉnh liền lay người hắn.
Mà Hạ Thanh Thu cũng trở về với hiện thực, hắn nhìn ba người lo lắng vội vàng chấn an : “Ta không sao. Có lẽ… thật là do t·ai n·ạn đó.”
“Rốt cuộc thứ đó là cái gì? Bóng đen đó… là ai? Chẳng lẽ mình mất hết tu vi là vì người đó sao?” Hạ Thanh Thu âm thầm suy nghĩ.
“Ngươi thấy cơ thể có chỗ nào không khỏe không?” Ba người nhìn hắn lo lắng hỏi.
“Không có vấn đề gì. Có thể giúp ta làm thủ tục xuất viện không? Ta hiện tại… không có đồng nào trong người.” Hạ Thanh Thu có chút áy náy nhìn ba người.
“Không thành vấn đề, tiền của ngươi vẫn ở chỗ chúng ta.” Ba người vô cùng hào phóng nói. Một chút tiền viện phí có là gì, Nhị Gia làm cho bọn hắn nhiều lắm.
“Vậy cảm tạ, đợi ta kiếm được tiền sẽ trả lại các ngươi. Đúng rồi, Trư Ca ngươi vẫn bán thịt lợn sao? Còn Tiểu Tư ngươi vẫn bói toán chứ? Còn có Tú Nhi đừng có xuất ngày l·ừa đ·ảo, không tốt đâu.” Hạ Thanh Thu quan tâm ba người tình hình.
Nghe thấy Hạ Thanh Thu hỏi han, ba người chỉ cười nói : “Không cần ngươi quan tâm, cung không cần trả. Đợi sau này sống cho tốt là được.”
“Làm như ta trước giờ sống tệ lắm vậy.” Hạ Thanh Thu khẽ cười đáp.
Bốn người nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, phía bên viện trưởng cũng không hỏi nhiều. Mặc dù Hạ Thanh Thu tốc độ hồi phục vô cùng đáng kinh ngạc. Nhưng ở Huyền Tu thời đại cũng không phải là thiếu. Bọn họ bây giờ chỉ mong tống được mấy cái tên côn đồ này đi càng sớm càng tốt.
Rời khỏi bệnh viện, Hạ Thanh Thu dưới sự giúp đỡ của ba người rất nhanh thay một bộ quần áo khác. Đồng thời đổi một chiếc điện thoại di động mới, vốn dĩ còn định ăn mừng tai qua nạn khỏi.
Nhưng khi Hạ Thanh Thu vừa lắp sim vào mở điện thoại. Bên trong đã đầy ắp cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn được gửi tới.
“Tiểu Linh Thanh? Nàng gọi nhiều như vậy làm gì?” Hạ Thanh Thu đem tin nhắn mở ra. Bên trong một tin tức kình bạo làm hắn suýt thì choáng.
“Ngươi còn không đến cục dân chính đăng ký. Ta sẽ lấy người khác cho ngươi hối hận.” Đọc được tin nhắn này, hắn lập tức hoảng rồi. Lão tử… muốn kết hôn tiết tấu? Chẳng lẽ ta cùng Linh Thanh đã phát triển đến tình hình này rồi sao?