Thánh Thể Bất Phàm

Chương 94: Không phải?




Cái tát này vừa nhanh vừa mạnh, cả khuôn mặt Đầu Trọc lập tức sưng thành đầu heo, răng cũng bị đánh gãy hai cái.

"Con mẹ nó mày dám đánh ông, ông chơi chết mày!" Đầu Trọc che bên mặt đau đớn nóng rát lại, trừng to hai mắt rồi liên tục gầm thét, trông dữ tợn tới tột cùng.

Tiếng nói vừa dứt, Đầu Trọc đã vung nắm đấm lên giáng vào đầu Diệp Phong.

Diệp Phong nheo mắt lại, nhẹ nhàng đưa tay lên đã bắt được nắm đấm của Đầu Trọc.

"Chỉ dựa vào mày cũng xứng nói chữ chết trước mặt tao?"

Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng răng rắc giòn vang.

Diệp Phong bỗng phát lực, tiếng xương nứt thanh thúy vang lên, hắn trực tiếp bẻ gãy cánh tay của Đầu Trọc.

"A a!" Đầu Trọc kêu to thê thảm, toàn thân đau nhức mãnh liệt, trên trán chảy đầy mồ hôi.

Gã lảo đảo rồi liên tục lui về phía sau, nhìn Diệp Phong mặt không cảm xúc với ánh mắt như muốn phun ra lửa giận.

Gã nhìn đám đàn em đang ngơ ngác đứng một bên mà phẫn nộ mắng: "Cái đệt! Tụi mày ngơ ra đó làm gì, xông lên cho ông, chơi chết nó!"

"Vâng đại ca!" Bảy tám tên đàn em lập tức hung ác nhào tới chỗ Diệp Phong.



Diệp Phong lạnh lùng liếc nhìn họ một cái rồi đột nhiên tung một cú đá quét ngang ra.

Phanh phanh phanh!

Kết quả không có gì khó đoán, đám đàn em kia lập tức bị Diệp Phong đánh bay ra ngoài, nằm trên mặt đất đau khổ kêu rên không ngừng.

"Anh Diệp Phong, anh thật lợi hại!" Cố Ninh Ninh nhìn về phía Diệp Phong với ánh mắt tràn đầy sùng bái.

Lý Hương Như nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi của Diệp Phong, nai con trong lòng cũng không khỏi đập thình thịch thình thịch liên hồi.

Bà ấy không thể nói ra được đây là cảm giác như thế nào...

Sau khi đánh bại đám côn đồ này, Diệp Phong chậm rãi đi tới chỗ Đầu Trọc.

Lúc này Đầu Trọc đã bị dọa đơ ra, hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Bảy tám người đánh một người mà kết quả lại bị người ta tung một chân đá bay hết.

Con mẹ nó đang đóng phim võ hiệp sao?

"Mày không được qua đây, tao đâu có đắc tội mày!" Đầu Trọc vừa lui về phía sau vừa hoảng sợ nhìn Diệp Phong mà hô lên.

Bành!



Diệp Phong đạp một chân lên cánh tay Đầu Trọc rồi giẫm mạnh mấy lần.

"A! Đau chết tao rồi!" Đầu Trọc hít hà rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết như xé ruột gan.

Diệp Phong nhìn xuống từ trên cao, lạnh lùng nói với tên Đầu Trọc: "Gọi ông nội."

"Ông nội, ông nội, con sai rồi, xin ông nội tha cho con đi!" Đầu Trọc kêu rên liên tục, không dám có chút chần chờ nào dưới áp lực mà Diệp Phong mang đến.

"Ông nội hỏi mày, hai mẹ con họ thiếu mày bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi vạn, hai mươi vạn!" Đầu Trọc duỗi hai ngón tay ra vội vàng trả lời.

"Ừm?" Diệp Phong nheo mắt lại, sức đạp dưới chân lại tăng mạnh.

"A!" Đầu Trọc lại kêu thảm, gã cuống quít sửa lời: "Không nợ tiền, không nợ đồng nào hết!"

Diệp Phong cười lạnh: "Không nợ tiền mà mày còn dẫn người tới đây kiếm chuyện, là chán sống rồi sao?"

"Không phải, không phải." Đầu Trọc liên tục lắc đầu, gã phát hiện mình hoàn toàn không đoán được tâm tư của Diệp Phong, dù nói thế nào cũng sẽ bị đối phương dạy cho một trận.

"Không phải?" Giọng Diệp Phong lại lạnh xuống: "Tao hỏi mày lần nữa, hai mẹ con họ nợ mày bao nhiêu tiền?"