Thánh Thể Bất Phàm

Chương 8: Không giống chính là không giống




Tô Khuynh Thành nghe những lời này thì mặt càng đỏ hơn, cô bất chợt che lấy mông mình, tức giận đến mức thở hổn hển.

Cái tên khốn này ra tay thật tàn nhẫn, thậm chí đến giờ cô vẫn còn thấy hơi đau.

Mà bây giờ hắn còn dám nhắc lại chuyện tối qual

Cô trợn tròn mắt, xấu hổ nói: “Tối qua là tối qua, bây giờ là bây giờ, tình huống không giống nhaul”

“Chỗ nào không giống nhau?” Diệp Phong cười, hỏi.

“Không giống chính là không giống.” Tô Khuynh Thành tức giận đáp.

“Được.” Diệp Phong cũng không dây dưa lằng nhằng.

Tô Khuynh Thành trừng mắt nhìn Diệp Phong nói: “Được cái gì mà được, con người anh thật là kỳ lạ, buổi sáng đã nói với anh rồi, đừng có tìm tôi, sao anh lại còn tìm tôi nữa vậy?”

Diệp Phong cười nhẹ: “Thế thì chẳng phải cô còn kỳ lạ hơn sao, trước ngày cưới một ngày đi tới quán rượu ngủ với người đàn ông khác, lại còn là người đàn ông lạ mặt như tôi.”

“Tôi thích vậy đấy.” Tô Khuynh Thành nói với giọng khó chịu.

“Thích vậy?” Diệp Phong cười.

Tô Khuynh Thành cười lạnh, nói: “Lần đầu tiên của tôi, thà trao cho một người đàn ông lạ mặt cũng sẽ không trao cho tên khốn Vương Dương!”

Diệp Phong nghe vậy, lập tức tiếp lời: “Cho nên cô đã chọn một người đầy khí chất, đẹp trai rạng ngời, anh tuấn tiêu sái là tôi?”

“Anh...” nghe mấy lời của Diệp Phong, Tô Khuynh Thành bỗng cạn lời: “Anh thật đúng là đồ tự luyến!”



“Chẳng phải vậy sao?

“Còn lâu nhá.” Tô Khuynh Thành lắc đầu, nghĩ một đằng đáp một nẻo.

Đáp lại tuy là phủ định, nhưng sự thực thì lại đúng như Diệp Phong nói.

Tối hôm qua Tô Khuynh Thành một mình đến quán bar uống rượu, tuy trước đó cũng từng nghĩ sẽ tìm đại một người đàn ông nào đó để trao đi lần đầu tiên, nhưng cô vẫn luôn không đủ dũng khí để làm điều đó.

Mãi tới tối qua tình cờ gặp được Diệp Phong!

Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, Tô Khuynh Thành liền kinh ngạc đến ngây dại!

Người đàn ông này diện mạo tuấn tú, dáng người cực chuẩn, đặc biệt là sức hút vừa đặc biệt vừa chín chắn, đối với phụ nữ mà nói thì đúng là một đòn chí mạng!

Là nữ thần số một Giang Thành, Tô Khuynh Thành có vô số người theo đuổi, nhưng người đàn ông có thể khiến cô xao động thì duy chỉ có một mình Diệp Phong.

Cho nên, dưới sự thôi thúc của hormone trong cơ thể, Tô Khuynh Thành chủ động tới bắt chuyện với Diệp Phong.

Đối với cô mà nói, Diệp Phong quá hoàn hảo.

Chỉ đáng tiếc, cô bị nhà họ Vương bức ép, không thể không gả cho thiếu gia Vương Dương nhà họ Vương, một tên cặn bã có đời sống riêng tư vô cùng thối nát!

Diệp Phong hỏi: “Cô ghê tởm cái tên Vương Dương kia như vậy sao? Thế sao còn muốn gả cho hắn?”

“Tôi cũng đâu có muốn”

Tô Khuynh Thành thở dài, vẻ mặt buồn bã: “Bởi vì một tháng trước, cha tôi đột nhiên bị bệnh nặng, tới giờ vẫn luôn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, đã mới rất nhiều bác sĩ nhưng đều không thể trị khỏi, nhưng Ngô Minh Cảnh thì có thể”

“Ngô Minh Cảnh?”



“Ngô Minh Cảnh là thần y số một ở Giang Thành, đã từng trị được rất nhiều căn bệnh nan y, nhưng hắn là con chó của nhà họ Vương, hắn đồng ý trị bệnh cho cha tôi, điều kiện chính là tôi phải gả cho Vương Dương.”

Nói tới đây, ánh mắt Tô Khuynh Thành hiện lên sự tức giận: “Mẹ tôi cũng luôn ép tôi, tôi thực sự không còn cách nào khác."

“Chỉ vì vậy thôi sao?”

Diệp Phong nghe vậy thì cười: “Tôi còn tưởng là chuyện lớn cỡ nào chứ.”

Tô Khuynh Thành nhìn Diệp Phong, nói: “Đối với anh thì đương nhiên không phải chuyện lớn, nhưng người năm trên giường dù gì cũng là cha tôi, tình huống bây giờ của ông ấy ngày một kém đi, cho nên tôi chỉ đành đồng ý gả cho Vương Dương.”

“Nhưng tôi đã làm hỏng tất cả rồi, tôi không thể nào ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện ở buổi hôn lễ, còn giết nhiều người

của nhà họ Vương như vậy, thậm chí đắc tội cả với Long Tứ gia.

“Nhưng lúc bọn họ vẫn chưa tìm tới anh, anh mau chạy đi, rời khỏi Giang Nam, chạy càng xa càng tốt."

Tô Khuynh Thành đẩy Diệp Phong một cái, rồi nói. “Chạy? Sao tôi lại phải chạy?”

Ánh mắt Tô Khuynh Thành gấp gáp, nói: “Anh...bọn họ sẽ không tha cho anh đâu.”

Diệp Phong bĩu môi: “Bọn họ còn có thể khiến tôi bị thương chắc?”

“Cái đồ ương bướng.” Tô Khuynh Thành nói: “Tôi biết anh rất lợi hại, nhưng đằng sau nhà họ Vương và Long Tứ gia là bang Long Hổ, thế lực của bọn họ quá lớn, chúng ta đều không thể chọc vào bọn họ đâu”

“Ha ha” Diệp Phong cười.

Trong mắt chiến thần Bắc Vực, bang Long Hổ còn chẳng bằng một con kiến.