Thánh Thể Bất Phàm

Chương 2: Đệ nhất mỹ nhân giang thành




Mười giờ sáng nhà họ Vương đã tiếp đón khách vô cùng náo nhiệt. Gia chủ của nhà họ Vương bây giờ là Vương Thiên Bá, ông ta đang đón khách miệng cười không ngớt.

“Hôm nay là ngày vui của nhà họ Vương, các vị tới tham gia là niềm vinh hạnh của nhà tôi, hy vọng các vị vui vẻ!”

Vương Thiên Bá chắp hai tay trước ngực nhận lời chúc mừng từ khách mời.

“Chúc mừng, chúc mừng.”

“Chúc mừng anh Thiên Bá, Vương thiếu gia ưu tú như vậy lại lấy được cô dâu xinh đẹp tuyệt vời, làm chúng tôi ngưỡng một"

“Chúc mừng cô dâu chú rể trăm năm hoà hợp!”

Những nhân vật lớn của Giang Thành đua nhau đi tới chúc mừng.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người!” Vương Thiên Bá gật đầu vô cùng phấn khởi.

Nhà họ Vương ở Giang Thành này cũng đã tồn tại tới 50 năm, có tiềm lực lại lâu đời cho nên thế lực vô cùng khủng khiếp. Cùng với bốn đại gia tộc Tống, Triệu, Tiêu, Lý được người đời xưng là năm gia tộc lớn của Giang Thành.

Hơn nữa nhà họ Vương còn hợp tác làm ăn với bang Long Hổ lớn nhất Giang Thành, chỉ cần nhìn vào mối liên hệ này thì không ai dám tới kiếm chuyện với nhà họ Vương.

Đúng lúc này một chiếc xe ô tô đen sang trọng theo sau là 8 chiếc xe đen nữa đỗ ngay trước cửa nhà họ Vương.

Người đón khách hô to: “Long tứ gia tới.” Nghe thấy có người báo Long tứ gia' tới khách mời đang đứng ở cửa bỗng trở nên yên tĩnh, nhất thời sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào chiếc xe sang trọng kia.

Có thể nói Long tứ gia này là khách quý của nhà họ Vương, đây là một trong những người nắm giữ quyền hành trong bang Long Hổ, một đại gia có tiếng. Hơn nữa Long gia chống lưng cho Long tứ gia cũng có lai lịch rất khủng bố.

Rất nhiều gia tộc muốn bám được vào bang Long Hổ, bọn họ biết nếu có thể làm được như vậy sẽ rất có lợi cho việc phát triển, nhưng bọn họ cũng biết người của bang Long Hổ là dạng người gì.

Sau khi xe dừng lại, hàng chục vệ sĩ từ 8 chiếc xe đằng sau bước xuống, vệ sĩ đứng xếp thành hai hàng, nghiêm chỉnh cúi đầu cung kính. Tiếp đó một người đàn ông trung niên mặc vest tay cầm gậy, đôi mắt sáng ngời bước xuống.

Người này chính là Long tứ gia — Long Đằng Phi của bang Long Hổ.

Hắn ta đưa mắt nhìn xung quanh, khoé miệng hơi nhếch lên nhìn rất kiêu ngạo. Thấy Long Đằng Phi tới Vương Thiên Bá lập tức đi tới chào hỏi.

“Long tứ gial” “Vậy mà ngài lại đích thân tới!”

Thấy Long Đằng Phi tới người của các gia tộc lớn nhỏ khác cũng thi nhau tới chào hỏi.

Long Đằng Phi cười với Vương Thiên Bá: “Haha, cháu trai của tôi hôm nay lấy vợ, nghe nói cháu dâu cũng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tôi phải đích thân tới gặp chứ”



Vợ thứ ba của Long Đằng Phi chính là chị ruột của Vương Thiên Bá, nhà họ Vương phát triển nhanh chóng cũng là nhờ mối quan hệ này. Cho nên nói Long tứ gia là bác của Vương Dương cũng không sai.

“Chào Long tứ gia ạ!”

Các thế lực khác ở Giang Thành lúc này cũng vô cùng khiêm tốn, bọn họ không dám lên mặt trước bang Long Hổ, bởi vì họ biết khoảng cách của bản thân với bang Long Hổ lớn thế nào.

“Các vị cứ tự nhiên.” Long Đằng Phi miệng cười nhưng lòng không cười khách sáo nói.

“Tứ gia mời ngài theo tôi tới chỗ tiếp khách quý!” Vương Thiên Bá giơ tay ra mời, đích thân dẫn Long Đăng Phi vào chỗ ngồi.

Chỗ tiếp khách quý được trang hoàng lộng lẫy, bốn bề bày hoa tươi, sàn trải thảm đỏ, ở đây đều là những người quyền cao chức trọng bậc nhất Giang Thành.

Lúc này một thanh niên mặc vest đi giày da từ ngoài bước vào. Nhìn chỉ tầm hơn 20 tuổi, tướng mạo tuấn tú nhưng toàn thân lại phát ra sự u ám. Mọi người ở đây đều biết hắn ta là nhân vật chính ngày hôm nay, chủ nhân tương lai của nhà họ Vương - Vương Dương!

“Tô Khuynh Thành đâu? Sao chưa tới?”

Vương Dương khẽ cau mày, hắn nóng lòng muốn cưới được Tô Khuynh Thành vậy mà trong chính ngày trọng đại này Tô Khuynh Thành lại đến muộn, hắn cực kỳ không vui.

Thuộc hạ của hắn chạy tới: “Thiếu gia, xe hoa đã tới nhà họ Tô rồi ạ, đáng nhẽ giờ này phải quay về rồi, có thể trên đường gặp trục trặc, thiếu gia đừng vội.”

“Không vội sao được, tôi còn đang sợ cô ta không tới đây.” Vương Dương nở một nụ cười cực kỳ khó nhìn. “Cô dâu tới rồi!"

Cùng với tiếng hô là một cơn gió mang hương thơm ngát ùa vào theo, một vị mỹ nữ thân hình yêu kiều, làn da tuyết trắng xinh đẹp không giống người phàm bước vào. Đây chính là Tô Khuynh Thành, thiên kim của nhà họ Tô, mỹ nhân tuyệt sắc!

Trên người cô mặc một chiếc váy màu đen, mặc dù chỉ mặc quần áo bình thường nhưng dung nhan của Tô Khuynh Thành vẫn như tiên giáng trần. Nhìn thấy cô dâu tới, khách mời dù là nam hay nữ đều không ngừng cảm thán.

“Đây chính là Tô Khuynh Thành mỹ nhân đẹp nhất Giang Thành sao? Thật sự xinh đẹp!”

“Đúng là bảo vật nhân gian, thật sự rất đẹpỊ”

Có người nhỏ giọng nói: “Mỹ nhân đẹp như vậy sao lại đồng ý gả cho Vương Dương. Tôi nghe nói trước đây cô ấy chưa bao giờ đồng ý với cuộc hôn nhân này”

“Haha.....chuyện này mà cũng không biết à. Tô Khuynh Thành bị ép cưới.”

Lại có người lí nhí nói với nhau: “Là nhà họ Vương dùng thủ đoạn với nhà họ Tôi”

“Mẹ kiếp! Thật hả?”

“Xuyt......Đừng nói linh tinh nữa, người khác nghe thấy bây giờ!”

“Ừ, nhà họ Tô chỉ là gia tộc nhỏ, gả được con gái cho nhà họ Vương thì khác nào đũa mốc chòi mâm sonl”



“Nhưng mà thiếu gia nhà họ Vương cũng là sự mơ ước của bao người con gái." Một người khác nói chen vào.

“Nhưng mà hôm nay là ngày kết hôn thế mà Tô Khuynh Thành còn không thèm mặc váy cưới?”

Hành động này của Tô Khuynh Thành làm Vương Dương rất tức giận, hắn ta nheo mắt lại lạnh lùng nhìn Tô Khuynh Thành. Không mặc váy cưới là có ý gì, muốn biểu thị không đồng ý cuộc hôn nhân này.

Nhưng Vương Dương cũng chả thèm để ý, hắn ta chỉ cần lấy được Tô Khuynh Thành, hắn ta muốn có cơ thể của Tô Khuynh Thành chứ không phải trái tim của cô ta.

Lúc này một người phụ nữ trung niên hơi mập vội vã chạy ra, trên tay bà ấy cầm một chiếc váy cưới màu trắng do nhà họ Vương chuẩn bị. Người phụ nữ này chính là mẹ ruột của Tô Khuynh Thành, tên là Trần Hà.

“Khuynh Thành, con ranh này, mau đi theo mẹ, mau đi thay váy cưới!" Trần Hà vội vã kéo Tô Khuynh Thành đi.

“Con sẽ không mặc cái váy này, có chết cũng không mặc” Tô Khuynh Thành lạnh lùng đáp.

Mặt Trần Hà nhăn nhó, nhìn Vương Dương đang nhăn mặt bà lập tức nở nụ cười: “Vương thiếu, thật ngại quá, váy cưới không kịp mặc, cậu đừng tức giận nhé!”

“Không sao đâu dì, tôi không để ý.” Vương Dương thờ ơ nói.

“Vương thiếu thật rộng lượng, thảo nào Khuynh Thành thích cậu như vậy!”

“Hahaha.” Vương Dương cười.

Tô Khuynh Thành nghe thấy thế mặt càng thêm chán ghét, nếu không phải bị ép cô sẽ không bao giờ cưới một kẻ ăn chơi sa đọa như Vương Dương.

“Mau chóng bắt đầu thôi.” Tô Khuynh Thành liếc Vương Dương một cái nói.

“Được!” Vương Dương cười khẩy: “Khuynh Thành em yên tâm, kết hôn xong anh nhất định mời bác sĩ tốt chữa bệnh cho cha eml”

“Anh tốt nhất nên làm vậy!” Tô Khuynh Thành lạnh giọng.

Sau đó hôn lễ chính thức bắt đầu.

Chủ hôn hỏi Tô Khuynh Thành: “Thưa tiểu thư? Cô bằng lòng lấy Vương tiên sinh làm chồng chứ?”

“Tôi...” Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng lúc bị hỏi câu này Tô Khuynh Thành vẫn ngập ngừng.

Nếu không phải do cha bị bệnh, cô nhất định sẽ không kết hôn với kẻ này.

“Mau đồng ý đi!” Trần Hà đứng ở dưới vội vã giục. “Tôi không đồng ý!” Đúng lúc này một giọng nam vang lên từ phía dưới, mọi người đồng loạt nhìn về nơi phát ra giọng nói. Chỉ thấy một chàng trai thân hình cao lớn oai phong bước vào sảnh cưới.