Thánh Thể Bất Phàm

Chương 174: Giang Ly đỏ mắt




Quản gia nói: “Đi ra ngoài ăn cơm với đại tiểu thư rồi ạ.”

“A... Đi ăn cơm..."

Giang Nhân nói: “Tức là Ly Nhi và Tiểu Phong đã gặp mặt?” “Đúng vậy.” Giang An gật đầu.

“Ly Nhi nói thế nào? Có phản ứng gì?” Giang Nhân tò mò hỏi. “Đại tiểu thư phản ứng rất bình thường, cũng chưa nói gì cả.” “Nhưng...” Giang An ấp úng.

“Nhưng gì?”

Giang A nói: “Nhưng nhị tiểu thư phản ứng quá lớn.”

“Tuyết Nhi cũng ở? Tiểu Phong và Tuyết Nhi cũng gặp mặt rồi?” Giang An thở dài: “Không chỉ gặp qua, hai người còn đánh nhau.” Giang Nhân vui vẻ nói: “Sao lại vậy?”

Giang An kể lại đầu đuôi chuyện ở phòng khách cho Giang Nhân nghe.

Giang Nhân nghe xong cười to: “Ha ha ha ha, Tiểu Phong đánh mông Tuyết Nhi?”

Giang An nhíu mày: “Gia chủ, sao ngài còn có thể cười được.”

Giang Nhân cười nói: “Tất nhiên muốn cười.”

“Tiểu Phong đánh hay lắm.”



“Ông xem Tuyết Nhi suốt ngày ngang ngược tùy hứng, ngay cả người làm cha như tôi cũng không trị được con bé, bây giờ có Tiểu Phong, không phải có người

trị được con bé sao? Ha ha ha.”

Giang An nói: “Ngài không phải không biết tính tình của nhị tiểu thư, cô ấy có thể nghẹn xuống cơn tức này sao?”

Giang Nhân nói: “Mặc con bé đi, cho nó lăn lộn.”

“Ngay cả hôn sự của chị gái cũng nhọc lòng, còn chưa nhìn thấy người đã há mồm ngậm miệng nói người ta tệ bạc, tức chết tôi.”

Giang An nhíu mày: “Gia chủ yên tâm về cô gia như vậy? Lần này cậu ấy đến còn mang theo một vị hôn thê khác.”

“Yên tâm chứ.” Giang Nhân nói: “Đứa nhỏ này là đồ đệ do Liễu Liên Tinh dạy ra.

Giang An suy tư nói: “Gia chủ nói vậy cũng có chút đạo lý, Liễu thị không phải người phụ nữ bình thường... Mặc dù là phụ nữ nhưng người đó vẫy tay có thể làm

dư luận Giang Hải xôn xao... Danh môn vọng tộc cũng phải kiêng kị ba phần.”

Giang Nhân cười nói: “Cho nên mới nói đồ đệ của cô ấy có thể kém sao? Một lang quân tốt như vậy, bỏ lỡ lần này không còn cơ hội đâu.”

“Lão An, ông thay tôi quan sát Tuyết Nhi, đừng để con bé phá hỏng cuộc hôn sự giữa Ly Nhi và Tiểu Phong.”

“Vâng, gia chủ.”

Bên kia, Giang Ly dẫn Diệp Phong và Tô Khuynh Thành đi vào một nhà hàng cơm Tây xa hoa.



Ba người ngồi xuống, Giang Ly áy náy nói: “Diệp Phong, Khuynh Thành, Tiểu Tuyết tập võ từ nhỏ nên tính tình hơi nóng nảy, hai người đừng để bụng.”

Diệp Phong cười nói: “Tôi rất tò mò, tôi và cô ấy chưa từng gặp mặt, tại sao cô ấy lại ghét tôi đến vậy?”

Giang Ly thở dài nói: “Một lời khó nói hết, quan niệm của Tiểu Tuyết là tự do yêu đường, phản đối cha mẹ sắp đặt.

Cố tình hôn ước giữa hai ta được định xuống từ nhỏ, con bé cảm thấy em chưa từng gặp qua anh mà phải gả cho anh theo ý cha mẹ cho nên trong lòng rất không thoải máu.

Trước khi anh đến, bởi vì chuyện này con bé vừa mới cãi nhau với cha một trận.”

Diệp Phong trợn trắng mắt: “Thì ra là vậy, thì ra coi tôi là kẻ địch giả tưởng.” Giang Ly cười nói: “Đúng vậy, cho nên anh đừng để bụng.”

“Yên tâm, tôi sẽ không so đo với cô ấy." Diệp Phong cười nói: “Nhưng tôi muốn biết suy nghĩ của em, em có suy nghĩ gì về tôi?”

Giang Ly vẫn luôn rất khách khí, thái độ đoan trang có lễ, làm Diệp Phong cảm thấy rất thoải mái.

Giang Ly đỏ mắt, trái tim đập loạn.

“Nói thật, anh vượt xa sức tưởng tượng của em, dáng người, diện mạo, khí chất... Các phương diện đều làm em cảm thấy ngạc nhiên.”

Thật ra trước khi gặp Diệp Phong, không chỉ Giang Tuyết không xem trọng cuộc hôn nhân này, chính Giang Ly cũng không xem trọng. Mặc dù cô tương đối nghe lời Giang Nhân nhưng đối với vị hôn phu che mặt này, cô chưa từng ôm kỳ vọng quá lớn.

Nhưng hôm nay chân chính gặp được Diệp Phong, cảm giác mất mát trong lòng cô biến mất, nhịp tim đập nhanh hơn nhiều...