Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 49




Hạ Minh Hiên nghe theo lời Kiều Tử Tích, sờ soạng đứng lên tìm thuốc xịt mũi cùng với thuốc bôi ngứa, xoa lên lưng với bụng một chút. Sau đó động tác nhẹ nhàng chậm chạp trở lại nằm xuống bên cạnh Kiều Tử Tích. Rõ ràng là đã xịt thuốc rồi mà trên người vẫn như có con gì cắn, cảm giác ngứa vô cùng. Bàn tay thử vỗ vào chỗ bị cắn một cái lại không bắt được cái gì, quả thật là kỳ quái.



Hạ Minh Hiên lăn qua lộn lại, trên người ra mấy tầng mồ hôi, rõ ràng là buồn ngủ lắm rồi mà vì trên người ngứa muốn chết nên không ngủ nổi. Hạ Minh Hiên không dám làm ra động tác quá lớn, sợ đánh thức Kiều Tử Tích.



Trên lưng có thêm một bàn tay duỗi đến gãi, là tay của Kiều Tử Tích, y mơ màng hỏi. “Bôi thuốc chưa?”



Hạ Minh Hiên thấp giọng nói. “Ừ, bôi rồi”.



Kiều Tử Tích ngồi dậy, bật đèn pin lên. Hạ Minh Hiên nhìn y, hỏi. “Tử Tích, sao vậy?”



Kiều Tử Tích lấy lọ thuốc bôi ngứa từ trong balo ra, nhìn Hạ Minh Hiên nói. “Vén áo lên, tôi bôi giúp cậu”.



Hạ Minh Hiên nghe lời đem áo vén lên đến ngực, Kiều Tử Tích cả kinh, trên bụng và lưng Hạ Minh Hiên có rất nhiều nốt đỏ giống như muỗi cắn. Hạ Minh Hiên cũng bị hoảng sợ. “Sao, sao lại thế này? Bị đốt nhiều vậy!”



Kiều Tử Tích xoa thuốc lên da hắn. “Cậu bị dị ứng thời tiết rồi”.



“Vậy phải làm sao bây giờ?”



Kiều Tử Tích đem áo hắn thả xuống. “Qua vài ngày nữa là khỏi thôi, chờ trời sáng tôi đi xem xem có xin được ít mật ong cho cậu uống không”.



Hạ Minh Hiên bắt đầu gãi lưng. “Mẹ nó, lúc này còn dị ứng thời tiết!”



Kiều Tử Tích giữ lấy bàn tay đang gãi ngứa của hắn. “Đừng có gãi mạnh thế, trầy da mất”.



“Nhưng mà, rất ngứa”. Hạ Minh Hiên lúc này như một đứa trẻ, bật người cầm gương lên soi. “May mà trên mặt không bị làm sao, nếu không Tử Tích sẽ không cần mình nữa”.



Kiều Tử Tích nén cười, lấy ra cái gương trên tay hắn. “Lúc nãy kể chuyện ma không phải đã nói rồi sao, ban đêm không được soi gương”.



Hạ Minh Hiên nhìn Kiều Tử Tích, hai mắt thế nhưng lại ngập nước. “Nếu ngày mai trên mặt tôi cũng bị mẩn đỏ, cậu liệu có không cần tôi nữa không?”



Kiều Tử Tích nhìn gương mặt như tiểu hài tử của hắn, rốt cuộc bật cười. “Cái mặt này của cậu mà bị phá hỏng, tôi sẽ rất cao hứng”.



Người nào đó truy hỏi. “Có ý gì?”



Kiều Tử Tích tắt đèn pin, nằm xuống. “Ý trên mặt chữ”.





Tay Kiều Tử Tích đặt trên lưng Hạ Minh Hiên, giúp hắn nhẹ nhàng xoa gãi. “Ngủ đi”.



“Không ngủ được”.



“Vậy nhắm mắt lại nghỉ ngơi”.



“Ừ”.



Trong thôn vẫn yên tĩnh như cũ, thỉnh thoảng mới có tiếng chó sủa. Năm giờ, trời sáng dần, gà trống từ các hộ gia đình bắt đầu gáy vang.



Sáu giờ, Kiều Tử Tích tỉnh dậy. Hạ Minh Hiên không biết mấy giờ mới ngủ, hiện tại tiếng gà gáy lớn như vậy cũng không làm hắn tỉnh.



Kiều Tử Tích nhẹ nhàng vén áo hắn lên, nhìn mấy nốt mẩn đỏ trên người hắn, chỉ có nửa người trên có, những chỗ khác đều không bị. Có vài chỗ bị hắn gãi đến đỏ rực cả một tầng da. Nhìn gương mặt đang ngủ say của Hạ Minh Hiên, làn da trắng nõn, mặt mày xinh đẹp, đôi môi hồng nhuận, Kiều Tử Tích hai tay chống đất, hạ xuống môi Hạ Minh Hiên một nụ hôn.



Sau đó Kiều Tử Tích cầm quần áo của hai người đến bờ sông giặt.



Cùng chỗ Kiều Tử Tích giặt quần áo còn có một cô gái, hai người cùng nhau trò chuyện.



Cô gái kia tên là Lâm Gia Anh, học lớp mười một. Bọn họ được nghỉ hè một tuần, hôm qua vừa mới trở về nhà, một tuần sau sẽ quay lại trường.



Cô gái hỏi Kiều Tử Tích học đại học gì ở tỉnh G, còn nói học tài chính rất dễ xin việc. Cô gái nói hai năm nay thành tích của cô vẫn đều đều, lên lớp 12 nếu cố gắng một chút còn có thể vào được trường trọng điểm.



Kiều Tử Tích nói với cô mấy vấn đề về việc ghi danh dự thi đại học, Lâm Gia Anh cảm ơn rất nhiều, còn mời Kiều Tử Tích về nhà chơi.



Kiều Tử Tích nói không cần, chỉ hỏi trong nhà cô có mật ong không. Lâm Gia Anh nói có, bảo Kiều Tử Tích theo mình về nhà lấy, còn hỏi y cần mật ong để làm gì. Kiều Tử Tích nói có một người bạn bị dị ứng thời tiết.



Lâm Gia Anh nói, dị ứng thời tiết mà còn bị nổi mụn, uống mật ong cũng không tiêu nhanh được. Cô nói trước đây bọn họ bị nổi mẩn đỏ đều đun nước thuốc lên tắm, rất nhanh sau đó sẽ khỏi.



Nhà của Lâm Gia Anh cách nhánh sông này không xa, đi vài phút là tới. Lâm Gia Anh vào phòng, rót nửa chai mật ong cho Kiều Tử Tích, còn nói không đủ thì có thể đến lấy tiếp.



Kiều Tử Tích cảm ơn rồi rời đi.



Kiều Tử Tích một tay cầm chai mật ong một tay ôm quần áo đã giặt trở về nơi dựng trại, mấy nữ sinh cùng nhóm nói Hạ Minh Hiên vừa đi tìm y, còn chạy đến bờ sông tìm rồi.




Kiều Tử Tích nhìn con đường hướng ra sông, nếu tìm không thấy, Hạ Minh Hiên tự sẽ trở về. Kiều Tử Tích đem quần áo đi phơi, sau đó đun một ít nước nóng, đợi lát nữa Hạ Minh Hiên về có thể pha một ly nước mật ong cho hắn uống.



Lúc Hạ Minh Hiên trở về, Kiều Tử Tích đã pha xong nước mật ong.



“Tử Tích, không phải cậu ra bờ sông giặt quần áo à? Sao vừa rồi tôi không tìm được cậu”.



“Tôi đi đường khác về”. Kiều Tử Tích cầm ly nước mật ong đưa cho hắn. “Uống đi”.



Hạ Minh Hiên nhận lấy, nhìn nhìn. “Cái gì đây?”



“Mật ong”. Kiều Tử Tích nhìn hắn. “Uống vào có thể giảm dị ứng cho cậu”.



Hạ Minh Hiên vừa nghe có thể giảm dị ứng liền ngửa đầu uống hết. Hắn không thích đồ ngọt, mật ong này tuy đã được pha thêm với nước nhưng vẫn rất ngọt, hắn uống một ly mà nhăn mặt nhíu mày như phải uống thuốc đắng.



Chín giờ, nhóm tình nguyện tập trung tại trường tiểu học gần đó, ngày đầu tiên là phát đồ dùng học tập. Chỗ đồ này đều là trường học có được từ quyên góp tài chính hoặc hiện vật.



Phát đồ dùng xong, mấy bạn nhỏ liền vây quanh nhóm tình nguyện, để bọn họ dạy đọc chữ, dạy cầm bút, dạy làm toán.



Hạ Minh Hiên được rất nhiều trẻ nhỏ vây quanh. Bởi vì bộ dáng Hạ Minh Hiên tốt lắm, mấy đứa nhỏ nơi đây cảm thấy hắn giống như minh tinh ở trong TV vậy, đều xúm xít bám lấy hắn.



Bên chỗ Kiều Tử Tích cũng có rất nhiều người.




Kiều Tử Tích dạy mấy đứa nhỏ lớp hai làm phép tính nhân. Hạ Minh Hiên ở bên kia đột nhiên gọi với sang một câu. “Tử Tích, chữ ‘cò’ (鹬 – yù) trong ‘trai cò đánh nhau’ viết như thế nào?”



Kiều Tử Tích không nói gì, viết xuống chữ ‘yù’ ở một góc tờ giấy, rồi kéo một tiểu nam hài lại nói. “Giúp anh đưa cho ca ca bên kia”.



Tiểu nam hài tung tăng tung tẩy chạy đi, sau đó không lâu lại mang về một tờ giấy. Kiều Tử Tích mở ra xem, chỉ thấy bên trong vẽ một cái mặt cười le lưỡi tinh nghịch. Kiều Tử Tích cười cười, đem tờ giấy kia nhét vào trong túi, tiếp tục dạy toán cho đám trẻ.



Bốn giờ chiều, Kiều Tử Tích rời đi trước. Bởi vì Lâm Gia Anh nói lá thuốc kia có thể hái được ở trên núi, Kiều Tử Tích không muốn phiền Lâm Gia Anh đi hái thuốc giúp mình, vì thế liền hẹn Lâm Gia Anh buổi chiều đi dẫn đường, đến nơi có thể hái lá thuốc trị mẩn đỏ.



Lâm Gia Anh lưng đeo gùi, cầm lưỡi hái đứng trên cây cầu gỗ cạnh sông chờ Kiều Tử Tích.



Kiều Tử Tích theo Lâm Gia Anh đi qua một ngọn núi rồi đến một sơn cốc, bên dưới sơn cốc có một khe suối nhỏ, bởi vì địa hình nên dòng nước chảy rất nhanh, từ xa cũng có thể nghe được tiếng nước chảy ầm ầm.




Lâm Gia Anh chỉ vào một chỗ đối diện con suối nói. “Bên kia có rất nhiều lá thuốc”.



Kiều Tử Tích cởi giày, xắn quần đi qua suối, rốt cuộc cũng tìm được lá thuốc mình cần. Kiều Tử Tích hái một ít lá, nghiền nát rồi nếm thử, có vị chua chua đắng đắng, cũng có mùi giống như thuốc Đông y.



“Chắc chắn là loại lá này sao?” Kiều Tử Tích nghiêng đầu hỏi Lâm Gia Anh.



“Không sai được, trước kia người nào bị mẩn đỏ đều thường xuyên đến hái lá này”.



Kiều Tử Tích cầm lưỡi hái tới cắt lá thuốc, Lâm Gia Anh đem gùi tới đón. Lâm Gia Anh nhìn bộ dáng Kiều Tử Tích cầm lưỡi hái, cười nói. “Tử Tích ca ca, vừa nhìn đã biết anh không thông thạo việc nhà nông rồi”.



Kiều Tử Tích cười cười, không nói gì.



Trong bụi cỏ dại đột nhiên xuất hiện một con thằn lằn, Kiều Tử Tích giật mình đứng dậy, hơi lùi lại phía sau. Con thằn lằn kia kêu vài tiếng rồi bò đi mất.



“Yên tâm, loại thằn lằn này không cắn người đâu”.



Kiều Tử Tích nhìn Lâm Gia Anh vẫn rất bình tĩnh ở bên cạnh. Lâm Gia Anh là con gái mà chẳng sợ mấy thứ này, nếu là Diệp Tiểu Dao, khẳng định là sẽ gào đến nát họng luôn.



Lâm Gia Anh nói trẻ con miền núi từ nhỏ đã thường xuyên tiếp xúc với mấy thứ này, có khi còn bắt về chơi, cho nên không có gì phải sợ.



Chiếc gùi của Lâm Gia Anh đã đầy lá thuốc, Kiều Tử Tích nói. “Để tôi đeo cho”.



Lâm Gia Anh lắc lắc đầu, cười nói. “Không cần, vừa nhìn đã biết từ nhỏ anh chưa bao giờ đến mấy vùng núi như thế này, loại gùi này anh mà đeo sẽ cảm thấy không thoải mái. Cứ để em đeo là được rồi, cũng không nặng lắm”.



Kiều Tử Tích chỉ biết nói cảm ơn.



Lâm Gia Anh nói. “Nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy dạy em học đi. Toán học của em siêu nát bét, lần nào cũng bị môn này kéo giảm thành tích”.



Kiều Tử Tích gật đầu đáp ứng.



Buổi tối, Kiều Tử Tích mang theo Hạ Minh Hiên đến nhà Lâm Gia Anh. Cha mẹ Lâm Gia Anh ở bên ngoài làm công, thỉnh thoảng mới trở về. Mẹ Lâm Gia Anh là một phụ nữ nông thôn bình thường, dưới cô còn có một em trai học lớp năm, lần này đối tượng dạy học của nhóm tình nguyện cũng có cậu nhóc ấy.