Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 43




Hạ Minh Hiên chạy một đường không ngừng nghỉ, khoé môi hơi nhếch lên. Hôm nay thời tiết không tốt lắm, vài giọt mưa rơi vào trán hắn, mát mát lành lạnh.



Kiều Tử Tích đứng ngay dưới một bảng chỉ đường, bên cạnh là Hứa Kiếm Sở. Chờ Hạ Minh Hiên chạy tới, Hứa Kiếm Sở nói. “Tôi còn có việc, đi trước đây”.



Kiều Tử Tích nhìn Hạ Minh Hiên vừa chạy tới như bị ma đuổi, hỏi. “Sao thế?”



Kiều Tử Tích vừa nói xong một câu, Hạ Minh Hiên liền giang tay, đem Kiều Tử Tích ôm vào trong lòng. Cơn mưa nhỏ lúc nãy giờ càng lúc càng lớn, ào ào trút xuống con đường bụi bặm, người trên đường đều mở ô, có người cố ý dừng cước bộ mà nhìn lại đây.



Hạ Minh Hiên thở hổn hển bên tai Kiều Tử Tích. “Theo tôi đi”.



“Cậu rốt cuộc làm sao vậy?” Kiều Tử Tích đẩy Hạ Minh Hiên ra, hỏi.



Hạ Minh Hiên cầm lấy cổ tay Kiều Tử Tích. “Tôi nói, cậu theo tôi đi”.



Kiều Tử Tích nhìn Hạ Minh Hiên bị mưa xối ướt nhẹp. “Dựa vào cái gì mà tôi phải đi theo cậu?”



Hạ Minh Hiên bị mưa làm cho ướt hết cả đầu tóc, hai mắt lại nhìn thẳng Kiều Tử Tích. “Chỉ bằng cái này”.



Giây tiếp theo, Hạ Minh Hiên hai tay ôm mặt Kiều Tử Tích, môi lập tức hạ xuống. Hai tay Kiều Tử Tích giữ lấy tay Hạ Minh Hiên, lúc đầu là giãy giụa thoát ra, về sau lại bị nụ hôn làm cho choáng váng đầu óc, không còn khí lực.



Mưa rơi trên đường, người xung quanh vây xem một vòng, những chiếc ô màu sắc rực rỡ, một mảnh nghị luận, có người kinh ngạc, có người chúc phúc, có cả người thổn thức….



Hạ Minh Hiên buông tha cho đôi môi Kiều Tử Tích, một lần nữa kéo tay y. “Theo tôi đi….”



Kiều Tử Tích cúi đầu, Hạ Minh Hiên dắt tay Kiều Tử Tích ra khỏi đám đông. Mọi người tự động tránh qua một bên, cho hai nam thanh niên cùng nhau nắm tay rời đi.



Trời dần tối đen, đèn đường cũng đã lên. Hạ Minh Hiên nắm tay Kiều Tử Tích đi trước mặt bao người, mưa rơi trên mặt hắn, cũng rơi xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người.



Hạ Minh Hiên kéo Kiều Tử Tích vào một cửa hàng quần áo, tuỳ tiện chọn hai bộ, thanh toán rồi đi ra. Sau đó vào một nhà nghỉ, đăng ký, thanh toán rồi lên nhận phòng.



Hạ Minh Hiên vẫn nắm tay Kiều Tử Tích không buông, Kiều Tử Tích không giật ra, cũng không mở miệng nói chuyện.



Mở cửa, Hạ Minh Hiên kéo Kiều Tử Tích vào, sau đó khép cửa, xoay người một cái, nắm tay cũng buông lỏng ra. Hai tay Hạ Minh Hiên vòng quanh thắt lưng Kiều Tử Tích, đem y gắt gao ôm vào trước ngực. Thân mình hai người đều ướt nước, nhiệt độ cơ thể cách một tầng quần áo mỏng truyền cho nhau.



Hạ Minh Hiên thở hổn hển, tim đập lớn kinh người, ngay cả Kiều Tử Tích cũng cảm nhận được.



“Tử Tích, tôi thích cậu”. Hắn nói. “Tử Tích, tôi thích cậu. Tử Tích, tôi thích cậu. Tử Tích, tôi thích cậu”.



Kiều Tử Tích nâng tay vòng sau lưng hắn, giữ chặt lấy áo hắn.



“Tử Tích, lần này tôi không uống rượu”. Hạ Minh Hiên buông người trước ngực ra, nâng tay giữ lấy cằm y, hôn xuống. Nụ hôn ôn nhu triền miên, đảo qua miệng, sau đó hướng về phía cổ. Hạ Minh Hiên một bên hôn y, một bên giúp y cởi cúc áo. Kiều Tử Tích bị hắn hôn đến mềm nhũn cả người, hai chân khuỵu xuống lại được Hạ Minh Hiên ôm lấy.



Kiều Tử Tích hơi thở gấp. “Vừa mới dính mưa, đi tắm trước đã”.



Hạ Minh Hiên đồng ý, ngồi chờ Kiều Tử Tích đi tắm trước.



Kiều Tử Tích tắm xong, mặc vào bộ quần áo Hạ Minh Hiên mới mua, là đồ thể thao, cả bộ màu xám. Kiều Tử Tích một bên lau tóc một bên nhìn thoáng qua Hạ Minh Hiên đã cởi hết áo, chỉ còn lại cái quần.



Hạ Minh Hiên đi tới. “Tôi rất nhanh sẽ ra”.



Kiều Tử Tích trên mặt một mảnh đỏ ửng, nóng đến doạ người, lau khô tóc liền xốc chăn lên, đem chính mình bao kín. Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, trái tim y cũng đập bùm bùm. Kiều Tử Tích đem mình bọc kín từ đầu đến chân, ngay cả đầu cũng rúc vào trong chăn.



Đệm Simmons hơi lún xuống, Kiều Tử Tích cảm giác trên người mình có sức nặng, hơi vén chăn ló đầu ra, liền thấy ngay cái mặt Hạ Minh Hiên. Sau đó, gương mặt kia ngày càng đến gần, hôn xuống môi y.



Hạ Minh Hiên cũng chui vào trong chăn, tên ngu ngốc kia, cái gì cũng không mặc, trần như nhộng! Kiều Tử Tích bị hắn ôm vào trong ngực, cả người cứng ngắc.



Người nào đó ở bên tai nói. “Tử Tích, có một chuyện tôi đã muốn làm từ lâu rồi”.



Kiều Tử Tích không nói lời nào, Hạ Minh Hiên luồn một tay vào bên trong quần áo y sờ soạng, ghé vào bên tai y hỏi. “Cậu có biết là chuyện gì không?”



Kiều Tử Tích bị hắn sờ mó thì cũng có chút phản ứng, nhịn xuống hô hấp dồn dập, mắng một câu. “Hạ lưu”.



Người nào đó gian tà cười. “Cậu nói đúng rồi, tôi chính là muốn làm chút chuyện hạ lưu với cậu đấy”.



Quần áo trên người Kiều Tử Tích được Hạ Minh Hiên nhanh nhẹn lột sạch, động tác lưu loát quen thuộc như đã tập luyện trong đầu mấy trăm lần. Hai thân thể trần trụi dán sát lấy nhau, Hạ Minh Hiên hôn cổ Kiều Tử Tích, bàn tay chạy dọc theo cơ thể y, ái muội vuốt ve.



Hạ Minh Hiên ghim Kiều Tử Tích trong vòng tay mình, hôn y xong, ghé vào tai y nói. “Tử Tích, qua hôm nay, tôi sẽ không còn là xử nam nữa, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi”.



Kiều Tử Tích cắn một cái thật mạnh lên vai hắn. Hạ Minh Hiên hắn mà vẫn là xử nam. “Ai tin!”



Hạ Minh Hiên cắn vành tai Kiều Tử Tích, tà mị nói. “Tôi nói thật, nụ hôn đầu cùng với lần đầu tiên của tôi đều là cho cậu”.



Người dưới thân hô hấp ngày càng nặng nề, bàn tay Hạ Minh Hiên vẫn không ngừng chuyển động, Kiều Tử Tích chìm trong hỗn loạn, thân dưới nóng như lửa đốt. Đôi môi đỏ mọng trơn bóng, má ửng hồng, hai mắt ướt át ngập nước, hiện tại Kiều Tử Tích muốn có bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu mê người.



Hạ Minh Hiên thở gấp, nói ở bên tai Kiều Tử Tích. “Tử Tích, tôi nghĩ sau này tôi đã không thể rời khỏi cậu được nữa rồi”.



“Tử Tích, tôi muốn cùng cậu trải qua cả đời”.



Hai tay ôm lấy thắt lưng Hạ Minh Hiên, thời điểm Hạ Minh Hiên đi vào, Kiều Tử Tích cắn răng cố nén cơn đau, gắng gượng tiếp nhận động tác của hắn. Hạ Minh Hiên một tay chống giường, một tay vuốt ve sau lưng Kiều Tử Tích, giảm bớt đau đớn cho y. Kiều Tử Tích nâng tay lau đi mồ hôi trên trán Hạ Minh Hiên, hai người đều là thở hổn hển.



“Tử Tích, đau không?” Người nào đó hỏi.



Kiều Tử Tích thấp giọng nói. “Nếu không cậu thử mà xem?”




Hạ Minh Hiên nói. “Chúng ta đổi vị trí”.



Kiều Tử Tích hữu khí vô lực nhìn Hạ Minh Hiên, sau đó nói. “Quên đi, cậu nhanh lên”.



Hạ Minh Hiên tà mị cười, cúi đầu nói bên tai y. “Tôi mà nhanh cậu lại chịu không nổi”.



Sau ấy, Hạ Minh Hiên lại đem Kiều Tử Tích ôm vào trong ngực. “Tử Tích, cậu véo tôi một cái, để tôi biết đây không phải là mơ”.



Kiều Tử Tích không chút khách khí cắn vai hắn một cái. “Có cảm giác không?”



Hạ Minh Hiên cười cười. “Có”.



Hạ Minh Hiên ôm sát Kiều Tử Tích. “Hôm vừa rồi tôi uống rượu, tôi mơ mình thổ lộ với cậu, cậu còn hôn tôi nữa”.



Kiều Tử Tích cấu một cái trên lưng Hạ Minh Hiên. “Đấy là thật!”



Hạ Minh Hiên ăn đau, xoa xoa chỗ vừa bị cấu, mở to hai mắt. “Là thật, sao cậu không nói với tôi, làm tôi cứ tưởng mình say rượu ngủ mơ”.



Hoá ra, một hồi say rượu thổ lộ kia lại thật sự bị cho là một cảnh trong mơ.



“Tử Tích”.



“Ừ”.



“Tử Tích”.



“Ừ, làm sao?”




“Tôi nếu đã là người của cậu rồi, cậu nhớ rõ nhất định phải lấy tôi về nhà đó”.



Kiều Tử Tích cắn môi muốn cười. “Ai muốn lấy cậu?”



“Vậy tôi lấy cậu”.



Kiều Tử Tích không nói lời nào, sau một lúc lâu mới mở miệng. “Hạ Minh Hiên, ở Trung Quốc luật hôn nhân chỉ giới hạn trong nam nữ thôi”.



Hạ Minh Hiên nói. “Chúng ta đây làm người đi đầu”.



Kỳ thật, Trung Quốc cũng có đồng tính luyến ái kết hôn, chỉ là không được công nhận là vợ chồng hợp pháp thôi. Trên TV đã từng đưa tin về một đám cưới đồng tính ở Thâm Quyến, người tới tham dự ít ỏi chẳng có mấy người, hỉ tiệc chuẩn bị hơn mười bàn cũng trống trơn, ngay cả người thân cận nhất cũng không xuất hiện. Đối mặt với cảnh tượng như vậy, hai nhân vật chính vẫn cười đến thập phần hạnh phúc.



Kiều Tử Tích nói, Hạ Minh Hiên, nếu có một ngày cậu phát hiện mình vẫn thích nữ sinh, vậy hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ rời đi.



Hạ Minh Hiên ôm lấy Kiều Tử Tích. “Sao lại nói mấy lời này, tôi là loại người bội tình bạc nghĩa như vậy sao?”



“Cậu chưa từng một lòng một dạ”.



“Lúc trước không một lòng một dạ là vì trong lòng tôi, người tôi thích là cậu”.



Kiều Tử Tích nhắm mắt, chậm rãi nói. “Hạ Minh Hiên, chuyện sau này, ai trong chúng ta cũng không thể biết trước, có lẽ người rời đi trước sẽ là tôi”.



“Tử Tích, tôi biết tôi không thể đem lại cho cậu cảm giác an toàn, nhưng là tôi hy vọng cậu sẽ hiểu, người mà Hạ Minh Hiên tôi chấp nhận, cả đời này chỉ có một mình cậu. Tôi cũng không phải vừa sinh ra đã thích nam, tôi chỉ là thích Kiều Tử Tích, người khác thấy thế nào tôi không cần, chỉ cần cậu còn nguyện ý ở bên tôi ngày nào, tôi tuyệt đối sẽ không là người buông tay trước”.



Kiều Tử Tích không nói gì.



Đêm khuya, hai người im lặng ôm nhau, có lẽ là quá mệt mỏi, sau đấy cả hai đều ngủ mất.



Hôm sau tỉnh lại, Hạ Minh Hiên hỏi. “Còn đau không?”



Kiều Tử Tích mặt ửng đỏ. “Có một chút”.



Đối với việc này, Hạ Minh Hiên là kẻ đầu sỏ gây nên cũng rất áy náy. “Đợi lát nữa tôi ôm cậu về”.



“Không cần!”



“Vậy cậu có thể đi được không?”



“Ừ”.



Mặc quần áo xong, Hạ Minh Hiên nắm tay Kiều Tử Tích ra khỏi phòng.



Lúc mở cửa, Kiều Tử Tích buông tay Hạ Minh Hiên. Hạ Minh Hiên nhìn y, hỏi. “Sao vậy?”



Kiều Tử Tích nói. “Đừng quá gây chú ý thế, trên đời này không phải ai cũng thấy thuận mắt khi hai nam nhân cầm tay nhau đâu”.



Hạ Minh Hiên nói. “Bọn họ nhìn không vừa mắt thì kệ bọn họ, tôi không cần”.



“Cứ buông tay đi, bị người ta nhìn chung quy cũng không tốt”. Ngày hôm qua Hạ Minh Hiên nắm tay Kiều Tử Tích đi trên đường, người quay đầu lại nhìn dường như là một trăm phần trăm, thế giới này, vẫn là không thể tiếp nhận.



========================



;__________;