Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 17




Giống như Kiều Tử Tích nói, mấy ngày này Hạ Minh Hiên đúng là uống nhầm thuốc rồi. Sáng sớm vừa đến lớp là cầm tập đề thi hoặc sách bài tập đến chỗ Kiều Tử Tích, nếu chỗ ngồi phía trước Kiều Tử Tích trống không, hắn sẽ không khách khí mà ngồi xuống, rất chăm chú mà nghe Kiều Tử Tích phân tích đề bài và đánh dấu kiến thức trọng điểm.



Dưới sự dốc lòng chỉ bảo của Kiều Tử Tích, kỳ thi sát hạch gần nhất Hạ Minh Hiên phá lệ leo lên năm bậc. Chủ nhiệm lớp cảm thấy đây đúng là một tấm gương tốt, cần phải cho cái đám học trò cà lơ phất phơ cả ngày chẳng lo học hành lớp mình thấy mà noi theo. Nghĩ mà xem, Hạ Minh Hiên cũng từng là cái tên quen thuộc trong nhóm cá biệt, hiện giờ lại có thành tích huy hoàng như thế! Điều này đã đủ chứng minh, gỗ mục vẫn có thể trở thành một tác phẩm điêu khắc, chỉ cần trải qua các phương diện mài giũa đánh bóng là được.



Vì thế, Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích, hôm nào lại tới nhà hàng Pháp đợt giáng sinh năm ngoái đến ăn cơm đi? Tôi mời, coi như báo đáp công lao dạy học mấy ngày vừa rồi của cậu”.



Kiều Tử Tích xoay xoay cây bút trong tay, không chút để ý nói. “Ăn cơm gì đó thì thôi đi, muốn báo đáp cứ trực tiếp đưa nhân dân tệ là tốt rồi”.



“Quyết định như vậy đi, thứ sáu tan học tôi chờ cậu, đến nhà hàng Pháp lần trước”.



Không đợi Kiều Tử Tích trả lời, hắn đã trở về chỗ ngồi của mình. Kiều Tử Tích ngồi tại chỗ mím môi, đuôi mắt thấp thoáng ý cười.



Diệp Tiểu Dao ngồi phía sau chứng kiến cả quá trình này, tiến đến bên tai Kiều Tử Tích nói. “Tử Tích, tên kia có phải đổi tính rồi không? Mấy ngày nay cố gắng như vậy, ngay cả bạn gái cũng ít qua lại”.



“Không biết”.



Diệp Tiểu Dao bĩu môi, quay đầu nhìn Hạ Minh Hiên đang nói chuyện với mấy nam sinh khác. “Tôi nghe nói, kỳ nghỉ hè vừa rồi cậu ta đi du lịch với bạn gái mấy ngày”.



Chuyện này Kiều Tử Tích đã sớm biết, cho nên chỉ thuận miệng ‘ừ’ một câu.



“Còn có, cậu biết không. Tôi nghe một đứa bạn lớp khác nói, hai người bọn họ qua đêm cùng một chỗ, ở cùng một phòng, chính là cái loại phòng đôi ấy”. Diệp Tiểu Dao thích nhất là nói chuyện bát quái, đã nói là nói đến vô tận, mà ý cười trên mặt Kiều Tử Tích sớm đã không còn.



Diệp Tiểu Dao tiếp tục nói. “Hơn nữa trong phòng đôi chỉ có một giường, cậu nói xem cô nam quả nữ ở chung thì còn có thể làm cái gì, rõ ràng là có thể tách ra mà vẫn muốn ở chung. Nói không chừng bọn họ đã….” Diệp Tiểu Dao lắc đầu. “Khó nói khó nói”.



Ở phía sau, tiếng cười của Hạ Minh Hiên và đám nam sinh khác có thể khiến cho cả lớp đều nghe được, Kiều Tử Tích đương nhiên cũng nghe thấy. Diệp Tiểu Dao liếc về phía sau một cái, đảo cặp mắt trắng dã. “Ồn muốn chết”.



Diệp Tiểu Dao cùng Hạ Minh Hiên giống như đối thủ một mất một còn, Diệp Tiểu Dao từng nói qua. “Không biết vì sao nữa, đối với kiểu người như cậu ta tôi chính là nhìn không quen”.



Có đôi khi, thích hoặc ghét một người chẳng cần có lý do.



Tối thứ sáu tới nhà hàng Pháp ăn cơm, Kiều Tử Tích căn bản là không muốn đi, chính là Hạ Minh Hiên đã tới tận cửa đón người. Kiều Tử Tích thay một bộ quần áo khác, ra cửa, an vị ngồi phía sau.



Một đường đều là tiếng Hạ Minh Hiên nói chuyện, tám hết cái này đến cái kia, đề tài này còn chưa nói xong đã chuyển sang đề tài khác.



Đến nhà hàng, chọn bàn ngồi xuống, Hạ Minh Hiên mới hỏi. “Sao hôm nay không nói lời nào?”



“Không phải cậu đang nói đấy thôi”.



“Làm sao vậy? Trông tâm trạng có vẻ không tốt”. Hạ Minh Hiên đắn đo một chút. “Có phải áp lực việc học quá không?”



“Không phải”. Kiều Tử Tích nhìn xung quanh nhà hàng một chút, bốn phía đều là cặp đôi nam nữ đang dùng bữa, y cười khẽ. “Về sau mấy nơi như thế này vẫn là nên đến cùng bạn gái đi”.



“Chỗ ăn cơm thôi mà, đi với ai mà chẳng giống nhau”.



“Nếu là ăn cơm, đến mấy quán vỉa hè là được rồi”. Kiều Tử Tích tăng thêm ngữ khí, dường như còn mang theo chút tức giận.



Dừng một chút, Hạ Minh Hiên còn đang nghi hoặc vì sao Kiều Tử Tích lại nổi giận, giây tiếp theo hắn nói. “Nếu cậu thích, vậy bây giờ chúng ta đổi địa điểm”.



Kiều Tử Tích nhất thời giật mình, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, Hạ Minh Hiên đã nắm tay y kéo ra khỏi nhà hàng. Ngoài phố đèn đã lên hết, ánh trời chiều mới nãy còn kéo dài giờ đã biến mất vô tung vô ảnh.



Hạ Minh Hiên chỉ sang một con đường bên phải. “Tôi nhớ bên này có một phố ăn vặt, đi thôi”.



Một nồi nước dùng lớn nóng hổi bốc khói nghi ngút được đặt trên bếp than, một cửa hàng nhỏ chỉ mười mấy mét vuông mà chật kín người, mùi thịt bò quanh quẩn bên mũi. Trước nồi nước nóng hôi hổi, bà chủ quán đeo chiếc tạp dề màu lam, dùng giọng nói dày đặc khẩu âm Quảng Đông hô. “Muốn ăn mỳ thịt bò hay miến thịt bò? Đều năm đồng một bát, thêm thịt bò thì thêm hai lượng”. “Này này cậu nhóc, quán này của chúng tôi phải trả tiền trước, cậu có tiền lẻ không? Không có thì sang quán bên cạnh mua mấy thứ mà lấy tiền thừa, một trăm đồng tôi không có tiền trả lại”.



Hạ Minh Hiên phạm phải một sai lầm rất lớn, chính là ra ngoài chơi chỉ mang theo tờ tiền màu đỏ.



“Mua hai chai nước là có tiền lẻ rồi, vừa lúc chờ lát nữa ăn mỳ cũng phải uống nước”. Hạ Minh Hiên một thân đầy mồ hôi, bà chủ quán nói bên cạnh có cửa hàng tiện lợi, hắn chạy đi chạy về một vòng mất luôn 1km.



Bên trong quán, quạt gió gắn trên tường phần phật phần phật rung động, có khi còn phát ra tiếng vang kèn kẹt, có lẽ là nhiều năm rồi không được sửa.




Kiều Tử Tích xé ra gói khăn ướt đưa cho Hạ Minh Hiên lau mồ hôi, hắn cười nói. “Cậu thật tốt”.



Bà chủ quán bận tối mắt tối mũi hướng bên này hét. “Cậu bé, mỳ xong rồi, lại đây bê đi”.



Kiều Tử Tích đứng dậy. “Tôi đi bê”.



Hai bát mỳ đều nóng hầm hập, hiện tại đang là tháng tám, thật không thích hợp để ăn mấy đồ nóng như thế này. Còn chưa kịp ăn đã bị hơi khói nghi ngút từ bát mỳ bốc lên làm cho ra mồ hôi. Một bát mỳ mang theo mùi vị nồng đậm của thịt bò thái nhỏ và hành tươi, từng lát thịt non mềm được nấu chín rải bên trên cùng, khiến cho người ta vừa nhìn mà đã phải nhỏ dãi.



“Tử Tích, bát của cậu nhiều thịt hơn của tôi”.



Kiều Tử Tích đang lau đũa, ngẩng đầu, không nói hai lời đem hai bát mỳ đổi lại.



“Tử Tích, tôi không thích ăn củ cải”.



Kiều Tử Tích gắp một đũa mỳ, đang chuẩn bị ăn, bất đắc dĩ nhìn Hạ Minh Hiên. “Không thích ăn thì để lại trong bát”.



“Cậu ăn không?”



Kiều Tử Tích: “…………”




“Tôi cảm thấy nếu vứt đi thì rất đáng tiếc”. Hạ Minh Hiên sớm đã không biết hai chữ tiết kiệm viết như thế nào lúc này lại luyến tiếc mấy miếng củ cải, thật đúng là lừa người quá.



Mấy miếng củ cải kia cuối cùng vẫn chui hết vào bụng Kiều Tử Tích.



Quán ăn này nhỏ nhưng việc buôn bán rất tốt, người tới người đi đếm không hết, cũng có rất nhiều tình lữ.



Một nam thanh niên ngồi ở bàn trong góc châm thuốc lá, khói thuốc chẳng mấy chốc mà lan hết ra cả quán ăn chỉ mười mấy mét vuông. Cô gái ngồi bên cạnh gã che miệng, trở mình xem thường nói. “Khó ngửi muốn chết! Đã bảo lúc đi với em thì không được hút thuốc, anh vẫn còn hút! Anh rốt cuộc có coi lời em nói ra gì không?!”



“Được rồi được rồi, anh không hút”. Nam thanh niên lập tức đem đầu lọc thuốc lá ném vào trong chén trà.



Hạ Minh Hiên nhìn thấy cảnh này, trộm cười nói. “Sau khi kết hôn, nhất định sẽ là con cọp mẹ”.



“Chuyện của người ta cậu quản nhiều thế làm gì, mau ăn đi”.



Ừm ừm, Kiều Tử Tích cũng là lão hổ!



“Lát nữa ăn xong cậu muốn đi đâu?” Hạ Minh Hiên một bên ăn mỳ một bên hỏi.



“Về nhà”.



“Khó có khi ra ngoài, đi shopping đi”.



“Không muốn đi”.



“Nga”.



Trở về, xe đạp của Hạ Minh Hiên chậm rãi lăn trên đường, bóng dáng chiếc xe dưới ánh đèn đường hết kéo dài rồi lại rút ngắn.



“Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc học?” Đường phố vắng lặng, Kiều Tử Tích nhìn hình bóng hai người được phản chiếu, đột nhiên hỏi.



Người đang đạp xe lơ đãng cười khẽ một tiếng. “Sao lại hỏi thế? Bình thường không phải người ta hay hỏi vì sao lại không chăm chỉ học hành à?”



Bóng dáng màu đen trên mặt đường không ngừng lùi lại phía sau, người ngồi trước cao hơn một chút, người phía sau thấp hơn, nhìn qua bóng dáng thật giống như một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết. Kiều Tử Tích nhìn lướt qua, không hiểu sao lại mặt đỏ tim đập.



“Ầy? Sao không nói gì?” Hạ Minh Hiên ngồi phía trước hơi nghiêng đầu chờ y nói.



Kiều Tử Tích lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu. “Không có gì”. Ngay cả chính y cũng không biết mình phải trả lời cái gì.