Thanh Sơn

Chương 49




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit + beta: Mẫu Đơn Sắc



***



Lâm Mị mơ một giấc mơ.



Trong màn tuyết phủ đến đầu gối, Lục Thanh Nhai đang một mình bôn ba, trời sắp tối rồi, gió tuyết thổi cuồn cuộn. Dường như anh muốn đi về nơi nào đó, cứ luôn không ngừng đi về phía trước, bóng lưng cô độc tột cùng.



Một loại cảm giác khó có thể diễn tả đè cô ở trong lòng, cô chợt bừng tỉnh.



Điện thoại đang rung, 6 giờ sáng, ngày mới vừa ló dạng.



Cô thanh thanh cổ họng: “Alo…”



Mười phút sau, Lâm Ngôn Cẩn còn đang trong cơn ngủ mê bị Lâm Mị đánh thức.



Rất nhanh sau đó, tiếng bọn họ thu thập đồ đạc, cũng làm cho Lô Xảo Xuân và Lâm Lạc Bang đang ngủ ở phòng bên cạnh thức giấc.



Khi hai người khoác áo ngủ ra nhìn thử, lại thấy Lâm Ngôn Cẩn trong phòng, Lâm Mị đang nhanh chóng thu dọn đồ đạc nhét vào trong vali.



Lư Xảo Xuân ngáp một cái: “…… Con đang làm cái gì vậy? Muốn đi đâu thế?”



“Con đưa Mắt Kính đến thành phố Hồ Đồng một chuyến……”



“Đi cái gì mà đi! Tự con tính thử xem, tốn bao nhiêu là phí đi đường chứ……”



Lâm Mị đánh gãy lời nói của bà ấy: “Lúc Lục Thanh Nhai chấp hành nhiệm vụ, mất tích rồi……”



Lư Xảo Xuân sửng sốt.



Lâm Mị lại bổ sung thêm một câu: “…… Chưa rõ sống chết.”



Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên trầm mặc.



Cảm xúc cô nề không nói lên lời, đồng thời đè ở trong lòng mọi người.



Lư Xảo Xuân còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Lâm Lạc Bang túm túm ống tay áo, sau đó lắc lắc đầu.



Lâm Lạc Bang: “…… Một mình con đi có ổn không?”



“Được ạ.” Lâm Mị kéo khóa vali lại, nhìn về phía Lâm Ngôn Cẩn, nhóc đã mặc quần áo xong rồi, mím chặt đôi môi, nhìn cô.



Lâm Mị lại kiểm tra thêm một lần, những đồ vật quan trọng đều đã cầm đủ, mở điện thoại di động, mua vé máy bay xuất phát vào hai tiếng sau, rồi sau đó gọi một chiếc xe.



Lư Xảo Xuân và Lâm Lạc Bang trước sau đứng ở cửa, nhìn cô làm xong xuôi hết thảy mọi thứ



Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của cô vậy mà lại rất bình tĩnh.



Lư Xảo Xuân: “Lâm Tử…”



“Mẹ, có chuyện gì thì chờ con quay lại rồi nói sau, xe sắp tới rồi, bọn con phải đi xuống.”



Lư Xảo Xuân bước về phía trước một bước: “…… Chúng ta đi cùng với con nhé.”



“Không cần đâu ạ.” Vẻ mặt của cô rất lạnh nhạt.



Một tay kéo vali, một tay kéo Lâm Ngôn Cẩn, nhanh chóng di chuyển ra cửa.



Lư Xảo Xuân đưa hai người đến cửa, vẫn cảm thấy không yên tâm: “Chúng ta đi với con nhé, con yên tâm, chúng ta…… Chúng ta bảo đảm không nói cái gì.”



Lâm Mị không trả lời, kéo theo Lâm Ngôn Cẩn, bước vào thang máy.



“Mẹ.” Lâm Ngôn Cẩn ngửa đầu nhìn cô.



“Ừ.”



Lâm Ngôn Cẩn không nói lời nào, tới gần cô thêm một bước, dán chặt vào người cô mà đứng.



Sau khi đến thành phố Hồ Đồng hai người được Lưu Đống tiếp đón, lại lái xe đến một thị trấn cách thôn Đàm Hương không xa.



Thẩm Duệ cùng một số lãnh đạo của chi đội đã đợi ở đó được vài ngày rồi.



Lâm Mị phong trần mệt mỏi, thế nhưng chưa kịp uống một ngụm nước nào đã trực tiếp dò hỏi tình huống.



Mấy người trao đổi ánh mắt, cuối cùng, vẫn là Thẩm Duệ mở miệng: “…… Vào buổi tối ngày thứ ba, thời điểm chúng tôi ở trên núi lùng bắt mục tiêu, đã mất liên lạc với đội trưởng Lục và Ngu Xuyên……”



















Bầu trời mùa hạ sau cơn mưa, xanh thẳm đến say lòng người, ánh mặt trời chiếu lên người, gió vẫn thổi lạnh.



Cô dùng sức mà nhịn xuống, mới không để cho nước mắt tuôn trào.



Năm ngày trước, Lục Thanh Nhai gửi cho cô một tin nhắn, nói phải tiến hành huấn luyện khép kín.



Những tình huống như vậy cô đã quen dần với rồi, vì thế cứ theo lẽ thường mà trả lời anh: “Được, em chờ anh.”



Cô không ngờ tới, đó có khả năng chính là câu nói cuối cùng của bản thân với Lục Thanh Nhai.



·



Lục Thanh Nhai bị nước mưa dội cho tỉnh.



Không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, thời điểm tỉnh lại, miệng vết thương trên bụng cứ đau nhói từng cơn.



Anh ngồi dậy, chợt nhìn sang bên cạnh:“Xuyên Nhi?”



Ngu Xuyên vẫn còn đang hôn mê, toàn thân nóng rẫy.



Lúc ấy, anh trở lại chỗ cũ tìm Ngu Xuyên, đang xé áo cầm máu cho vết thương của anh ấy thì có hai kẻ cầm súng săn đi tới.



Là những phần tử săn trộm ở vùng phụ cận, bọn chúng cho rằng những cảnh sát vũ trang vào rừng truy lùng là để bắt chúng.



Những cái bẫy rập ở hồ nước trước đó chính là do bọn chúng thiết đặt.



Những phần tử săn trộm này không phải là người địa phương, là những tên tội phạm vượt ngục trốn nhập cảnh, to gan lớn mật. Người khác gặp phải tình cảnh như thế này thì đã sớm chui đầu vô lưới, bọn chúng lại dám thừa dịp Lục Thanh Nhai và Ngu Xuyên bị tách khỏi đội ngũ, bắt cóc hai người để dự bị làm con tin cho sau này chạy trốn.



Nếu như đổi lại là một mình Lục Thanh Nhai thì có lẽ vẫn có thể đấu một trận, thế nhưng còn có một Ngu Xuyên đang mang thương trên người nữa.



Bất đắc dĩ, anh cũng chỉ có thể cõng Ngu Xuyên trên lưng rồi đi theo sau chân bọn chúng.



Đám người này thành công tránh khỏi phòng tuyến của trung đội, thâm nhập vào khu vực ranh giới tuyết phủ. Đến đoạn này, Lục Thanh Nhai và Ngu Xuyên lại trở thành trụ cột.



Lục Thanh Nhai sớm đã có thể đoán được tình huống này, sau mấy phen đấu trí đấu dũng, anh đã thành công thoát khỏi nhóm ba tên săn trộm kia, nhưng chính mình cũng bị thương nặng —— bị một con dao găm rất sắc bén đâm vào bụng.



Trừ bỏ ngoại trừ đạn dược, những đồ vật khác trên người anh, đều đã bị bọn phần tử săn trộm vứt hết, bao gồm cả điện thoại vô tuyến và thiết bị truyền tin.



Khu vực tuyết phủ không thể phân biệt được phương hướng, anh không thể thả Ngu Xuyên một mình xuống được, bèn cõng anh ấy lên, cố sức mà đi theo con đường xuống núi.



Sau khi bốn ba bốn tiếng đồng hồ, vết thương nặng cùng với thể lực không cho phép khiến cho anh khụy xuống, ngất xỉu.



Mưa ở trên núi rất nhanh đã ngừng lại.



Lục Thanh Nhai rất rõ ràng tình huống hiện tại của bản thân không ổn cho lắm, nhưng tình hình của Ngu Xuyên chỉ e càng thêm không xong, anh bắt buộc phải nhanh chóng hội họp cùng với người đơn vị.



Lục Thanh Nhai cắn chặt răng, buộc miệng vết thương của bản thân chặt thêm một chút nữa, lại lần nữa cõng Ngu Xuyên lên lưng.



Đi đi dừng dừng, thỉnh thoảng lại ăn một chút đồ ăn lấy được từ chỗ của bọn phần tử săn trộm kia.



Tốc độ tiến lên của anh rất chậm, căn cứ vào ánh mặt trời cùng tình hình sinh trưởng của cây cối, phân rõ đông nam tây bắc, hiện tại mục tiêu hàng đầu của anh chính là nghĩ cách liên lạc được với người của trung đội.



Cứ cách một đoạn anh sẽ lại nổ súng một lần, làm tín hiệu cho trung đội.



Nhưng số viên đạn cũng chỉ có hạn, không thể dùng lung tung, còn phải lưu trữ một ít làm phòng thân.




Nghỉ ngơi ba lần, cây cối bên đường cũng dần trở nên xanh tốt hơn.



Lục Thanh Nhai thở ra một chút nhằm lên tinh thần: “Xuyên Nhi, cậu cố gắng chống đỡ thêm một chút, chúng ta sắp về đến nơi rồi……”



“Đội trưởng Lục……”



Lục Thanh Nhai ngẩn ra, vội vàng quay đầu lại: “Xuyên Nhi? Cậu tỉnh rồi?!”



Giọng nói của Ngu Xuyên khàn khàn đến mức nghe không rõ ràng lắm “…… Ở, ở đâu?”



“Đang trên đường xuống núi, sẽ nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện.”



“Kim……”



“Đã bắt được.”



“Vậy là tốt rồi……”



Lục Thanh Nhai lại xốc xốc anh ấy lên một chút: “Xuyên Nhi, cậu kiên trì lên một chút nhé, rất nhanh thôi —— có thấy đau hay không?”



“Không đau……”



“Có đói bụng không? Uống nước nhé?”



“Không đói bụng, không khát……” Ngu Xuyên chậm rãi nói: “Đội trưởng Lục…… Anh trở về, giảng giảng giải giải cho Diêu Húc, nó vẫn luôn nói với tôi…… Đều là bởi vì nó sơ ý…… Mới khiến cho Kim Tự Cường có được cơ hội……”



Trái tim của Lục Thanh Nhai không kìm chế được mà dần trầm xuống: “Cậu trở về, tự mình nói với cậu ấy.”



Lục Thanh Nhai cõng anh ấy, một bước nặng, một bước nhẹ.



Trước đó người anh ấy nóng bỏng, hiện tại sốt cao cũng đã lui, không biết có phải là một dấu hiệu tốt hay không.



“Đội trưởng Lục, anh… Anh có biết tại sao tôi muốn làm binh hay không?”



“Vì cái gì?”



“Trước kia, thân hình của tôi cực kỳ gầy yếu, vẫn luôn phải chịu đủ loại bắt nạt…… Bạn cùng bàn của tôi giúp tôi, lại hại cậu ấy cũng bị bắt nạt chung…… Sau đó, tôi đã lập một lời thề, nhất định phải cường thân kiện thể, khiến cho những người đã từng xem thường tôi kia, không dám coi khinh tôi nữa……”



“Xuyên Nhi……” Cổ họng của Lục Thanh Nhai nghẹn ứ.



Anh có thể nghe ra, Ngu Xuyên là đang…



“Nhưng tôi không làm được…… Tôi thực sự không phải là một người thích hợp tham gia quân ngũ…… Anh xem, tôi vẫn luôn kéo chân sau của mọi……”



“Xuyên Nhi, cậu không kéo chân sau, cậu đã chứng minh được bản thân rồi, cậu là chiến sĩ vinh quang nhất của trung đội chúng ta.”



“Ba của tôi…… ông ấy thực sự rất vui vẻ, cái ngày mặc chế phục quân nhân ấy, tôi có chụp một bức ảnh cho ông ấy xem…… Lúc ăn tết có về qua nhà, ông ấy vậy mà lại lấy ra, treo ở trong phòng khách…… Ông ấy nói, mẹ của tôi, mỗi ngày…… đều chà lau cái khung ảnh kia…… Bà ấy rất nhớ tôi, nhưng chúng ta bảo vệ quốc gia, trừ bạo an dân, bà ấy nói, bà ấy rất tự hào vì tôi…… Anh biết không, mẹ của tôi, bà ấy làm hoành thánh rất ngon……”



Lục Thanh Nhai nín nhịn nước mắt, bước chân cố gắng nhanh hơn nữa.



“…… Đội trưởng Lục, chuyện khiến tôi vui vẻ nhất, chính là có thể quen được…… những người anh em như các anh…… Anh nói Chỉ đạo viên Thẩm đừng nhớ thương bạn gái cũ nữa…… sớm ngày thoát ra đi…… còn bài trưởng Quan nữa, bảo anh ấy đừng có không đàng hoàng mãi…… Diêu Húc…… Diêu Húc… anh nhất định phải thay tôi khuyên nhủ nó……”



“Được.”



“Còn nữa, Đội trưởng Lục…… Chừng nào thì anh kết hôn thế……”



“Sẽ rất nhanh thôi.”



Trọng lượng nặng nề, đè ở trên lưng kia, như cũng đang đè ở trong lòng anh.



“Còn nữa… Cũng may là tôi không nghe lời anh, không thổ lộ với Trần Kha, bằng không…… bằng không cô ấy sẽ lại bị tôi làm chậm trễ rồi……”



“Xuyên Nhi, tiết kiệm sức lực, nghỉ ngơi trong chốc lát có được không.”



Một lát sau, người nằm sau lưng nhẹ giọng mà nói: “…… Được… Đội trưởng Lục, anh hát một bài cho tôi nghe đi.”



“Cậu muốn nghe cái gì?”



Dừng một chút, Ngu Xuyên dùng thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng mà hừ: “…… Có lẽ tôi sẽ phải cáo biệt, không còn ngày trở lại……”




Lục Thanh Nhai nhận ra, cùng với anh ấy hợp xướng.



“…… Có lẽ tôi phải ngã xuống, không thể nào đứng lên, liệu rằng người có còn muốn chờ đợi trong vĩnh hằng……”



Thanh âm của Ngu Xuyên ngày một nhỏ đi, Lục Thanh Nhai lại hát càng thêm lớn tiếng hơn nữa.



“Nếu đã là như thế, người cũng đừng thấy bi ai, bởi ở trên lá cờ của Đảng ta, có thấm đẫm phong thái hào hùng của chúng ta……”



“Đội trưởng Lục……” Giọng nói kia giống như một tiếng thở dài “…… Thực sự muốn nếm thử một chén hoành thánh mà……”



Cánh tay vốn khoác ở trên vai anh, chầm chậm buông lỏng.



“Xuyên Nhi?! Ngu Xuyên!! Ngu Xuyên!!”



Cánh tay từ trên vai nặng nề mà trượt xuống.



Gió mạnh mênh mông cuồn cuộn, tiếng vọng như vang lại từ rừng tùng.



Trong rừng xuất hiện một vòng tà dương, đỏ tươi như máu, giống hệt với ánh mặt trời của một ngày nào đó trước kia, lấp ló nhảy múa đằng sau cột cờ vào thời điểm mà Ngu Xuyên tới trung đội báo danh.



Ánh chiều tà cứ chầm chậm mà hạ xuống.



Lục Thanh Nhai giơ tay, quệt hết toàn bộ nước mắt đang thấm đẫm khuôn mặt, cõng Ngu Xuyên, tiếp tục đi về phía trước.



Đây là chiến hữu của anh, là một chiến sĩ tốt của tổ quốc.



Dù sống hay là chết, anh cũng đều phải đưa anh ấy quay về.



Sự bi thống tận cùng nghẹn ở trong lồng ngực, anh không thể nào phát tiết ra, chỉ có thể như gào rống giống nhau mà lớn tiếng hát lên:



Nếu đã là như thế, mong người cũng đừng thấy bi ai



Vì ở trên lá cờ của Đảng ta



Có thấm đẫm phong thái hào hùng của chúng ta



Một ngày nào đó của xưa kia, Ngu Xuyên dừng hẳn bước chân, hai chân song song, sống lưng ưỡn thẳng, hành một cái quân lễ đối với anh.



“Đội trưởng Lục, Ngu Xuyên trực thuộc chi hội cơ khí cảnh sát đặc nhiệm của thành phố Hồ Đồng tiến đến báo danh!”







Ngủ chưa được ba tiếng đồng hồ, Lâm Mị đã tỉnh lại.



Cô đã quên tắt đèn, ánh đèn vàng từ đèn bàn của nhà trọ chiếu thẳng vào mắt cô.



Ánh sáng kia giống như thanh kiếm sắc vậy, có thể đâm thủng mí mắt của con người.



Không ngủ được, cô ngồi dậy, vặn thật nhỏ đèn bàn xuống, nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ hôn môi, cũng là ở dưới ánh sáng vàng vàng dịu nhẹ của một khách sạn nhỏ như thế này.



Không ngồi yên được, cảm giác như cào tim xé phổi, rất nhiều suy nghĩ nảy lên, cũng không dám nghĩ sâu xuống.



Cô vẫn là mù quáng mà lạc quan, bi ai mà đánh cược một khả năng mong manh nhất có thể.



Đẩy cửa phòng trọ ra, xuyên qua hành lang ngoằn nghèo, đi xuống dưới tầng.



Trên ô đất trống có người, đến gần nhìn thử, là Thẩm Duệ.



Thẩm Duệ cũng không ngủ được, ngồi ở trên bậc thang chỗ cột cờ, trong tay kẹp một điếu thuốc.



Lâm Mị lên tiếng gọi anh ấy: “Chỉ đạo viên Thẩm.”



Thẩm Duệ ngẩng đầu lên nhìn cô, cười cười nói: “Trước kia lão Lục cũng hút, gần đây cũng bỏ rồi, nói đến lại thấy không quen mà……”



“Có còn không? Cho tôi một điếu.” Lâm Mị ngồi xuống ở bên cạnh anh ấy.



Thẩm Duệ đưa bao thuốc mới mua cùng bật lửa cho cô.



Lâm Mị vừa lấy ra một điếu, chợt nghe Thẩm Duệ hỏi: “Cô Lâm…… Nếu như lão Lục mãi mãi không thể trở về nữa, vậy cô có hối hận đã quay lại với cậu ấy hay không?”




Bàn tay cầm bật lửa run lên, cô hít một ngụm, sặc đến mức ho khù khụ.



Cô không trả lời, cứ cách một lúc lại hít một ngụm, hướng đầu về phía trước.



Trên trời có trăng, rừng sâu không lời.







Đây là mơ hay sao?



Nếu như không phải, vậy thì cũng quá chân thực rồi.



Một mình anh, đang bôn ba ở giữa vùng tuyết phủ kín trời.



Bọc hành lý nặng nề, đè nặng trên đôi vai siết đến đau đớn.



Đường không dễ đi, tuyết ngập đến tận đầu gối, bàn chân ở trong cái lạnh lẽo sớm đã mất đi cảm giác, anh đi dọc theo đám cỏ khô bị chôn vùi trong lớp tuyết, một bước nông một bước sâu mà tiến lên.



Ban đêm ở trong rừng, tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có duy nhất thanh âm của những bông tuyết xoay tròn.



Có lẽ yên tĩnh không đáng sợ, thứ đáng sợ chân chính là cô độc tận cùng.



Anh cảm giác cái rét lạnh bắt đầu xâm nhập khắp cơ thể, để xua tan sự lạnh lẽo cô độc này, anh định hát một bài hát. Suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ tới một bài này: “Hồng quân không sợ viễn chinh khó, muôn sông nghìn núi chỉ chờ nhàn” tiếng ca vang lên đánh vỡ màn đêm yên tĩnh: “Con sóng chảy dài khắp Ngũ Lĩnh, chạy dài trong khí thế hiên ngang” anh cứ thế mà hát đi hát lại bài này mấy lần, bất tri bất giác đã đi được một đoạn đường rất dài.



Những tiết tấu hữu lực bị anh bỏ lại phía sau trên đoạn đường này, như quẩn quanh trong núi rừng.



Suy nghĩ không ngừng mà bay xa, lướt qua biển tuyết trải dài trong cánh rừng này, như biến thành những con hoàng oanh, sung sướng mà cất cánh bay ở thành phố Giang Phổ những ngày tháng ba.



Anh tưởng niệm con sông mãi mãi không lạnh lẽo; Tưởng niệm khoảng sân cỏ nào dày đặc mây mù, tưởng niệm cây cổ thụ với một chiếc vòi nước đặt bên cạnh, không biết là cây gì, có lẽ là anh đào, có lẽ là cây dâu; Tưởng niệm một con chó lớn màu đen tuyền; Tưởng niệm đường đua bụi bay đầy trời…



Còn có thứ gì nữa?



Còn có……



Còn khuyết thiếu cái gì vậy?



Anh đột nhiên nghe được tiếng đứt gãy của thứ gì đó, sau đó bản thân cũng nặng nề mà ngã ở trên nền đất—— anh dẫm phải một cành cây ngắn bị chôn vùi trong tuyết phủ.



Đau đớn mãi sau đó mới đến, ống quần đơn bạc của anh bị cắt ra một lỗ thủng, dưới làn da chảy ra một dòng máu ấm áp, ở trong bóng tối tuyết đọng, ánh ra một màu sắc gần với đen nhánh.



Máu rất nhanh đã đọng lại ở trên miệng vết thương. Anh lấy ra một chiếc khăn bông từ trong bọc hành lý, nhanh chóng buộc chặt nó lại.



Anh vẫn luôn cố gắng, nỗ lực khiến cho bản thân đừng rơi vào tuyệt vọng, cho dù tình huống lúc này đã không thể lạc quan được nữa: Lương khô căng nhất cũng chỉ chịu được hai ngày nữa thôi, mà thứ duy nhất có thể dùng để tạo ra que diêm cũng đã hết mất, chỉ còn bầu trời chẳng phân biệt nổi ngày đêm, sự rét lạnh cùng yên tĩnh dày đặc, hiện tại lại thêm một vết thương dài đến đáng sợ.



Một hồi lâu sau, anh phát hiện bản thân đang rơi lệ.



Không khí lạnh lẽo, nước mắt cũng bị đông cứng ở trên mặt, bị gió phất qua đến phát đau.



Trong một phút chốc ngẫu nhiên ấy, bên trong đầu óc, khoảng sân đầy cỏ dại với mây mù dần trở nên sinh động.



Một cô gái trẻ tuổi, đang vặn chiếc vòi nhựa để nước bên trong chảy ra.



Con chó chuyển động, chạy theo dòng nước kia, khiến cho cô gái cười ha ha.



Cuối cùng anh cũng nhớ ra rồi.



Thì ra, là đã quên mất cô.



·



Lục Thanh Nhai khó khăn chớp mở đôi mắt, nơi đáy mắt anh nhìn thấy, là một mảng ánh đèn cam ấm áp.



Nơi này quá ấm áp, hình thành một sự đối lập tuyệt đối với cảnh ở trong mộng.











Ông lão ngồi xuống ở phía đối diện, lấy cái sọt tre đã đan được một nửa ở trên giá gỗ xuống, tiếp tục từ từ một thanh ngang một thanh dọc mà đan tiếp.



Âm điệu của ông ấy cao vút, hát một bài hát.



Một bài dân ca của Tây Nam, làn điệu du dương, giống như nước chảy vậy.



Lục Thanh Nhai nằm xuống, nhắm hai mắt lại.



Mới vừa rồi, cảnh cuối cùng ở trong mộng.



Khi đó cô gái kia quay lại nhìn anh, ánh mắt cô sáng ngời như những bông tuyết ngập trời ngoài kia.



Cô mỉm cười nói: “Được, em chờ anh.”



·



Lại thêm 12 tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn cứ không tìm được người, trung đội tiếp nhận mệnh lệnh, rút ra khỏi núi, chuyển giao nhiệm vụ lại cho đội ngũ công an địa phương.



Có rất nhiều người tới.



Đơn Đông Đình, Khâu Bác, Lục Lương Trù…… Những chiến hữu ngày xưa của Lục Thanh Nhai.



Hà Na cũng tới, buổi sáng ở nhà trọ, không tiếng động mà ở bên cạnh Lâm Mị nửa ngày. Hà Na nói, vào những cuối tuần bình thường, có thời gian rảnh, Lục Thanh Nhai sẽ đến trường tiểu học thành phố nơi con bé học thăm bé, đưa một ít văn phòng phẩm, đồ ăn vặt.



Cô bé thẹn thùng, hốc mắt đỏ lên, nói Lâm Mị như là người mẹ thứ hai của cô, Lục Thanh Nhai chính là người ba thứ hai của cô bé.



Rất nhiều an ủi, rất nhiều lời khuyên, rất nhiều sự lạc quan còn mù quáng nghiêm trọng hơn cô.



Nhưng mà trong lòng bất cứ ai cũng rất rõ ràng, thứ gọi là lạc quan kia, chẳng qua chỉ là đang tự lừa mình dối người.



Lâm Mị không muốn tiếp tục ứng phó nữa, tạm thời giao Lâm Ngôn Cẩn phó thác cho Đơn Đông Đình, bản thân thì tự lái một chiếc xe, chạy xe dọc theo con đường núi.



Con đường xóc nảy, hai bên đường là đồng ruộng và rừng cây.



Đến giao lộ ở chân núi, cô xuống xe.



Sau giờ ngọ, thời tiết đã tốt hơn nhiều, trong không khí có mang một chút hơi ẩm, một cỗ mũi hương ẩm mốc của cỏ cây.



Cô đứng ở giao lộ, ngửa đầu nhìn lại.



Đã từng tin tưởng vào tình yêu, lại mất đi tình yêu;



Tín ngưỡng mà bản thân luôn kiên định, lại phản bội tín ngưỡng;



Vòng đi vòng lại những chuyện trong quá khứ, có quá nhiều những tâm sự xoay vòng.



Không cam lòng, phẫn uất, mấy độ cùng non cùng nước, lại mấy độ thấy trăng sáng chiếu soi người cũng còn đó.



Một suy nghĩ cuối cùng còn lại, chỉ là một lời thề:



Mong người khỏe mạnh bình an, ở bên em đến năm trăm tuổi.



Lâm Mị giơ tay, hai tay hợp lại để bên miệng, dùng hết sức lực toàn thân, lớn tiếng mà kêu: “Lục Thanh Nhai! Em chờ anh trở về!!”



Dưới bầu trời cao vời vợi, rừng núi một màu xanh ngắt, như ôm ấy tiếng hét của cô, cứ quanh quanh quẩn quẩn từng trận, giống như đang từng tiếng một mà hòa lời đáp ứng.



Em chờ anh trở về.



Chờ anh trở về.



Tối hôm qua, Thẩm Duệ hỏi cô, nếu Lục Thanh Nhai không hề trở về, cô hối hận đã làm lành với anh hay không?



Mặc dù sau khi làm lành vẫn không thể bên nhau trăm năm, dù chỉ là một ngày, một tháng hay một năm trong cái trăm năm ấy.



Cô cũng quyết không hối hận.



Thứ gọi là yêu kia, chẳng qua là:



Vực sâu vạn trượng, chân ta băng qua



Ta thấy núi xanh, núi xanh không già.