Thanh Sơn

Chương 46




Edit +beta: Mẫu Đơn Sắc



***



Thời tiết đêm giao thừa ấm hơn so với trước đó, một tầng nắng mỏng xuyên qua giữa những hàng cây lạnh lẽo chiếu ấm áp lên người.



Buổi sáng, Lâm Mị nhận được điện thoại lập tức lái xe đến sân bay đón người.



Theo thường lệ, hành lý của Lục Thanh Nhai rất đơn giản, chỉ một chiếc vali cỡ hai mươi.



Anh lên xe cởi áo khoác đặt ở ghế sau, cả người nhàn nhã dựa vào ghế phụ.



Lần đầu tiên đi xe của cô, anh hơi mơ màng… xe của cô là một chiếc SUV jeep rất ngầu, thông thường thì đàn ông sẽ chọn kiểu này nhiều hơn.



Lục Thanh Nhai ôm hai tay, quay đầu nhìn về phía Lâm Mị: “Cô Lâm, lái xe này có cảm giác gì?”



Lâm Mị nhìn thẳng về phía trước: “Chọn xe cũng giống như chọn đàn ông, em thích không thể khống chế.”



Lục Thanh Nhai ngây ra, nhìn cô cười cười.



Lâm Mị nói: “Lúc đó đi mua xe, mẹ em nhìn trúng chiếc Volkswagen, anh đã thấy qua, loại xe đó có không gian rộng rãi, đen xì xì… nên em không thích, cảm thấy điệu điệu. Nhưng mẹ em lại rất thích, sau đó đã bảo nhóc mắt kính đứng ra phân xử, và thằng bé đã chọn chiếc này.”



Lục Thanh Nhai cười nói: “Xem ra thẩm mỹ của thằng nhóc cũng giống anh.”



“Ngoại trừ diện mạo thì điểm nào cũng giống anh. Chắc chắn lúc nhỏ anh cũng không hài lòng thì nhốt mình lại không quan tâm đến ai khác.”



“Nhóc mắt kính không quan tâm em sao? Quay về đánh nó.”



Lâm Mị trừng anh: “Anh dám.”



Lục Thanh Nhai nở nụ cười.



Toang rồi, chỉ sợ sau này anh sẽ là người không có địa vị nhất trong nhà.



Xe chạy đến nhà của Lục Lương Trù ở khu phố cổ.



Năm mới, dù có ngăn cách lớn đến đâu thì ông ấy cũng không đến mức đuổi Lục Thanh Nhai ra khách sạn.



Lục Lương Trù đánh cờ được một nửa thì bị gọi về, ông ấy mất hứng, nhìn xe, xác định thật sự không còn ai khác nữa.



Sau đó hỏi: “Nhóc mắt kính đâu?”



Lâm Mị với Lục Thanh Nhai liếc nhìn nhau: “Nhóc mắt kính ở nhà, đang chơi đùa, chưa làm bài tập về nhà nên ông ngoại của nhóc mắt kính đang ép nó làm bài tập.”



Tháng chín, Lục Thanh Nhai vừa hoàn thành xong kỳ nghỉ thăm người thân không bao lâu, Lâm Mị đã dẫn Lâm Ngôn Cẩn đến thăm Lục Lương Trù.



Lục Lương Trù luôn nói xin lỗi, ông già hơn năm mươi tuổi suýt chút nữa quỳ xuống tạ tội vãn bối như cô.



Đó là lần đầu tiên Lâm Mị biết cái gì gọi là “nước mắt rơi đầy mặt”.



Sau đó, cứ qua hai tuần, Lâm Mị lại dẫn Lâm Ngôn Cẩn đến một lần.



Thường xuyên qua lại, ông cháu quen thuộc, Lục Lương Trù dạy Lâm Ngôn Cẩn trò chơi mà những đứa trẻ những năm tám mươi hay chơi, ví dụ như đuổi bắt, lăn vòng sắt, rút con quay… sân nhỏ rộng rãi cũng dễ thực hiện. Có lúc còn tạo ra bếp lò than đá, dựng tấm sắt lên nướng đậu tằm ăn.



Đến giờ, Lâm Ngôn Cẩn vẫn luôn gọi Lục Thanh Nhai là “đội trưởng Lục”, nhưng lại vui vẻ gọi Lục Lương Trù từng tiếng “ông nội”.



Từ lần trước chuyện của Lâm Mị và Lục Thanh Nhai bị lộ, Lô Xảo Xuân và Lâm Lạc Bang đã quản hành tung của Lâm Ngôn Cẩn rất nghiêm khắc, sợ Lâm Mị dẫn cậu nhóc lén đi gặp người ba tiện nghi đó.



Cho nên không khỏi sinh nghi hôm nay Lâm Mị ra ngoài không dẫn theo Ngôn Cẩn.



Lục Lương Trù đã dọn dẹp phòng ngủ ở phía tây căn nhà trệt, không chỉnh tề cho lắm, miễn cưỡng người có thể ở. Chăn ga trải giường đều được thay bằng đồ mới.



Lục Lương Trù để hai người họ tùy ý, bản thân thì trở về đánh tiếp nửa ván cờ còn lại mới trở về.



Lục Lương Trù: “Ngồi một lát, buổi trưa ăn cơm ở chỗ chú đi.”



Nói xong, bóng dáng lóe lên lập tức đi ra ngoài.



Trong sân truyền đến tiếng mèo kêu, ánh mặt trời nghiêng vào từ cửa sổ phía Nam, phủ một lớp ánh nắng trên mặt đất xi măng.



Đây là loại cửa sổ kiểu cũ, cửa sổ gỗ được khảm thủy tinh, lan can ngoài cửa sổ được sơn màu xanh lá cây.



Lâm Mị nhìn ra ngoài xuyên qua cửa sổ, mấy chậu cây giống xanh mơn mởn, xanh trong mùa đông khiến lòng người vui vẻ.





Bỗng nhiên bên cổ cảm nhận được ấm áp, là Lục Thanh Nhai tiến lại gần ôm cô từ sau lưng.



Cách lớp áo len, bàn tay anh xo4 nắn trước ngực cô, môi cọ cọ vành tai cô, cười nói: “… Cô Lâm, đến kiểm soát tôi đi.”



Lâm Mị mặt đỏ tai hồng: “… Lát nữa ba anh quay lại đó.”



Lục Thanh Nhai xoay đầu cô lại, ngậm môi kịch liệt hôn cô. Biết không thể làm được nhưng vẫn phải chiếm chút tiện nghi trên tay.



Cô xoay người dựa lưng vào tường, bị anh siết vào trong ngực, không thể nhúc nhích. Trong lòng khô nóng cháy bỏng, cô kéo tay anh đang đưa vào trong quần áo ra, nói đừng.



Bàn tay Lục Thanh Nhai nâng cằm cô, không cho cô trốn về phía sau, dán miệng lên môi cô, nặng nề nói với cô: “… Có phải ướt rồi không?”



Lần đầu tiên nghe anh nói lộ liễu như vậy, Lâm Mị đỏ mặt đến nhỏ máu, lập tức che miệng anh.



Anh cười, phà hơi thở vào tay cô, rất ngứa ngáy.



Thực sự không thể dừng lại.



Cho nên anh đã khóa cửa lại, kéo rèm cửa, lấy điện thoại di động ra mở nhạc, điều chỉnh âm thanh lớn nhất rồi đặt trên tủ bên cạnh cửa.



Anh bắt lấy Lâm Mị, mang lên giường.



Không nói nhiều, lập tức c0i quần áo, giật lấy chăn quấn hai người lại.




Lục Thanh Nhai cúi người xuống, hạ giọng nói: “Động tác rất nhanh, em không chịu nổi thì hãy cắn chỗ này của anh.” Anh đưa cánh tay qua.



Lâm Mị nhìn anh, dường như đang nói sao có thể chịu không nổi được.



Lục Thanh Nhai trầm trầm cười một tiếng: “… Trước đây chưa dùng hết toàn lực.”



Lục Lương Trù có thể quay lại bất cứ lúc nào, lại ở nơi xa lạ. Lâm Mị lo lắng đề phòng, nhưng tâm lý lại càng dễ bị k1ch thích.



Lục Thanh Nhai nói… thật sự không phải nói dối.



Trước kia đã cảm thấy thể lực của anh khiếp người, nhưng không ngờ đó hoàn toàn không phải là cực hạn…



Ngoài cửa sổ, chú mèo nhàn nhã len lỏi lên bệ cửa sổ, lại nhảy xuống đất, chạy về phía bụi cây.



Mặt trời lại leo lên cao một chút, mặt đất trong phòng được ánh mặt trời chiếu rọi, lẳng lặng thu nhỏ diện tích.



Bài hát trong điện thoại đã chuyển, bây giờ đang phát một bản tình ca rất cổ xưa với giọng hát xinh đẹp của người phụ nữ Hồng Kông. Hình như là bộ phim nào đó, Lâm Mị không nhớ được, cả người suy nghĩ dường như đều tan rã, chìm trong nước.



Lục Thanh Nhai ôm lấy cô đổ mồ hôi, thở hổn hển, còn muốn trêu cô: “… Sao em còn nhanh hơn anh vậy, hả?”



Lâm Mị trừng anh, muốn đẩy anh nhưng lại không có sức lực.



Khóe mắt cô có chút nước mắt, ngón cái Lục Thanh Nhai lau cho cô, khàn giọng đùa cợt: “… Sướng đến khóc à?”



Lâm Mị không nói nổi: “Anh im miệng lại!”



“Bây giờ tin rồi chứ?”



Tin tin tin. Mới vừa rồi, cô thật sự cho rằng mình sắp chết đi.



Chỉ nghỉ ngơi một lát, hai người họ lấy quần áo lên, thu dọn xong rất nhanh.



Lâm Mị sửa sang lại giường, Lục Thanh Nhai mở cửa sổ ra để hít thở.



Chỉ chốc lát sau, Lục Lương Trù đã quay lại.



Vừa nhìn hai người trẻ tuổi ngồi trên bậc thềm cửa, một người ôm chú mèo trong lòng, biểu cảm rất bình tĩnh, vô dục vô cầu.







Buổi chiều, Lâm Mị giúp Lục Thanh Nhai với Lục Lương Trù làm một buổi tổng vệ sinh, đợi đến chạng vạng mới trở về.



Vừa vào cửa, Lâm Ngôn Cẩn đã nghênh đón, giống như nằm vùng, nhỏ giọng hỏi Lâm Mị: “Có phải đội trưởng Lục đã trở lại không?”



“Đúng vậy, mẹ mới trở về từ chỗ ông nội con.”



Lâm Ngôn Cẩn bĩu môi: “Mẹ cũng chẳng thèm dẫn con đi.”




Lâm Mị cười cười, sờ sờ đầu cậu nhóc, đẩy vào trong phòng.



Buổi tối, Lâm Ngôn Cẩn tắm rửa xong, đi vào phòng Lâm Mị.



Lâm Mị ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính, đang đọc một bài báo bằng tiếng Anh.



Lâm Ngôn Cẩn đứng bên cạnh cô một lúc, chợt hỏi: “Mẹ, mỗi ngày mẹ không gọi video với đội trưởng Lục sao?”



“Không cần phải mỗi ngày, chán lắm.”



“Hôm nay không gọi video sao? Ngày mai là năm mới rồi…”



Lâm Mị dừng lại một lúc, nghiên cứu ý trong lời nói của Lâm Ngôn Cẩn, nở nụ cười, ngón tay chỉ lên giường: “Cầm Ipad qua đây.”



Ipad có mang ốp nên rất dễ cầm lên.



Camera nhắm chuẩn Lâm Ngôn Cẩn trong mục gọi video.



Lâm Ngôn Cẩn vội vàng ghét bỏ nghiêng máy tính bảng về phía Lâm Mị: “Tại sao lại nhắm vào mặt con, không phải là con muốn gọi video!”



Lâm Mị nở nụ cười.



Lục Thanh Nhai chào hỏi: “Nhóc mắt kính.”



Lâm Ngôn Cẩn thản nhiên đáp một tiếng: “Ừm.”



Rồi hơi ngước mắt lên, liếc vào trong màn hình.



Lục Thanh Nhai hỏi cậu nhóc: “Ngày mai là năm mới, có sắp xếp gì?”



“Nấu ăn với ông bà ngoại, xem đêm xuân vãn, mừng tuổi, nhận tiền lì xì…”



“Bình thường nhóc nhận bao nhiêu bao lì xì?”



Ngôn Cẩn đi khập khiễng, mang đồ chơi trên giá sách xuống loay hoay: “Tổng cộng toàn bộ có thể nhận hơn một vạn…”



“Mẹ nhóc giữ giùm sao?”



“Không có, mẹ cháu làm thẻ cho cháu, mật khẩu do cháu tự đặt, mẹ không biết.”



Lục Thanh Nhai cười nói: “Vậy chẳng phải là nhóc tiết kiệm được rất nhiều tiền sao?”



Lâm Ngôn Cẩn không khỏi kiêu ngạo: “Tạm ổn.”



“Mẹ nhóc thật dân chủ.”



“Dân chủ là gì?”




“Dân chủ là…” Lục Thanh Nhai liếc mắt nhìn Lâm Mị đang mỉm cười với anh: “… Rất tốt.”



Lâm Ngôn Cẩn nâng cằm lên: “Còn cần nói sao?”



Hai ba con tán gẫu lung tung gần nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi Lô Xảo Xuân giục đi ngủ ở bên ngoài, Lâm Ngôn Cẩn mới rời đi.



Đêm giao thừa ngày hôm sau giống như những năm trước.



Có truyền hình làm nền âm thanh, ồn ào, cũng có bầu không khí.



Sau bữa tối, cả gia đình ngồi quanh phòng khách xem truyền hình.



Hơn mười giờ tối, điện thoại di động của Lâm Mị rung lên, là Lục Thanh Nhai nhắn tin nói muốn gặp cô.



Lâm Mị do dự, nhìn Lâm Ngôn Cẩn ngồi tập trung tinh thần ở bên cạnh, cô lặng lẽ lấy điện thoại ra chọc cậu nhóc một cái, đưa màn hình ngay mặt cậu nhóc.



Lâm Ngôn Cẩn há miệng, một lát sau chợt nói: “Mẹ, con muốn ăn kem.”



Lô Xảo Xuân: “Mùa đông mà ăn kem gì.”



“Con muốn ăn.”



Lô Xảo Xuân: “Cũng không có chỗ mua.”




Lâm Mị: “Hình như cửa hàng nhỏ đối diện còn mở.”



Lô Xảo Xuân và Lâm Lạc Bang đều quay đầu lại nhìn hai người họ.



Lâm Mị: “… Ở trong phòng cả ngày rồi, để con đưa thằng bé xuống hít thở không khí.”



Một lúc lâu sau, Lô Xảo Xuân và Lâm Lạc Bang mới thu hồi ánh mắt như nghiên cứu phán quyết, bình thản nói: “Về sớm một chút.”



Ra khỏi thang máy, Lâm Ngôn Cẩn chạy một mạch, nhìn thấy bóng dáng Lục Thanh Nhai dưới ánh đèn phía trước mới dừng bước, không nhanh không chậm đi tới, thản nhiên chào hỏi: “Đội trưởng Lục.”



Bốn tháng không gặp, luôn cảm thấy hình như cậu nhóc này lại cao thêm một chút..



Lục Thanh Nhai quan sát cậu nhóc: “Có phải cao rồi không?”



“Ừm.”



“Có tăng cân không?”



“Không tăng.”



“Để chú xem xem.”



Nói xong, anh khép người cậu nhóc lại, rồi đưa l3n đỉnh đầu.



Lâm Ngôn Cẩn bị nâng cao như vậy, đầu cũng sắp choáng váng, vùng vẫy chân: “Thả cháu xuống!”



Lục Thanh Nhai đặt cậu nhóc lên vai.



Lâm Ngôn Cẩn lập tức hiểu ra, dừng lại một chút, mở hai chân ra cưỡi trên vai Lục Thanh Nhai.



Bắp chân nhỏ của cậu nhóc được Lục Thanh Nhai nắm lấy, biết rõ rất vững nhưng vẫn hơi sợ, ôm lấy đầu anh, thích ứng một hồi lâu mới dám dựng thẳng lưng.



Nhìn qua như vậy, rất cao.



Cậu nhóc khẽ mím môi, luôn cảm thấy có cảm xúc kỳ lạ đang chạy loạn trong trái tim nhỏ bé của cậu nhóc, nhưng lại không cách nào hình dung.



Bờ vai Lục Thanh Nhai rộng lớn lại kiên định, giống như núi non mãi không sụp đổ.



Qua một lúc, bỗng nhiên cậu nhóc vỗ vào gáy anh: “Cha!”



(khúc này không phải nhóc gọi ba nha, ý là giống như cưỡi ngựa á, lúc quất roi vào mông mấy con người người cưỡi thường thét lên tiếng)



Lục Thanh Nhai: “…”



Lâm Ngôn Cẩn cười khanh khách.



Lâm Ngôn Cẩn: “Đội trưởng Lục, chú còn nhớ đã nói sẽ dạy cháu võ chiến đấu tay không không?”



Lục Thanh Nhai: “Chú có nói sao?”



“Có nói!”



“Được, sẽ dạy nhóc.”



“Khi nào dạy?” Lâm Ngôn Cẩn thử buông tay ra nắm lá cây trên đỉnh đầu.



“Năm nay…” Lục Thanh Nhai nhìn thoáng qua Lâm Mị cách hơi xa, hạ thấp thanh âm nói: “Đợi qua mấy tháng nữa chú sẽ có thời gian.”



“Cháu nhớ rồi, chú không được chơi xấu đâu đó!”



“Chú chơi xấu khi nào chứ?”



Lục Thanh Nhai cứ như vậy giơ Lâm Ngôn Cẩn lên đi về phía trước, trên mặt đất, hai người một lớn một nhỏ, bóng dáng xếp chồng lên nhau.



Lâm Mị mỉm cười đi theo phía sau bọn họ, nhìn hai cánh tay Lâm Ngôn Cẩn giơ lên giống như cánh máy bay, giang ra vừa phẳng vừa thẳng, trong miệng còn thúc giục: “Đội trưởng Lục, nhanh lên chút!”



Đây là người đàn ông và chàng trai mà cô yêu.



Là cuộc sống của cô.



- -----oOo------