Thanh Sơn

Chương 31




Editor: Mẫu Đơn Sắc.



Thời gian vẫn còn sớm nên hai người họ dựa vào nhau để trò chuyện.



Hơi lạnh dần lên, Lục Thanh Nhai kéo chăn ra che cánh tay cô đang để lộ ra bên ngoài, cô nói không lạnh rồi vươn tay ra ôm lấy anh.



Lục Thanh Nhai nói: “Đã có đơn xin nghỉ phép, tuần sau có thể có kết quả.”



Lâm Mị “ừm” một tiếng: “Hiện tại Đơn Đông Đình ở đâu? Còn ở thành phố Giang Phổ không?”



“Sau khi kết hôn thì đến thành phố Đán rồi, bây giờ đang mở cửa hàng lẩu, bảo đảm em không nhận ra cậu ấy nữa đâu.” Anh dừng lại: “… Sao hôm ở trung tâm hội nghị triển lãm em chắc chắn đó là anh, mặt nạ che kín như vậy mà.”



Lâm Mị cười nói: “Bởi vì anh cao, ngoại trừ người nước ngoài thì em thực sự ít khi gặp người cao như anh.”



Cô nâng cơ thể của mình lên, nhìn anh một cách nghiêm túc.



Khuôn mặt không thay đổi nhiều, nhưng tính khí hoàn toàn khác, khoảnh khắc đó có một linh cảm mạnh mẽ nói với cô rằng đó là anh.



“Sau đó anh cũng nhìn thấy em đúng không? Nếu không sẽ không đi theo đến nhà hàng.”



Đương nhiên Lục Thanh Nhai không thể thừa nhận: “Không thấy.”



Lâm Mị “ồ” một tiếng, rất thất vọng.



Lục Thanh Nhai liếc mắt nhìn cô, cười nói: “Cô Lâm, cô tính toán chi li đó.” Anh đưa tay vén chăn, xoay người trong tiếng thở nhẹ của cô, từ trên cao nhìn xuống cô, tay không nhàn rỗi, vu0t ve từng tấc da thịt còn dính mồ hôi mỏng: “… Nhìn thấy rồi, cho nên vẫn muốn xem.”



Cứ nghĩ đó chính là cảnh cuối cùng trong cuộc đời.



Họ quấn lấy nhau lần nữa, Lâm Mị mới đi tắm rửa, trở về phòng mình. Lục Thanh Nhai cũng đi tắm rửa, mặc quần áo vào, đứng trước cửa sổ châm một điếu thuốc. Nơi này cách hoa viên Hồ Đồng không xa, nhìn qua là nhà dân cao cao thấp thấp, mặt trời đã xuất hiện, sâu trong hẻm xen kẽ tiếng hét truyền đến, các cửa hàng ăn sáng đầy màu sắc và hương vị, mấy bác gái dậy sớm xách giỏ đi mua đồ ăn, gặp phải người quen rồi đứng trò chuyện với nhau.



Đều là cảnh pháo hoa nhân gian khiến người ta quyến luyến.



Buổi sáng, Lâm Mị đưa Hà Na lên xe buýt trở về thị trấn Hùng Hóa. Vốn chuẩn bị đưa đến trước cửa nhà nhưng Hà Na lại từ chối, nói mình đã mười hai sắp mười ba tuổi, có thể trở về một mình. Nghe vậy Lâm Mị đành phải đến siêu thị bên cạnh mua một gói thuốc lá rất đắt tiền, lén nhét cho người lái xe, bảo anh ấy đến thị trấn Hùng Hóa, nhất định phải nhớ gọi cô bé xuống xe. Người lái xe cũng là một người sảng khoái, chỉ trực tiếp hàng ghế đầu tiên phía sau mình để Hà Na ngồi ở đó.



Hà Na lên xe, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, xuống xe, mím môi, đột nhiên đưa tay, nhanh chóng ôm eo Lâm Mị: “… Cô Lâm, cảm ơn cô.”



Lâm Mị nở nụ cười, đưa tay vỗ vai Hà Na.



Lục Thanh Nhai và Lâm Ngôn Cẩn đứng nhìn cách đó không xa.



Lâm Ngôn Cẩn: “… Chị ấy ôm mẹ cháu.”



Lục Thanh Nhai nhìn cậu nhóc: “Ghen sao? Ai bảo nhóc không thích ôm cô ấy chứ.”



“Cháu là đàn ông, ôm ôm, mất mặt quá rồi.”



Lục Thanh Nhai vỗ đầu cậu nhóc: “Biết cái gì gọi là mất mặt không? Đàn ông thật sự chính là đừng che đậy, muốn ôm là ôm.”



Lâm Mị đưa Hà Na lên xe rồi trở lại phía bên này: “Đi thôi.”



Bỗng nhiên Lâm Ngôn Cẩn gọi cô: “Mẹ.”



Lâm Mị dừng bước: “Hả?”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngôn Cẩn nghẹn đến đỏ bừng, hai tay nắm chặt, đặc biệt cứng ngắc buông xuống bên cạnh. Trong nháy mắt cậu nhóc thở ra một hơi, cuối cùng không có hành động nào cả: “… Chỉ gọi mẹ vậy thôi.”



Lâm Mị: “…”



Buổi trưa, Lục Thanh Nhai mời mấy người Quan Dật Dương dùng bữa. Người dân địa phương có mở một nhà hàng giá cả phải chăng, nên bình thường bọn họ không có gì làm sẽ qua đây uống vài ly.



Trung đội tới gần ba mươi người, chiếm ba phòng riêng, ngoại trừ mấy người Quan Dật Dương thì còn lại là lần trước có việc, nên không thấy được Lâm Mị đến doanh trại.



Lục Thanh Nhai dẫn Lâm Mị lần lượt đến từng phòng riêng chào hỏi: “Người nhà tôi, đều hiểu người nhà có ý gì chứ?”



Trong phòng đồng thanh: “Chị dâu!”



Lâm Mị nghe vậy hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không phải chưa từng thấy qua cảnh này, nên cũng tự nhiên hào phóng đồng ý.



Mọi người đánh giá “chị dâu” này.



Cô mặc một chiếc váy màu xám nhạt đến mắt cá chân, trông cao da trắng, trang điểm nhưng không chút màu mè, khí chất rất tốt. Có thể là vì “mắt to” nên khiến cô và Lục Thanh Nhai không có cảm giác chênh lệch tuổi tác, thoạt nhìn còn nhỏ hơn cả Lục Thanh Nhai.



Lâm Mị ngồi trong phòng riêng, Quan Dật Dương bọn họ đều ở đây, còn có Lưu Đống đặc biệt tới đây “ăn chực”.



Lần này đi theo, bầu không khí rất khác biệt. Chỉ hơn một tháng trước, lúc đó cả hai bên đều như ăn phải thuốc súng, bây giờ đã ngồi bên nhau một cách thân mật rồi.



Dĩ nhiên không thể nào thiếu rượu được



Ngôn Cẩn rất ghét người lớn uống rượu, nên ăn uống tàm tạm rồi lấy máy tính bảng trong túi Lâm Mị ra, đeo tai nghe sang một bên xem phim.



Mọi người có ý định chuốc say Lục Thanh Nhai nên thay phiên nhau ra trận, vừa uống vừa muốn anh kể chút chuyện năm đó.



Qua ba vòng rượu, Lục Thanh Nhai đã không còn tỉnh táo, ánh mắt nhìn người đều hơi lơ lửng, anh nhìn Lâm Mị, cười nói: “Chẳng có chuyện gì cả, là cô Lâm yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.”



Khắp phòng toàn là tiếng la ó.



Ngu Xuyên: “Đội trưởng Lục, đừng chém gió nữa, với tính khí này của anh, ai dám yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ? Đó chẳng phải là không có chuyện gì đi rước buồn bực vào người à?”



Lục Thanh Nhai cười nói: “Biết đừng nói, hiểu không? Được, tôi thừa nhận, thật ra tôi yêu chị dâu các cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, không lừa gạt các cậu, giọng cô ấy đọc tiếng Anh rất ư là dễ nghe…”



Mọi người ồn ào: “Đội trưởng Lục, anh học tiếng Anh là vì chị dâu!”



Cánh tay Lục Thanh Nhai đặt trên lưng ghế, bàn tay vuốt theo tóc Lâm Mị: “Không phải sao.”



Lâm Mị nghiêng ánh mắt, đối diện với tầm mắt của anh.



Không có chút nào giống như đang đùa giỡn.



Ngu Xuyên: “… Đội trưởng Lục, vậy năm đó anh và cô Lâm chia tay là vì cái gì?”



Bầu không khí yên lặng trong chốc lát.



Lục Thanh Nhai bưng chén rượu lên, buồn bực uống một ngụm: “… Tuổi trẻ không hiểu chuyện, sau này mọi người đừng học tôi, Xuyên Nhi, đặc biệt là cậu, nói chuyện quá thẳng thắn, sau này dễ dàng đắc tội với con gái. Còn Diêu Húc, nhút nhát như vậy sao tìm được bạn gái chứ? Quan Dật Dương, bốn sáu không đến điều động. Lý Hạo, miệng hồ lô khó chịu. Chỉ đạo Thẩm… ồ chỉ đạo Thẩm rất tốt…”



Trận bắn phá không khác biệt này của anh ngay lập tức khiến mọi người tức giận, hợp lại với nhau rót thêm một vòng rượu nữa cho anh.



Uống xong vòng này, Lục Thanh Nhai cũng hết ổn rồi, lúc đứng dậy chân đụng vào ghế, lảo đảo một cái, nói đi toilet một lúc.



Đi một lúc tận mười phút khiến Lâm Mị hơi lo lắng, nên đi đến đầu bên kia của hành lang để tìm người.



Cô đẩy cửa ra nhìn, thấy Lục Thanh Nhai đang dựa vào bồn rửa tay, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, trên mặt còn dính vết nước.



“Lục Thanh Nhai?” Lâm Mị đi qua chạm vào anh: “Vẫn ổn chứ?”



Anh từ từ cúi đầu, nhìn cô.



Rồi giơ tay lên, chạm vào mặt cô.



Bàn tay anh rất lạnh, khiến Lâm Mị run rẩy.



Bên trái là nhà vệ sinh nam, nhà vệ sinh nữ bên phải, lúc này không có ai, rất yên tĩnh. Không biết có phải ánh đèn trên đỉnh đầu bị hỏng hay không, mà ánh sáng trắng cứ nhấp nháy.



Bước chân cô lảo đảo, lại bị anh nắm lấy cổ tay khiến cô nhào vào lòng anh, trán đụng vào vòng ngực cứng rắn của anh.



“… Lục Thanh Nhai, nghe nói anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên?”



“Ừm.”



“Nghe nói anh cảm thấy bản thân lúc trẻ không hiểu chuyện.”



“Ừm…” Lâm Mị cảm thấy cánh tay của anh khép lại để ép cô vào cơ thể, ôm chặt lại.



Cô cũng đưa tay ra ôm lấy anh, cả người lắng xuống trong loại cảm xúc phức tạp.



“… Em tha thứ cho anh đó.”








Ăn uống no nê, lại qua bên cạnh thuê một phòng hát lớn, mọi người cũng không chú ý, người say rượu từng người một ngồi xuống ghế sofa ngủ khò khò, đợi tỉnh rượu rồi trở về.



Th4m duệ đưa Lục Thanh Nhai về hoa viên Hồ Đồng giúp Lâm Mị, trước khi đi còn nói với Lâm Mị, bình thường bọn họ huấn luyện nhiệm vụ nặng nề, gặp phải bữa cơm vui vẻ như vậy nên phanh không được, khiến cô chê cười rồi.



“Bình thường lão Lục giống như Lý Hạo trong đội chúng tôi vậy.” Th4m duệ liếc mắt nhìn vào phòng: “Mặc dù không phải yên lặng ít nói, nhưng liên quan đến chuyện riêng của mình cũng rất nhiều lời, tôi cảm thấy hôm nay cậu ấy nói đều là sự thật.”



Lâm Mị: “Ừm, tôi biết.”



Sau khi Th4m duệ rời đi, Lâm Mị vào phòng tắm lấy một chiếc khăn tắm, lau tay lau mặt cho anh.



Bỗng nhiên cô dừng lại động tác, nhìn qua anh.



Lúc ngủ, anh nhắm chặt mắt lại, hiện tại đôi mắt sâu kia khiến cả người hiện ra sự dịu dàng yên tĩnh.



Lâm Mị cười cười, đưa tay vu0t ve trán anh.



Lúc Lục Thanh Nhai tỉnh lại, thì trời sắp tối.



Anh tỉnh lại, thấy truyền hình đang bật, Lâm Ngôn Cẩn ngồi trên ghế sofa cúi đầu đùa nghịch với khối rubik. Có âm thanh dầu xèo xèo trong phòng bếp, có mấy làn khói bay ra, trong không khí còn mang theo mùi thơm.



Anh thật sự hoảng hốt, một lát sau mới phản ứng lại, đúng là không phải nằm mơ.



Lâm Ngôn Cẩn phát hiện ra anh, cũng không ngẩng đầu lên: “Đội trưởng Lục, chú tỉnh rồi.”



Lục Thanh Nhai đi vệ sinh rồi vào phòng bếp. Không biết cô đang xào món gì, khói dầu nghi ngút, Lâm Mị thấy vậy đẩy anh ra ngoài: “Sắp xong rồi, anh bày mấy đĩa này ra ngoài trước đi.”



Bữa tối ngay chính trong phòng khách của mình.



Lâm Ngôn Cẩn cũng hơi kén ăn giống như anh lúc còn bé, nhưng nếu Lâm Mị cưỡng ép, cậu nhóc cũng sẽ miễn cưỡng ăn mấy miếng của món không thích ăn.



Lâm Mị ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Cẩn, cậu nhóc đang gộp rau xanh không thích ăn và gà cay thích ăn lại với nhau.



“Nhóc mắt kính, con nghĩ như vậy ổn không?”



Vẻ mặt Lâm Ngôn Cẩn đau khổ: “… Không nói rau xanh nhất định phải ăn riêng.”



Lâm Mị nở nụ cười: “… Không, ý mẹ là nếu sau này sống… cùng với đội trưởng Lục, con thấy như vậy ổn không?”



Lâm Ngôn Cẩn dừng động tác lại, nhìn về phía Lục Thanh Nhai, hình như đang nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.



Cậu nhóc hỏi: “Chú sẽ đối tốt với mẹ cháu chứ?”




Lục Thanh Nhai: “Có.”



“Đối tốt với cháu chứ?”



“Có.”



“Đối tốt với ông bà ngoại của cháu chứ?”



“Có.”



Lâm Ngôn Cẩn đảo mắt: “Vậy thì được.”



Dùng bữa xong, Lâm Mị bảo Lục Thanh Nhai đi rửa chén, bản thân thì lại kêu Lâm Ngôn Cẩn đang chơi rubik: “Ngôn Cẩn, về phòng đi, mẹ nói với con một chuyện.”



Ngôn Cẩn cầm khối rubik, theo Lâm Mị vào phòng.



Lục Thanh Nhai rửa bát xong, ngồi xuống phòng khách.



Cánh cửa được đóng lại nên không thể nghe thấy động tĩnh bên trong.



Trong lòng anh không yên, giống như nhớ lại ngày đó đã hỏi Lâm Mị đứa nhỏ này có phải là con ruột của anh hay không.



Anh theo thói quen lấy hộp thuốc lá ra, châm một điếu thuốc, rồi hít vài ngụm.



Rồi tiếp tục chờ đợi.



Không biết đã trôi qua bao lâu, bên trong chợt truyền đến tiếng nhóc mắt kính kích động: “Con không tin!”



Lập tức cánh cửa được mở ra, cậu nhóc nhanh chóng chạy ra ngoài.



Đi ngang qua phòng khách, ánh mắt không nhìn về phía sofa mà chạy thẳng ra cửa.



Động tác Lục Thanh Nhai nhanh nhẹn, nắm lấy cậu nhóc: “Nhóc mắt kính.”



Thân thể Lâm Ngôn Cẩn sắp vặn vẹo thành miếng kẹo cao su, đôi mắt rưng rưng trừng mắt nhìn anh, liều mạng giãy dụa: “Chú buông ra!”



Lâm Mị đuổi theo ra ngoài, dừng lại một lúc, rồi đến trước mặt hai người bọn họ ngồi xổm xuống: “… Buông nó ra trước đi.”



Lục Thanh Nhai buông tay.



Lâm Ngôn Cẩn lùi lại một bước, l0ng nguc phập phồng giống như một chú hổ nhỏ bị khiêu khích, nhìn chằm vào cả hai.



“Con muốn về nhà.”



Lâm Mị: “… Được, mẹ đi dọn dẹp hành lý.”



Dường như không ngờ Lâm Mị lại đồng ý dứt khoát như vậy, Lâm Ngôn Cẩn ngây ra: “… Có thể về ngay bây giờ không?”



“Được.”



Bóng dáng nho nhỏ không chút do dự đi vào phòng ngủ.



Lâm Mị ngồi xổm trên mặt đất xoa mắt, Lục Thanh Nhai thấy vậy đến gần một bước, đưa tay kéo cô vào trong ngực.



“Đừng khóc, không sao đâu.”



Anh đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi.



Mặc dù lúc điều tồi tệ nhất xảy ra, anh phát hiện có chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng vô ích. Trái tim anh chìm xuống, nhanh chóng dâng lên nỗi đau chưa từng có.



Không bao lâu, Lâm Ngôn Cẩn thu dọn hành lý xong, không riêng gì cậu nhóc, còn có Lâm Mị, hai vali một lớn một nhỏ, cậu nhóc dùng sức đẩy, bước chân nặng nề: “Xong rồi.”



Lâm Mị đứng dậy đi lấy túi xách của mình.



Rất nhiều thứ rải rác trên bàn trà.



Sạc dự phòng, gương, son môi… cô nhét từng thứ một vào trong.



Đột nhiên cô dừng lại, bịt mặt khóc nức nở.



Lâm Ngôn Cẩn ngây ra, buông tay kéo vali, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Mị, tay chân luống cuống: “… Mẹ.”



Lâm Mị tránh mặt, dừng sức hít mũi, khàn giọng nói: “Không sao… giúp mẹ thu dọn những thứ này được không, mẹ đi rửa mặt.”



Lâm Ngôn Cẩn ngẩng mặt lên, nhổ sạc dự phòng từ ổ cắm ra, nhét vào trong túi xách.



Lục Thanh Nhai chỉ đứng nhìn từ đằng xa.



Cậu nhóc khẽ đưa mắt lên, nhìn bóng hình anh trên nền nhà: “… Chú thật sự là ba cháu sao?”



Lục Thanh Nhai không lên tiếng.



“Cháu không nhận.” Lâm Ngôn Cẩn ngẩng đầu, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt.



“… Chú có thể không cần cháu, nhưng tại sao lại không cần mẹ cháu?”



- -----oOo------