Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị - Quyển 4 Chương 84: Phiên ngoại 5: Xa xôi (Trung)





Lục Trường Sinh là quan văn, lại thêm bị cảm lạnh, hiện giờ trong cả quân doanh hắn ta tôn quý nhất.


Cũng không phải Minh Hoàn thể hiện chăm sóc hắn ta kỹ tới mức nào, mà là những chi tiết nhỏ trong đủ việc ăn uống nghỉ ngơi cũng rất đáng để cân nhắc. Đầu tiên là đồ ăn, ở nơi nghèo nàn cơ cực này hiếm khi thấy hoa quả đúng mùa, nhưng đêm nào Lục Trường Sinh cũng được ăn. Tuy là số lượng không nhiều lắm, nhưng đặt trong bát gỗ xù xì, tươi ngon mọng nước, xanh đỏ rất đáng yêu.


Ban ngày hắn ta nói muốn ăn món vịt om tương ở kinh thành, đến bữa tối là ăn được. Uống thuốc bị đắng miệng, mứt quả đều là mơ xanh ăn từ nhỏ tới lớn. Minh Hoàn càng quan tâm chu đáo, Lục Trường Sinh càng như lạc trong sương mù, không dám chắc điều gì.


Hắn ta vốn định ban thưởng xong sẽ trở về kinh thành, tiếp tục làm thừa tướng. Ai ngờ sự quan tâm từng li từng tí, chu đáo cẩn thận này thậm chí còn khiến hắn ta nghi ngờ có phải Minh quân sư này có ý đồ gì không, muốn giữ hắn ta ở lại nơi này.


Minh Hoàn cũng không thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn ta, người ta vô cùng bận rộn. Sáng sớm phải dậy từ khi mặt trời chưa lên, huấn luyện binh lính tới trưa, ăn cơm chung với các binh lính trên thao trường. Thi thoảng Lục Trường Sinh đi ngang qua, thấy người nọ trông thì gầy yếu mà lại ăn chung ngủ chung với các binh lính cao lớn thô kệch.


Mỗi lần chỉ cần Lục Trường Sinh đứng ở rìa thao trường lâu hơn chút là hình như Minh Hoàn có thể lập tức phát hiện ra hắn ta, nhìn về phía hắn ta từ xa, ánh mắt sáng quắc.


Thi thoảng Lục Trường Sinh cũng nghĩ, sao người này lại làm võ tướng. Nếu hắn làm quan văn ở kinh thành, vậy đó nhất định là khách phong lưu đa tình, người trong mộng của bao nữ tử khuê các.


Minh Hoàn đặt bát xuống, đứng dậy tùy ý lau miệng, đi tới trước mắt Lục Trường Sinh. Hắn quan sát vẻ mặt đối phương, bình tĩnh nói: “Đại nhân đã khỏe hơn nhiều.”


Lục Trường Sinh mỉm cười hiền lành, hỏi hắn: “Hoàng thượng ban thưởng không ít thứ tốt, sao quân sư không dùng?”


Minh Hoàn lắc đầu: “Biên ải cũng không dùng tới.”


Người ta không chịu dùng, Lục Trường Sinh cũng không thể khuyên thêm gì, hắn ta do dự không biết có nên nói chuyện về triều không. Minh Hoàn nhìn hắn ta, bỗng nhiên nói: “Tối nay ta chuẩn bị lẩu dê cho đại nhân, đại nhân uống canh có thể ấm người.”


Lục Trường Sinh vừa nghe có thịt dê ăn lại xoắn xuýt, không thể nào nói ra câu trở về, sau cùng chẳng có tí tiền đồ nào đồng ý với hắn: “Được.”


Buổi tối nồi lẩu dê lại được đưa vào trong lều của Lục Trường Sinh.




Đến nay hắn ta vẫn còn chưa khỏe hẳn, hình như Minh Hoàn sợ hắn ta ăn nhiều sẽ nóng trong người, nên chỉ chuẩn bị một nồi, thêm vào đó là mấy món ăn kèm như nội tạng và rau dưa. Lục Trường Sinh ăn được nồi lẩu nóng hổi, ngon không tả xiết.


Người hầu thấy hắn ta ăn rất vui vẻ thì cười cười thử thăm dò: “Mùa này đúng lúc là mùa thịt dê béo ngon nhất, nếu đại nhân thích thì chi bằng ở lại thêm một thời gian?”


Rõ ràng là Lục Trường Sinh không suy nghĩ nhiều, nếu đã có thịt dê ăn, hắn ta ở lại thêm một thời gian cũng không bị mất miếng thịt nào. Trong cung cũng không có người giục về, hắn ta không cần thiết xoắn xuýt việc trở về.


Nghĩ thông chuyện này, hắn ta cũng không còn cảm thấy không quen việc Minh Hoàn cứ thầm lặng ân cần chu đáo như vậy nữa. Mỗi ngày hắn ta hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn, dưỡng sức khỏe thật tốt, chớp mắt còn tăng thêm mấy cân.


Đến khi hắn ta hoàn toàn khỏe lại, Lục Trường Sinh lại nghĩ nếu đã ở lại đây thì không thể ăn không ngồi rồi. Thế nên một ngày nọ máu nóng dâng lên, hắn ta quyết định học cưỡi ngựa.


Lời này truyền đến tai Minh Hoàn, hình như quân sư còn cảm thấy hơi khó tin: “Đại nhân muốn học gì?”


Lục Trường Sinh chí khí ngút trời, hào hứng nói: “Ta ở lại trong quân doanh không làm gì cũng không tốt, không bằng học một vài thứ có ích. Quân sư tìm một binh lính dạy ta là được, ta không sợ chịu khổ.”


Minh Hoàn nhìn hắn ta chăm chú, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Nếu đại nhân muốn học thật, ta dạy đại nhân là được.”


Lục Trường Sinh ngại ngùng nói: “Vậy sao được… Minh quân sư bận rộn như vậy.”


Minh Hoàn cười nhẹ: “Có bận rộn đi chăng nữa thì vẫn phải dành được thời gian dạy đại nhân cưỡi ngựa.”


Không biết vì sao Lục Trường Sinh thấy hắn cười lại đỏ mặt, ấp úng nhận lời.


Ngày hôm sau, nửa tiếng sau khi ăn cơm trưa, Minh Hoàn thay quần áo cưỡi ngựa, bước vào trong lều của Lục Trường Sinh.



Vì ở phía bắc trường thành nên cách ăn mặc của Minh Hoàn không giống người trong thành. Hắn không búi tóc mà chỉ đơn giản tết thành một bím tóc để trước ngực.


Lục Trường Sinh cũng thay cả bộ quần áo cưỡi ngựa màu đen bình thường, hơi thở văn nhân của hắn ta hiện hữu ở đó, da mịn thịt mềm giống như một lang quân tuấn tú.


Minh Hoàn sai người dắt một con ngựa cái tới, tính tình ôn hòa, thích hợp cho người mới học cưỡi.


Nhưng Lục Trường Sinh vẫn cảm thấy hơi khó khăn.


Hắn ta giẫm một chân lên bàn đạp, đỡ yên ngựa thì cảm thấy sau eo ấm áp, Minh Hoàn nửa đỡ nửa ôm, nâng hắn ta từ phía sau.


“……” Lục Trường Sinh lúng túng nói: “Xin lỗi.”


Minh Hoàn thản nhiên nói: “Lần đầu tiên lên ngựa, đều sẽ lấy không đủ sức.” Trông hắn như người bệnh nhưng lực ở cánh tay rất khỏe, nâng lưng Lục Trường Sinh, mạnh mẽ đỡ hắn ta lên lưng ngựa. Sau đó hắn nắm dây cương, dẫn người và ngựa chậm rãi đi vòng quanh thao trường.


Thừa tướng trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa lắc lư qua lại, thỉnh thoảng còn lén liếc nhìn người dắt ngựa. Minh Hoàn đưa lưng về phía hắn ta, sống lưng thẳng tắp.


Đi khoảng ba bốn vòng, Minh Hoàn dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Trường Sinh: “Ta và đại nhân cùng cưỡi, chạy một vòng thử xem.”


Lục Trường Sinh đương nhiên đồng ý. Cũng không biết Minh Hoàn làm thế nào mà lúc hắn nhảy lên lưng ngựa không hề phát ra tiếng động nào. Lúc hắn ta quay đầu lại, sau lưng đã là một lồng ngực ấm áp, quân sư vươn hai tay vòng qua người hắn ta, nắm lấy dây cương.


Thừa tướng không dám cử động.


Minh Hoàn đá nhẹ chân vào bụng ngựa, con ngựa bắt đầu cất bước chạy.



Thao trường không đủ rộng, Minh Hoàn chạy mấy vòng thì chạy ra khỏi rào chắn. Từ nhỏ Lục Trường Sinh lớn lên trong nhung lụa, chưa từng tự do rong ruổi trên đồng cỏ như vậy, hắn ta hơi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt hơi kích động. Gió lạnh ngoài thành như dao sắc cắt lên mặt cũng không che được sự nhiệt tình của hắn ta.


Minh Hoàn cúi đầu nhìn, đột nhiên giơ một tay lên che nửa mặt dưới của hắn ta.


Lục Trường Sinh: “?”


Minh Hoàn cười nói: “Đại nhân vừa mới khỏe lại, đừng để trúng gió.”


Lục Trường Sinh chớp mắt, ngoan ngoãn cho hắn che.


Trên đồng hoang rộng lớn, con ngựa đương nhiên muốn chạy thế nào thì chạy. Minh Hoàn đưa dây cương cho Lục Trường Sinh, đổi sang ôm eo người trước mặt.


Lục Trường Sinh chỉ chú ý tới việc cưỡi ngựa, hoàn toàn không để ý tư thế này của hai người mập mờ biết mấy. Đến khi chạy đến bên một con suối, hắn ta phấn khích quay đầu lại, mới phát hiện Minh Hoàn gác cằm lên vai hắn ta.


Quân sư mở miệng, hơi thở dán sát bên tai Lục Trường Sinh, chỉ trong nháy mắt, tai thừa tướng đã đỏ bừng.


Minh Hoàn im lặng một lúc lâu, hơi giấu đầu lòi đuôi hỏi: “Đại nhân xấu hổ cái gì?”


Lục Trường Sinh lắp bắp nói: “Không, không… chỉ là hơi nóng.”


Minh Hoàn nhướn mày, hắn lười biếng dựa vào người Lục Trường Sinh, một lúc lâu sau mới kéo dãn khoảng cánh, xoay mình xuống ngựa.