Thanh Sơn Ẩm Ướt

Thanh Sơn Ẩm Ướt - Chương 17




Nàng ngẩn ngơ ngồi trước cửa sổ. Bên ngoài hoa nở rực rỡ, hương thơm ngan ngát. Tiểu Hương khẽ khàng đẩy cửa vào, nói: "Tiểu thư Tĩnh Kỳ, lão phu nhân mời chị qua đại sảnh."

Nàng chầm chậm quay qua, bảo: "Cô hãy báo với lão phu nhân là tôi hơi mệt, không đi được." Tiểu Hương trả lời ‘vâng’, rồi xoay gót ra ngoài.

Nàng ta trở về rất nhanh, nói: "Tiểu thư Tĩnh Kỳ, lão phu nhân bảo sẽ gọi bác sĩ đến khám cho chị."

Nàng kinh hãi, đứng bật dậy nói: "Thôi khỏi, tôi chỉ hơi mệt mà! Cô hãy báo với Đoàn lão phu nhân, tôi rửa mặt chải đầu xong sẽ qua ngay." Nàng thay một chiếc sườn xám màu hồng nhạt, thoa chút son môi, mới làm sắc mặt trông đỡ hơn.

Chưa tới đại sảnh đã nghe tiếng cười giòn tan của Đoàn lão phu nhân, có vẻ tâm trạng bà ta vô cùng thư thái. Vừa thấy nàng, bà ta ngoắc tay kêu: "Tiểu thư Tĩnh Kỳ, đến đây nào."

Trên sofa còn có hai người, một người là Thẩm Nhiễm Thanh, một người khác mặc bộ sườm xám gấm màu xanh lam, nụ cười duyên dáng – Lam Thủy Tiệp.

Sở Bích Trúc nói: "Hôm nay đúng dịp Thủy Tiệp đến thăm bà mẹ chồng tương lai này, chúng tôi ba tay chơi thiếu một, liền nghĩ ngay tới cô. Dạo nay cô cứ ở mãi trong phòng, cũng nên thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí, đừng để buồn rầu mà sinh bệnh."

Tĩnh Kỳ khẽ mỉm cười, đáp: "Cảm ơn lão phu nhân đã quan tâm, nhưng trình độ đánh bài của tôi rất kém cỏi." Trong phủ đầy kẻ hầu người hạ, bên cạnh Thẩm Nhiễm Thanh còn có Song Bảo, cần gì phải chạy xa xôi tới mời nàng?

Sở Bích Trúc mỉm cười, nói: "Đâu có sao, đâu có sao." Rồi bà ta đứng dậy kéo tay Lam Thủy Tiệp, nói tiếp: "Chúng ta bắt đầu chơi đi! Đàn bà con gái chúng ta vừa mù mờ về cục diện chính trị, vừa chẳng hiểu việc quân đội, chỉ có thể đánh bài, xem kịch giết thời gian. Các người bây giờ đỡ hơn thời của bọn tôi rất nhiều, ít nhất các người có thể khiêu vũ, coi phim, uống café. Còn bọn tôi à? Chỉ có hai thú vui đơn giản đó là đánh bài và xem kịch. Xem kịch hay thì có hay, nhưng tới lui cũng bấy nhiêu đó, đến cuối cùng trên sân khấu người ta hát một câu, phía dưới tôi đã hát được câu tiếp theo."

Lam Thủy Tiệp mỉm cười, phụ họa: "Đấy là do lão phu nhân lợi hại! Bây giờ Thủy Tiệp mới biết lý do tại sao nghệ thuật đánh bài của lão phu nhân lại cao siêu như vậy, thì ra được rèn luyện mấy mươi năm mà thành. Bọn con làm sao là đối thủ được?"

Sở Bích Trúc cười híp mắt, nói: "Cái miệng của con kìa! Tâng bốc bà già tôi đây gần giống thần tiên rồi."

Lam Thủy Tiệp mỉm cười đưa đẩy: "Nếu lão phu nhân nghi ngờ lời của con, có thể hỏi Tư lệnh phu nhân… hoặc tiểu thư Tĩnh Kỳ! Các người nói đúng không?"

Thẩm Nhiễm Thanh mỉm cười, đáp: "Đúng vậy!" Đám kẻ hầu người hạ đứng bên cạnh có ai dám nói không? Dĩ nhiên đồng loạt gật đầu.

Bốn người ngồi xuống đánh vài ván bài thì trời tối dần. Nàng ngước nhìn chiếc đồng hồ quả lắc đặt trong góc, nó báo tầm sáu giờ. Thâm tâm nàng biết bọn họ sẽ nhanh chóng từ quân khu trở về.

Sở Bích Trúc trông có vẻ rất cao hứng, còn nàng thì vừa thả vài con bài vừa nghĩ cách về phòng mình. Bỗng trong sân vang lên tiếng động cơ ô tô, nàng muốn tránh cũng không kịp.

Từ hôm hắn bắt được nàng từ cổng thành đến nay đã qua mấy ngày, hai người cũng chưa từng giáp mặt. Lúc này hắn bận bộ quân phục, cởi mũ xuống đưa cho nha hoàn rồi từ từ đi tới.

Hắn nhìn Sở Bích Trúc, hỏi: "Mẹ, vận may ra sao rồi?" Cả khóe mắt cũng chẳng quét về phía nàng.

Sở Bích Trúc mỉm cười, gật đầu: "Tốt, tốt lắm."

Đoàn Húc Nhân cũng đi qua, coi ván bài trước mặt Sở Bích Trúc rồi trêu ghẹo: "Mẹ đúng là gừng càng già càng cay nhé!" Sở Bích Trúc mỉm cười nhìn hai đứa con trai đứng bên cạnh mà như mở cờ trong bụng.

Cuối cùng cũng đánh xong ván bài, nàng đứng dậy chuẩn bị về phòng. Nhà người ta mẹ hiền con thảo, vợ chồng yêu thương, anh em hòa thuận cũng chẳng liên quan gì với nàng. Sở Bích Trúc nói: "Tiểu thư Tĩnh Kỳ, ngày kia cô quay về miền Bắc rồi, hôm nay tôi đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị vài món ăn cô thích nhất, coi như tiệc tiễn biệt."

Trái tim nàng khẽ đau đớn quặn thắt, nhưng trên mặt vẫn điềm nhiên: "Cảm ơn lão phu nhân." Lời của Sở Bích Trúc nghe lịch sự nhã nhặn, nhưng khí thế bức người khiến nàng nhận rõ sự thật. Bà ta tuyệt đối không cho phép nàng tiến vào Đoàn gia, dẫu hắn lại quan tâm đến nàng. Đáng tiếc hắn không còn để ý nữa, vậy mà Sở Bích Trúc vẫn thận trọng rào đón khắp nơi.

Ngồi trên chiếc bàn dài, hắn ở phía đối diện khi thì cười nói với Lam Thủy Tiệp, lúc thì quay sang trả lời câu hỏi của mẹ, xoay qua ngoảnh lại vẫn chẳng liếc mắt nhìn nàng, xem nàng như vô hình.

Nàng bỗng nhiên bật cười, hóa ra nàng là đồ dư thừa. Nàng giơ cao chiếc cốc pha lê về phía Sở Bích Trúc, nói: "Cảm ơn lão phu nhân khoảng thời gian qua đã tiếp đãi tôi. Tôi xin uống cạn ly này để tỏ lòng thành kính." Rồi nàng ngửa đầu uống cạn ly rượu vang của Pháp.

Nàng chậm rãi đứng dậy, nói: "Thật ngại quá, tôi hơi mệt nên xin về trước. Mọi người cứ thong thả!" Rồi từng bước rời đi.

Tan học, nàng và Cao Di Tình cùng nhau đi dạo dọc theo ngã tư đường. Cao Di Tình hỏi: "Sao hôm nay anh Đổng của cậu chưa tới đón vậy?"

Nàng liếc xéo cô nàng một cái: "Cậu lặp lại lần nữa cho tớ xem?"

Cao Di Tình mỉm cười, nói: "Không phải anh Đổng của cậu, chả nhẽ của tớ à?" Gần đây mỗi ngày vị Đổng Mộ Huân kia đều tới trường đón Tĩnh Kỳ, bất chấp luôn mưa gió.

Mặt nàng bỗng đỏ ửng, giãy nãy: "Cậu đừng có nói lung tung! Từ bé anh Đổng đã lớn lên cùng tớ, anh ấy giống anh trai tớ thôi…"

Cao Di Tình bật cười khanh khách: "Hóa ra là thanh mai trúc mã nhé…" Bình thường cô nàng hay bị Tĩnh Kỳ ăn hiếp, giờ thì trả thù được rồi…

Đột nhiên có một bóng dáng cao lớn chặn đường hai người, Cao Di Tình ngước lên thì thấy Sở Thiên Lỗi. Cô nàng mỉm cười đầy ngượng ngập, hơi mất tự nhiên: "Thật khéo." Thấy hắn nhìn Tĩnh Kỳ không nhúc nhích. Cô nàng quay đầu liếc Tĩnh Kỳ, dường như nàng cũng ngỡ ngàng, khóe môi nhấp nháy và nhìn hắn bất động.

Cô nàng thở dài thườn thượt, bỗng dưng cảm thấy mình thật giống kì đà cản mũi.[1] Cô nàng nhìn Tĩnh Kỳ, nói: "Tớ về trước đây." Tĩnh Kỳ có vẻ đã hồi phục tinh thần, níu lấy tay cô nàng đáp vội: "Chúng ta cùng về.", rồi nhanh chóng muốn chạy đi.

Sở Thiên Lỗi nói: "Tôi có chuyện muốn nói với em."

Tĩnh Kỳ hít thật sâu một hơi, nhàn nhạt đáp: "Giữa chúng ta không còn gì để bàn." Hắn đã từng nhẫn tâm nói với nàng rằng ‘chúng ta đừng gặp nhau nữa’. Câu nói ngắn gọn ấy vẫn rõ rành rành bên tai, như vừa xảy ra.

Nàng kéo tay Cao Di Tình hối: "Chúng ta đi thôi." Mới cất được vài bước, Sở Thiên Lỗi đã đuổi kịp, túm lấy cánh tay nàng: "Chúng ta chỉ nói chuyện một chút thôi."

Nàng xoay bả vải hất cánh tay hắn, lạnh lùng thốt: "Tôi không muốn nói gì hết." Ấy vậy mà hắn chẳng chịu buông tay.

Cao Di Tình thấy hai người giằng co, thì nhìn Tĩnh Kỳ khuyên nhủ: "Các cậu nên nói chuyện với nhau."

Họ tới một nhà hàng Tây, nàng ngồi xa trong góc khuất. Sở Thiên Lỗi gọi một phần bánh ngọt, hai tách café và ít bánh bích quy.

Hình như hắn rất phiền muộn, liên tục uống mấy hớp café. Bấy giờ hắn mới nhìn nàng, hỏi thận trọng: "Gần đây em có khỏe không?" Nàng im lặng nhìn cái chén sứ đang bốc hơi khói. Hắn ngồi thật gần, chỉ cách cái bàn mà dường như rất xa xôi, thậm chí cả mặt mũi đều mờ ảo.

Hồi lâu sau hắn mới nhỏ giọng kể: "Nhà tôi vốn sống ở Minh Giang, nơi giao nhau giữa hai bờ Nam – Bắc. Gia đình buôn bán qua nhiều thế hệ, đến đời cha tôi tuy không quá mức giàu sang nhưng vẫn khá giả. Rồi năm đó khi quân phiệt hai miền Nam – Bắc khai chiến, lại trúng ngay nhà tôi ở Hải Xuyên. Cha tôi chết dưới súng, nhà cũng bị cướp sạch…"

Trái tim nàng hơi mềm đi, đây là lần đầu tiên hắn tâm sự với nàng về gia đình mình. Từ trước tới nay, một chữ hắn cũng chẳng hé răng. Hắn lại tiếp tục kể: "Mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi khôn lớn, nhưng trước năm tôi tới An Dương, bà cũng… qua đời."

Hắn ngước lên nhìn nàng, nói: "Quân phiệt năm đó dù tôi không nói em cũng biết. Quân phiệt miền Bắc là cha em – Hách Liên Khiếu. Vì vậy từ lúc biết thân phận của em… Tôi thực sự không thể chấp nhận… thực sự không thể chấp nhận."

Nàng chầm chậm vuốt ve cái chén sứ được café nóng sủi độ ấm, nó nóng như thể muốn làm bỏng đầu ngón tay. Hồi lâu sau nàng mới nói: "Vậy bây giờ anh đã đón nhận chưa, hay vẫn không thể? Anh hẹn tôi ra đây có nghĩa gì đâu?" Hắn vươn tay mình ra úp lên tay nàng, nàng khẽ giãy dụa nhưng hắn bắt lại thật nhanh, hệt như muốn vĩnh viễn giữ lấy: "Anh không thể để em rời khỏi anh…"

Giọng hắn mềm mại như đang thì thầm: "Em có thể tha thứ cho anh được không?" Trái tim nàng run rẩy, suýt nữa thì nói ‘được’. Nhưng nhớ tới sự nhẫn tâm lần trước của hắn, làm nàng đứng bật dậy: "Đã trễ rồi, tôi muốn về." Bên ngoài đám đông qua lại tất bật nhưng tất cả đều mơ hồ, cái gì nàng cũng không nhìn rõ.

Hôm sau Cao Di Tình đưa cho nàng phong thư, nói: "Sở Thiên Lỗi nhờ tớ chuyển tới cậu."

Nàng nổi cáu: "Miễn đi."

Cao Di Tình lại mỉm cười: "Vậy tớ quăng nó nhé." Nàng im re. Cao Di Tình nhét phong thư vào tay nàng, nói: "Anh Đổng của cậu tới đón kìa."

Vừa ngước lên thì thấy Đổng Mộ Huân dừng xe. Y xuống xe đi tới, hỏi: "Bọn em tan học rồi à?"

Cao Di Tình mỉm cười, đáp: "Vâng, thật đúng dịp quá!"

Mặt y bỗng đỏ hồng nhưng phớt lờ: "Muốn đi đâu, tôi đưa các em đi."

Y làm cử chỉ đẹp mở cửa xe giúp họ: "Mời!" Cao Di Tình kéo tay nàng vào, nói: "Hôm nay tôi bận rộn, xin Đổng tiên sinh chở về nhà giúp."

Tiễn Cao Di Tình xong, y mỉm cười nói: "Tối nay anh mời em tới khách sạn Sheraton ăn cơm Tây. Bên đó có dàn nhạc mới đang biểu diễn."

Nàng trầm ngâm một hồi mới đáp: "Em chưa nói với Cúc Lan, em phải về nhà ăn cơm." Xưa nay nàng luôn có lịch trình hẳn hoi. Nếu im re thì nhất định Cúc Lan sẽ sốt ruột, không chừng còn chạy tới tìm chị dâu.

Y mỉm cười nói: "Có sao đâu? Đợi lát nữa tới Sheraton, em gọi điện thoại về là được." Bấy giờ nàng mới gật đầu: "Vâng." Khi tới nơi, nàng gọi điện về nhà báo một tiếng.

Y gọi hai phần bít-tết, vừa thả thực đơn xuống thì hỏi: "Ở đây có loại rượu vang chín năm của Pháp khá ngon, em muốn thử không?"

Nàng mỉm cười ngước lên hỏi: "Vậy à?"

Đổng Mộ Huân nở nụ cười thật đẹp: "Uống thử một ly nhé!"

Nàng gật đầu rồi lại thở dài: "Mai mốt em phải nói với anh cả, để anh ấy đưa chị dâu tới đây."

Chuyện Hách Liên tư lệnh đưa đẩy với một tùy quân phu nhân, khắp miền Bắc ai cũng biết. Gần đây lại cùng vị Hoa tiểu thư lui tới thân thiết, bên ngoài đồn đoán lung tung. Nếu chẳng phải Hách Liên phu nhân sinh cho Tư lệnh một đứa con trai, chắc khó giữ vị trí. Y nghĩ nguyện vọng của nàng khó mà thực hiện.

Y đổi cho nàng ly kem, nói: "Thực ra nơi này đâu câu nệ nam hay nữ? Nếu em thích, em có thể đưa Tư lệnh phu nhân tới đây." Nàng khẽ bật cười như được thông suốt, đầu mày cuối mắt đều là ý cười kéo dài: "Đúng! Tại sao em không nghĩ đến nhỉ? Cảm ơn anh, anh Đổng."

Y nhìn nàng nói: "Mai mốt nếu không nghĩ ra thứ gì, thì có anh nghĩ giúp em." Những lời này đầy mờ ám, nàng chỉ mỉm cười và im lặng.

Bồi bàn đưa đồ ăn lên, hai người từ từ thưởng thức. Y nhìn nàng nếm thử một miếng mới hỏi: "Em thấy mùi vị thế nào?"

Nàng gật đầu, đáp: "Hương vị này khác với lúc trước."

Y tán thưởng: "Em tài tình quá! Tuần này khách sạn Sheraton vừa mời đầu bếp mới từ Pháp sang." Thì ra là thế! Nàng thấy mùi vị thơm ngon, nên ăn thêm mấy miếng.

Lúc này giữa đại sảnh nổi lên tiếng đàn dương cầm du dương êm ái. Nàng vừa nghiêng đầu thì ngỡ ngàng, Sở Thiên Lỗi đang ngồi cách bàn bọn họ không xa…

Nàng ngẩn ngơ, ngay cả cái nĩa cầm trong tay cũng suýt rơi xuống. Đổng Mộ Huân mỉm cười hỏi: "Em sao vậy? Có phải thức ăn quá ngon nên cắn luôn đầu lưỡi rồi?" Bấy giờ nàng mới thu hồi ánh mắt, cố che dấu bằng cách ngước lên cười cười.

Suốt bữa cơm, nàng luôn bất an. Đổng Mộ Huân lại có vẻ rất hưng phấn, nghe tiếng nhạc vang lên thì duỗi tay làm cử chỉ đẹp mời nàng: "Chúng ta khiêu vũ nhé."

Nàng chầm chậm trao tay mình cho y, cùng nhau tiến ra sàn nhảy. Đổng Mộ Huân khiêu vũ rất nhuần nhuyễn, kéo nàng nhảy múa dưới sàn hệt một đôi bướm. Nàng chỉ cần đi theo bước chân y, tốc độ đều do y khống chế. Vì cả hai kề sát, nên hơi thở nhè nhẹ của y phảng phất dừng trên mặt nàng. Nàng cảm thấy bất an, ánh mắt y quá nóng bỏng, như thứ gì đó muốn phá kén chui ra…

Xong điệu nhảy, nàng khẽ quay đầu nhìn phía Sở Thiên Lỗi, nơi đó đã vắng tanh. Lòng nàng vô cùng bối rối nhưng chẳng hiểu lí do tại sao. Nàng nói: "Anh Đổng, chúng ta về thôi."

[1]Nguyên tác: ‘Bóng đèn’. Mình quyết định xử dụng cụm từ phổ biến ở VN ta là ‘kì đà cản mũi’ cho dễ hiểu và thân thiện hehehe. Hy vọng ko khiến quý vị khó chịu!