Thanh Sắc Cấm Dụ

Thanh Sắc Cấm Dụ - Chương 66




Khâu Lâm cong chân chạy xuống lầu hai, bảo nhân viên quán cà phê tránh mặt hết, sau đó thuận tay mang bình sứ ở góc phòng rời đi chỗ khác, phòng trường hợp bọn họ không khống chế được cảm xúc mà lao vào đánh nhau!



5 phút sau, Trử Tự Thần được nhân viên lễ tân dẫn vào, Lang Hi đã ngồi nghiêm chỉnh chờ từ lâu.



Khâu Lâm tự mình bưng hai tách cà phê đến, đứng ở bên cạnh không chịu đi, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Còn cần cái gì không?"



Lang Hi cũng không thèm nhìn tới cậu ta, hai ngón tay cũng không thèm động đậy, toàn thân tất cả đều là khí phách nghiêm nghị, Khâu Lâm đành phải quay đầu tránh ra.



Trử Tự Thần nâng cổ tay nhìn đồng hồ, kiêu căng vô cùng nói: "thật ngại quá, gần đây công việc bận rộn, chỉ có thể giành ra 15 phút này, mạo muội quấy rầy... Lang tiên sinh hẳn có thể thông cảm cho tôi?"



Lang Hi sắc mặt không thay đổi, gật gật đầu nói: "Uhm, làm công cho người khác làm sao tự do bằng làm ông chủ!"



Trử Tự Thần sắc mặt cứng đờ, lạnh lùng châm chọc nói: "Lang tiên sinh lời này nói... Là khinh thường những người nghệ sỹ chúng tôi sao!"



Lang Hi bưng tách cà phê lên, từ tốn nói: "thật có lỗi, tôi không quan tâm tới anh, chưa nói tới để mắt khinh thường!"



Lời này hàm ý chính là, ngươi căn bản còn không được ta để vào mắt!



Trử Tự Thần rũ mắt xuống, hắn nghiên cứu tư liệu rất rõ ràng, Lang Hi là người cực đoan lạnh lùng, cho dù trong trường hợp xã giao, cũng rất kiệm lời... Như thế nào hôm nay thoạt nhìn hoàn toàn không phải như vậy, người ít nói mà từng lời nói ra đều khiến đối phương chết đi sống lại sao!



Trử Tự Thần trầm ngâm một lát, rất nhanh làm như không có việc gì cười rộ lên: "Lại nói tôi cũng nên học theo Tả Tả kêu anh một tiếng chú... Tiên sinh tới, tiên sinh lui không khỏi rất khách khí, không biết chú có không ngại?"



Lang Hi nhấp ngụm cà phê, thản nhiên nói: "Ngại!"



Trử Tự Thần đắc ý chớp mi.



Lang Hi không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Tôi không muốn cho cậu cơ hội lôi kéo làm thân!"



Trử Tự Thần không thể tin trừng mắt nhìn anh, thiếu chút nữa hộc máu, có người tự phụ như vậy sao! Ai muốn cùng anh ta gần gũi chứ!



Trong đôi mắt đẹp của Trử Tự Thần tràn đầy lửa giận, còn mang theo sự khinh thường, cười trào phúng nhìn anh.



Lang Hi bất vi sở động, nhìn đồng hồ đối diện trên tường, chậm rì rì nhắc nhở nói: "Cậu còn 12 phút 17 giây."



Trử Tự Thần ngẩn người, thiếu chút nữa không phản ứng lại được, tức giận rút văn kiện trong bao ra đưa tới trước mặt anh: "Quý công ty đầu tư vào ngành điện ảnh, tôi đã qua vòng tuyển diễn viên... Đây là hợp đồng, nếu Lang tiên sinh xem qua không có vấn đề, chúng ta liền ký đi!"



Lang Hi xem cũng chưa xem, buông cà phê lạnh lùng nói: "Loại sự tình này, cậu hẳn nên tìm người phụ trách đàm phán, mà không phải vượt cấp tìm tôi, tôi không có nhiều thời giờ như vậy để ý tới việc lông gà vỏ tỏi vặt vẵn này!"



Lang Hi ngữ khí bình thản lạnh lùng, cũng không có cảm xúc gì, lại làm cho Trử Tự Thầnkhông khỏi sinh ra tâm lý hèn mọn bị khinh bỉ.



Tư thái của anh không hề phòng bị... Trấn định thong dong, là tự tin bày mưu nghĩ kế!



Loại khí chất thiết huyết này được mài từ trong gió tanh mưa máu, mặc dù một câu không nói,một ánh mắt cũng có thể ngăn chặn hắn, khí thế cường đại lấn át mọi thứ không ai bằng, dù làhắn có làm như thế nào cũng không bắt chước được, học không được.



Trử Tự Thần trầm mặc vài giây, không có cảm tình gì mở miệng: "anh vẫn là thấy tôi, khôngphải sao... nói thật cho anh biết, loại sự tình này bình thường đều là người đại diện làm, tôikhông hy vọng Hàn Tả Tả qua lại với anh, cho nên mới đích thân tới đây!"



Lang Hi lãnh đạm nói: "Tôi cùng cô ấy qua lại, không phải bản hợp đồng nhỏ này có thể ngăn cản!"



Trử Tự Thần hừ lạnh: "Tôi biết, chuyện Tả Tả muốn làm, không ai có thể ngăn cản! Nhưng là... Có thể khiến cho cô ấy với anh khó gặp được nhau, tôi sẽ vui vẻ làm!"



Lang Hi lần đầu tiên cẩn thận đánh giá cậu ta, người đàn ông đối diện xác thực thập phần xinh đẹp, hai mắt cong cong có thần, ánh mắt sáng, đó là... người trưởng thành trong hoàn cảnh an nhàn đơn giản mới có được ánh mắt sạch sẽ đơn thuần như vậy.



Lang Hi đột nhiên hiểu được, vì sao Hàn Tả Tả lại dùng hết sức lực giúp cậu ta như thế.



Người này chấp nhất quật cường, thiên chân, đối với tương lai đầy cõi lòng khát khao... trênngười cậu ta, có một sự đặc biệt mà bọn họ không có!



Lang Hi thở dài, cầm lấy văn kiện nhanh chóng xem xong, vừa ký tên vừa bình tĩnh mở miệng: "Tôi và Tả Tả tất nhiên muốn cùng một chỗ, tôi sẽ không buông tay, cũng tuyệt không cho phépcô ấy buông tay."



Trử Tự Thần cười lạnh nói: "anh nói không cho phép thì không cho phép? anh cho là anh là ai? Tả Tả độc lập mạnh mẽ như vậy, cô ấy sẽ không tùy ý để cho người khác an bài cuộc sống của mình!"



Lang Hi khép lại văn kiện giao cho cậu ta, thuận miệng hỏi lại: "Cậu làm sao mà biết chuyện này không phải là an bài mà cô ấy muốn?"



Trử Tự Thần sửng sốt, lập tức không phục phản bác nói: "không có khả năng! quan hệ của hai người... cô ấy sẽ không khiến cho mẹ mình khó xử! anh dựa vào cái gì cho rằng cô ấy sẽ vì anhvứt bỏ mọi thứ? anh đã đi nhiều năm như vậy, anh cho là mọi chuyện còn giống như trước đây? Mọi người rồi sẽ thay đổi, anh hiện tại thật sự hiểu cô ấy sao, anh có biết cái cô ấy muốn là gì sao? thật sự buồn cười! thời đại nào rồi mà còn có người như anh không phân rõ phải trái..."



Trử Tự Thần liếc mắt xem thường, xuy một tiếng, rõ ràng đối với lời nói của anh không cho là đúng.



Lang Hi giật mình, che giấu cảm xúc hỏi lại: "Vậy cậu có thể hiểu cô ấy?"



Trử Tự Thần cầm văn kiện đứng dậy, lạnh lùng cười nói: "Tối thiểu tôi biết cô ấy vì phòng làm việc mà bỏ ra tâm huyết rất lớn... Nếu là tôi, thì tuyệt đối sẽ không ở phía sau tăng thêm phiền toái cô ấy!"



Trử Tự Thần quay đầu rời đi, mới bước hai bước đột nhiên dừng lại, con ngươi chuyển động xoay người lại, chỉ vào bồn hoa trên bệ cửa sổ hỏi: "Bồn True Love này mua ở đâu?"



không đợi Lang Hi trả lời, Trử Tự Thần giống như lơ đãng thấp giọng than thở: "anh không biết Tả Tả thích nhất là hoa phong lữ..."



Lang Hi ánh mắt khẽ nhúc nhích, thản nhiên nói: "Tôi không rõ!"



Trử Tự Thần lập tức nhếch miệng cười như đã hiểu, khinh thường hừ lạnh một tiếng, bước nhanh rời đi.




Lang Hi thật sự không biết, nơi này đều do chuyên gia quét tước bố trí, thậm chí bồn hoa này, nếu không phải Trử Tự Thần nói, anh cũng không biết nó gọi là True Love.



True Love sao... hiện tại, anh cho dù biết, chỉ sợ cũng sẽ không nói cho hắn!



Khâu Lâm lén lút ngó vào, kinh ngạc phát hiện trong phòng thật yên tĩnh, cư nhiên không có dấu vết đánh nhau!



Chẳng lẽ tình địch quá yếu ớt, lão đại khinh thường động thủ bắt nạt tiểu hài tử?



"Lại đây!"



Khâu Lâm cả kinh, chống lại ánh mắt lãnh đạm của Lang Hi, lập tức vuốt cái mũi cười cười, chạy chậm đến trước mặt hắn.



"Lão đại, anh có cái gì phân phó?"



Lang Hi chỉ chỉ trên bậu cửa sổ hoa, lạnh giọng phân phó nói: "đi mua 999 đóa phong lữ, góithật đẹp vào, ngày mai buổi tối tôi muốn dùng!"



Khâu Lâm líu lưỡi: "Mua nhiều như vậy làm gì, mấy thứ này cũng không..."



"Bảo cậu đi thì cậu phải đi!" Lang Hi không kiên nhẫn đánh gãy lời cậu ta, lạnh giọng uy hiếp, "Cậu rảnh rỗi?"



Khâu Lâm lập tức nghiêm mặt nói: "Lão đại anh yên tâm, em nhất định làm tốt, 999 đóa, cam đoan mỗi một đóa đều kiều diễm ướt át!"



Ngày hôm sau là ngày phòng làm việc của Hàn Tả Tả chính thức khai trương.



Từ khi vào nghề đến nay, Hàn Tả Tả làm việc với rất nhiều nghệ sĩ, tuy rằng chỉ có Tang Đồng và Trử Tự Thần là cô làm việc cùng trong thời gian dài nhất, những nghệ sĩ khác cô từng quản lý, có không ít người cũng rất nổi tiếng.



Cho nên phòng làm việc khai trương, đương nhiên có rất nhiều nghệ sĩ đến ủng hộ, thậm chí rất nhiều đồng nghiệp bận không tới được, cũng đều gọi điện chúc mừng.



Ban ngày là nghi thức cắt băng, đến buổi tối, Hàn Tả Tả chủ trì tiệc rượu chúc mừng, cảm tạ bạn bè đã tới, cũng cho nhân viên của mình có thời gian nghỉ ngơi.



Hàn Tả Tả lên sân khấu đọc diễn văn, đơn giản đọc xong liền lớn tiếng tuyên bố mở màn, người đến đều là bạn bè thân thiết, lập tức cảm thấy vui vẻ, hưng trí cười đùa trò chuyện.



Hàn Tả Tả uống không ít rượu, vẻ mặt đỏ bừng, mất rất nhiều thời gian mới thoát ra được khỏi đám người vây quanh trốn ra ngoài hít thở không khí.



Trử Tự Thần lo lắng, lấy ly nước ấm đưa cho cô, vừa tìm được người, liền nhìn thấy Lang Hi ôm bó hoa lớn đứng ở trước mặt cô.



Trử Tự Thần lập tức vui vẻ, vội tiến về phía trước, cùng bọn họ chen chúc ở hành lang bên ngoài sân khấu.




Lang Hi nghiêm mặt, sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên, khụ một tiếng, dùng một ngữ điệu vô cùngkhông tự nhiên nói: "Tặng em, chúc mừng em!"



Hàn Tả Tả trừng lớn mắt, vừa thấy anh nhét hoa vào trong long mình, lập tức tránh không kịp lui ra phía sau, bịt mũi không ngừng hắt xì.



Lang Hi nhíu nhíu mày, đi về phía cô: "Làm sao vậy?"



Hàn Tả Tả một bên thống khổ hắt xì không ngừng, một bên vươn tay chắn ở trước mặt anh: "Đừng, đừng tới gần... Hắt xì! Lấy đi... A, hắt xì —— đem hoa lấy đi..."



Hàn Tả Tả nước mắt giàn giụa, ánh mắt nhanh chóng đỏ lên, ôm mũi tránh ở góc xa nhất, tức giận mắng: "anh không phải đến chúc mừng mà! anh rõ ràng là cố ý tới đây trêu tức em! A, hắt xì —— anh tặng hoa gì không tặng cố tình ôm tới một bó phong lữ lớn như vậy, khốn khiếp, em bị dị ứng a, anh nhanh tránh xa ra! Hắt xì..."



Lang Hi nhìn nhìn hoa trong lòng, lại liếc mắt nhìn tên nào đó cách đó không xa vui sướng khi người khác gặp họa, nháy mắt trầm mặt xuống.



Trử Tự Thần đắc ý dào dạt nhếch miệng, mang một bộ dáng thắng lợi cao ngạo.



Lang Hi thản nhiên dời tầm mắt, đi nhanh đến ban công, không chút do dự quăng bó hoa đi.



Trử Tự Thần lấy khăn tay ra đưa cho Hàn Tả Tả, sau đó ôn nhu khuyên cô uống nước ấm, khinh thường liếc anh nói: "không tố chất, thân người mặt cẩu, còn vứt rác bừa bãi!"



Hàn Tả Tả lau nước mũi, nghe vậy trong mắt hung quang chợt lóe, tay run lên, hắt chén nước vào giữa hai chânTrử Tự Thần.



Trử Tự Thần nhất thời nhảy dựng lên: "Ngao —— Tả Tả chị làm gì vậy, may mà không nóng, bằng không tôi..."



Hàn Tả Tả tùy tay đem ly ra ngoài ban công, thản nhiên nói: "A, ngại quá, tay không có sức lực!"



Trử Tự Thần bất đắc dĩ cực kỳ, vị trí kia cũng không tiện lau ở trước mặt người khác, bộ dạng này bị người khác thấy còn tưởng rằng hắn tè ra quần...



Lang Hi sắc mặt âm trầm quả thực có thể nặn ra nước, cũng không thèm nhìn tới Trử Tự Thần, cúi mắt trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Thực xin lỗi, anh không biết em dị ứng hoa..."



Hàn Tả Tả nghe vậy, kinh ngạc nhìn anh, sau một lúc lâu mới nghẹn khuất hỏi: "anh không biết phong lữ thuộc chi tú cầu sao? Rất nhiều người đều dị ứng với nó, anh mang bó hoa lớn như vậy tặng người, may mắn không có thai phụ ở đây, bằng không làm không tốt sẽ gây tai nạn chết người..."



Lang Hi sắc mặt lạnh như băng đến cực điểm, mặt đanh lại như sắp bộc phát, đông lạnh khiến Trử Tự Thần trong lòng sợ hãi.



Ánh mắt sắc bén thẳng tắp bắn về phía cậu ta, Lang Hi mím môi không có gì giải thích, hồi lâu mới trầm giọng nói: "một ván này, cậu thắng!"



nói xong lập tức xoay người, bóng dáng cao lớn dưới đèn đuốc sáng trưng trên hành lang nhanh chóng biến mất, nhìn qua làm cho người ta tự dưng cảm thấy cô độc cô đơn.



Dưới lầu truyền đến tiếng phanh chói tai, Lang Hi lái xe điên cuồng tiến tới rồi lại lùi, thẳng đến khi nghiền nát đóa phong lữ kiều diễm ướt át kia, mới bình tĩnh đạp ga rời đi.




Hàn Tả Tả nhẹ nhàng thở dài, tựa vào ban công thấp giọng hỏi: "Tự Thần, cậu vui rồi chứ?"



Trử Tự Thần ngây ngẩn cả người, mất tự nhiên cười nói: "Như thế nào hỏi như vậy?"



Hàn Tả Tả lắc lắc đầu: "Cậu đã làm gì? Chị tuy rằng uống không ít rượu, nhưng vẫn chưa say!"



Trử Tự Thần biểu tình biến đổi, tự trấn định lại, vô tội hỏi: "Em làm sao chứ?"



Hàn Tả Tả mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cậu ta, đôi mắt mèo kia giống như mang theo ánh sáng hiểu rõ tất cả, thế nhưng so với bóng đêm còn muốn trong trẻo nhưng lạnh lùng vài phần.



"Lang Hi là dạng người gì, tôi rất rõ, anh ấy tuyệt đối sẽ không nghĩ ra việc tặng hoa phong lữ hay hành động lãng mạn gì đó, bởi vì anh ấy biết, tôi cũng không phải người theo chủ nghĩa lãng mạn."



Trử Tự Thần đột nhiên giận tái mặt: "Vậy chị liền hoài nghi là tôi lừa gạt anh ta? Sao chị khôngnghĩ tới anh ta sử dụng chiêu khổ nhục kế giá họa cho tôi?"



Trử Tự Thần càng nói càng phẫn nộ, như con thú bị thương gầm nhẹ: "Tôi rốt cuộc có điểm nàokhông bằng anh ta? Vì sao chị tin tưởng anh ta như vậy! Chị nói đi, tôi rốt cuộc thua chỗ nào!"



Hàn Tả Tả cười khẽ, nụ cười mang theo ôn nhu ngọt ngào mà cậu ta chưa bao giờ gặp qua, chậm rãi nói: "Tự Thần, mặc kệ Lang Hi thâm trầm thế nào, anh ấy tuyệt đối sẽ không biết dùng phương thức này đi cạnh tranh... không phải là vì anh ấy quang minh lỗi lạc, mà là vì anh ấy luyến tiếc, cho dù làm tôi hắt xì vài cái, anh ấy cũng sẽ không nhẫn tâm! Chỉ điểm này... Cậu liền bại bởi anh ấy."



Lòng Trử Tự Thần, nháy mắt lạnh xuống.



"anh ấy nói cậu đã thắng ván này, kỳ thật cũng không chính xác..." Hàn Tả Tả nhìn cậu ta mộtcái, hơi hơi thở dài nói, " anh ấy bởi cậu, là vì tình cảm của anh ấy thuần túy đến cực điểm, anhấy không thể tưởng được có người sẽ nhân hội như vậy không hề cố kỵ tính kế người anh ấyyêu... Nếu không phải do cậu tính kế, tôi còn lo sợ không đâu, không được thoải mái, là cậu làm cho tôi hiểu được, có đôi khi không nói, cũng không có nghĩa là yêu không đủ sâu..."



Lời Hàn Tả Tả nói mềm nhẹ cực kỳ, lại giống như một cái tát tàn nhẫn, từng chữ từng chữ vỗthật mạnh vào mặt cậu ta!



Trử Tự Thần sắc mặt một mảnh thất bại, thảm đạm cười cười: "Chị nói rất đúng, kỳ thật là tôi thua..."



Cậu ta ngay từ đầu đã thua rồi!



Thua bởi thời gian, thua bởi tình cảm thâm tình thuần túy của Lang Hi...



Mà nay, cậu ta ngay cả một chút thể diện cuối cùng đều thua không còn một mảnh!



Khó trách, khó trách... Khó trách Hàn Tả Tả mấy năm qua đều thủy chung nhớ mãi không quên, khó trách người bình tĩnh tự chủ như cô cũng sẽ ở đêm khuya say rượu khóc lớn...



Hai người kia giống nhau là thế, kiên định, chấp nhất, không chỗ nào cố kỵ, cường thế kiêu ngạo...



Cậu ta đã sớm nên phát hiện, Hàn Tả Tả ngày nhớ đêm mong, mặc kệ là phong cách hành sự, hay thói quen nhỏ, đều mang theo bóng dáng của Lang Hi!



Trong lòng Trử Tự Thần còn có chút không phục, giãy dụa thấp giọng hỏi: "Nếu... anh ta khôngtrở về thì sao? Chị vẫn sẽ chờ anh ta sao, chị có thể hay không... chấp nhận tôi?"



Trong mắt Hàn Tả Tả là nồng đậm thương cảm áy náy, còn mang theo một tia thương hại, thương hại cậu ta, cũng là thương hại chính mình...



"sẽ không, nếu anh ấy không trở lại, tôi sẽ đi tìm anh ấy!" Hàn Tả Tả tàn nhẫn trả lời, không hề cho cậu ta một chút hy vọng, vỗ vỗ vai cậu ta, cô xem cậu ta như em trai, nhưng cô vẫn làm cậu ta tổn thương.



"Cậu là người vào lúc tôi tuyệt vọng, khiến tôi vui vẻ. Nhưng thực xin lỗi, tôi không thể yêucậu... Tự Thần, cậu không thể hiểu được, tôi từng có bao nhiêu hy vọng bản thân có thể yêu cậu, nhưng tôi dù dùng hết toàn lực, cũng không thể quên được người kia, không làm được việc yêucậu."



cô biết rõ, nhân sinh ngắn ngủi, rất nhiều chuyện không thể chờ đợi, cô không làm được việc từ bỏ, thà rằng liều chết giữ lấy, cũng tuyệt đối không tìm người thay thế!



Huống chi... trên đời này chỉ có một Lang Hi, làm sao người khác có thể thay thế được!



Hàn Tả Tả lạnh lùng, Lang Hi đạm mạc, hai người bề ngoài đều lãnh đạm đến cực điểm, trong khung lại cùng ẩn chứa nhiệt tình như lửa, làm cho bọn họ không thể chịu đựng được bị động chờ đợi, khẩn cấp đi nắm trong tay quyền chủ động, cường thế đến bá đạo, dùng hết mọi thứ cũng muốn đạt được thứ mà mình coi trọng.



"Tôi có phải nên cám ơn sự thẳng thắn thành khẩn của chị hay không..." Trử Tự Thần cười đến so với khóc còn khó coi hơn, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời có thần, rạng rỡ linh động, giờ phút này ảm đạm giống như màn đêm phía sau lưng.



Nhưng Hàn Tả Tả chỉ có thể áy náy nói một câu "Thực xin lỗi"



Trử Tự Thần lắc lắc đầu: "Câu chị không nên nói nhất chính là ‘Xin lỗi", chị chưa từng có lỗi với tôi... Chị bất quá là không thương tôi, chị chưa từng cho tôi một tia hy vọng nào, vẫn đều là tôi tự mình đa tình mà thôi, không liên quan tới chị..."



Trử Tự Thần nói như vậy, tuy rằng là lời nói thật, nhưng lại làm cho Hàn Tả Tả càng thêm khó chịu, cô tình nguyện cậu ấy giống như bình thường tức giận gây sự, nghiêm mặt rống to la mắng, cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy bình tĩnh như hiện tại, trong ánh mắt tất cả đều là nồng đậm bi thương.



Trử Tự Thần thật sâu ngóng nhìn cô, hồi lâu mới rũ mắt xuống, cúi đầu thỉnh cầu: "Chị có thể hay không... vẫn giống như trước kia, tiếp tục coi tôi là em trai?"



Hàn Tả Tả mỉm cười: "Chỉ cần cậu không chê tôi phiền, tôi thật vui có người em trai như vậy!"



Trử Tự Thần lại không biết nên nói cái gì, nhìn thoáng qua cô, ra vẻ thoải mái mà nói: "Tôi hy vọng chị sẽ vui vẻ, nhưng tôi cũng không vui khi nhanh như vậy khiến cho người kia đạt được mong ước... Hơn nữa đừng nghĩ tôi sẽ kêu anh ta là anh rể!"



Trử Tự Thần tư thái thong dong nói xong rồi xoay người, cậu ta không thể tiếp tục duy trì vẻ lạnh nhạt như không có chuyện gì trên mặt nữa, sợ chậm thêm một giây sẽ nhịn không được mà rơi lệ, cước bộ hỗn độn vội vàng chạy đi.



Hàn Tả Tả một mình đứng trên hành lang thật lâu, thẳng đến khi gió đêm thổi tan mùi rượu trênngười, cô mới phiền muộn thở ra một hơi thật dài.



Hai người kia, thiếu chút nữa đã làm nhiễu loạn tiệc rượu của cô!



Làm sao bây giờ, cô đột nhiên muốn thành toàn cho yêu cầu cuối cùng của Tự Thần, không cho Lang Hi nhanh như vậy đạt được mong ước.