Thanh Quỳ Mộc Dương

Chương 8




Trong một lần trò chuyện, Lý Bỉnh Huy hỏi Mục Lan sau khi tốt nghiệp có tính toán gì không, muốn ở lại Bắc Kinh hay là về quê. Mục Lan nói cô vừa không muốn về vùng quê nghèo khó, vừa không muốn ở lại Bắc Kinh, cái nơi mà tôn nghiêm của cô bị vứt bỏ, cô nói mình muốn đi du ngoạn khắp nơi.

“Nghe rất hấp dẫn, anh cùng em ‘hành tẩu giang hồ’ được không?” Lý Bỉnh Huy nửa đùa vui nửa nghiêm túc hỏi.

“Không dám đâu, em sợ nửa đường bị anh đem bán mất mà còn phải giúp anh đếm tiền. Anh cứ yên tâm khởi nghiệp làm giàu của anh đi, khi nào nhiều tiền đến mức không có chỗ để tiêu xài, thì nhớ tiếp tế cho bổn tiểu thư đây là được!”

“Tiền anh kiếm được em cứ tiêu xài, muốn bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu!”

“Câu này nói một trăm linh mấy lần rồi đó?”

Lý Bỉnh Huy không chắc lắm ý cô. “Anh nói thật mà…”

“Anh nói thật với em, còn những người khác thì sao? Em rất tò mò có bao nhiêu người phụ nữ đã nghe được câu này?!”

“Anh còn nói với mẹ anh nữa.”

“Anh đừng giả vờ giả vịt! Anh đổi bạn gái như đèn kéo quân, anh cho rằng em không biết sao?!”

Lý Bỉnh Huy cười ra tiếng, cười xong, hắn giải thích: “Nghiêm khắc mà nói, bọn họ chỉ có thể gọi là bạn bè khác phái chứ không thể gọi là bạn gái anh. Anh cũng không biết tại sao mình lại được hoan nghênh như vậy, từ lọt lòng cho đến 100 tuổi, chỉ cần nhìn thấy anh là sẽ thích ngay!”

“Vậy về sau cứ gọi anh là bạn trai quốc dân đi!”

“Chỉ cần em thích, gọi gì cũng được, anh không có ý kiến.”

“Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, các hạ nhất định là thần khí hiển lộ, vô cùng đắc chí đúng không?!”

“Ngược lại thì có! Có một nha đầu căn bản không để bản tôn ta vào mắt, khiến bản tôn hết sức tự ti.”

“Anh cũng có lúc tự ti sao? Quả thực là chuyện lạ! Là cô gái nào thế, nói cho em biết đi, em giúp anh theo đuổi!”

“Em không quay về, giúp kiểu gì bây giờ? Quay về đi, anh của em đã sống xa nhà như vậy, nếu em cũng đi xa, ông nội bà nội và mọi người sẽ rất trống trải. Hơn nữa sự nghiệp không phải chỉ ở phương xa mới phát triển được, ở nhà cũng có thể được, chỉ cần là vàng thì ở đâu cũng sẽ sáng.”

“Em quay trở về thì anh không có ngày yên bình đâu, không sợ bị ăn hiếp à?”

“Ai sợ ai chứ!” Lý Bỉnh Huy vứt câu cửa miệng khi còn nhỏ thường xuyên nói ra.

————————————

Lý Bỉnh Huy xây dựng sự nghiệp riêng nhưng cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hắn và ông chủ Tề. Cửa hàng của ông chủ Tề hắn muốn đến thì cứ đến, vẫn cùng những công nhân ở đó nói chuyện hòa thuận vui vẻ giống như chưa từng rời khỏi bao giờ.

Ông chủ Tề có hai đứa con một trai một gái, con trai Tề Hân còn đang đi học, giống ông ấy như một khuôn đúc ra, mày rậm mắt to, thân thể cường tráng.

Con gái Tề Quyên may mắn giống mẹ, sinh ra thanh nhã như cúc, dịu dàng như ngọc, làm giáo viên ở một trường tiểu học.

Những ngày nghỉ hoặc là không có tiết dạy, Tề Quyên có phúc không hưởng, vẫn thường đến cửa hàng phụ giúp, rất thân với đám Lý Bỉnh Huy, Lý Viêm và Tiền Nguyệt Xuân, biệt danh “Tam kiếm khách” chính là cô đặt cho ba người bọn họ.

Tề Quyên có đôi khi cũng sẽ theo xe ra ngoài giao hàng, đi cùng xe với Lý Viêm thì cô chê ồn ào, đi cùng Tiền Nguyệt Xuân thì cô chê buồn, đi cùng Lý Bỉnh Huy thì không có khuyết điểm gì, bởi vậy trước khi Lý Bỉnh Huy xin nghỉ việc, số lần Tề Quyên đi theo hắn là nhiều nhất.

Bất kể khi nào nhìn thấy Tề Quyên cũng đều là một nụ cười ngọt ngào, Lý Viêm thường hay nói đùa: “Chị Quyên, vui lòng cho xem gương mặt lạnh lùng của chị được không.” Hoặc là “Chị Quyên, xin chị đó, nổi giận cho chúng tôi xem một lần đi.”

“Làm học sinh của chị ấy nhất định rất hạnh phúc!” Tiền Nguyệt Xuân nói, “Nếu lúc trước tôi gặp được cô giáo như Tề Quyên, không chừng sẽ rất thích đi học, làm gì mà lại ra nông nổi như hôm nay chứ...”

Nhà họ Tề gia tài Bạc Triệu lại còn có con gái xinh đẹp hiền lương, đương nhiên là không ít người dòm ngó. Người đến nhà nói chuyện hôn nhân tuy không nhiều đến mức đạp vỡ cửa nhà bọn họ, nhưng cũng làm người ta mệt mỏi khi phải tiếp đãi quá nhiều. Tề Quyên sau khi đi làm, thì đã có không ít người theo đuổi, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được đối tượng vừa ý.

Lý Bỉnh Huy trên danh nghĩa không phải là công nhân bình thường của ông chủ Tề. Ông ấy càng hi vọng gả được con gái mình cho hắn. Khi ông chủ Tề quanh co lòng vòng nói với con gái ý định của mình, không ngờ là cô lại hết sức vừa ý, một lòng nghe lời cha mẹ.

Người được nhờ cậy đi làm bà mai là một người bạn của Lý Bỉnh Huy.

“Thằng nhóc cậu sắp đổi vận rồi nhé!”



Người bạn này vừa nhìn thấy Lý Bỉnh Huy, đã vừa đi vừa thốt ra một câu như vậy.

“Hả? Tôi không mua vé số…”

“Ha ha ha, có lẽ phải đổi cách nói, cậu được tú cầu quăng trúng!”

“Đứng đắn một chút đi, có chuyện gì à?”

Người bạn này vì thế chính thức nói rõ lại một lần.

Thấy Lý Bỉnh Huy nghe xong không hề vui mừng, người bạn này cảm thấy hoang mang, sức mệnh lần này có lẽ là không thành công rồi.

“Tề Quyên là một cô gái như thế nào, chắc là cậu biết rõ?”

Lý Bỉnh Huy gật gật đầu.

“Người ta vừa có tri thức, lại vừa là cành vàng lá ngọc, cậu có biết không?”

“Điều này không cần phải hỏi.”

“Ông chủ Tề có công việc làm ăn và cơ ngơi to lớn như vậy, việc hôn nhân này nếu thành, đối với cậu có bao nhiêu lợi ích chắc không cần tôi phải nói!”

Lý Bỉnh Huy cười cười.

“Vậy sao lại có phản ứng này! Tôi không biết người khác thế nào, nhưng nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ vui đến mức không còn biết mình họ gì!”

“Tôi chỉ là một người bán hàng nhỏ lẻ, không xứng với người như Tề Quyên.”

“Nếu không xứng, thì ông chủ Tề đã không nhờ tôi đến nói chuyện với cậu?! Rõ ràng, lúc cậu làm việc ở đó, người ta đã vừa ý cậu rồi…”

“Nguyên nhân cũng là vì như thế, tôi sợ tôi nhận không nổi. Bọn họ quá xem trọng tôi, tôi có bao nhiêu khả năng tôi tự mình hiểu rõ.”

“Cậu thôi ngay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn này đi!”

“Nói thật, tôi vẫn luôn xem Tề Quyên như chị của mình, không có ý gì khác với cô ấy…”

“Thì thay đổi suy nghĩ là được rồi, không phải sao? Tình yêu có thể bồi dưỡng mà.”

“Nói như thế nào đây…… Tôi đối với cô ấy chắc chắn sẽ không phát sinh loại tình cảm đó được.”

“Có phải cậu đã có người yêu rồi không?”

“Có thể nói vậy, nhưng chỉ đơn phương thôi.”

“Nếu cậu vì theo đuổi thứ tình yêu mơ hồ kia, mà bỏ đi cơ hội tốt hiếm có như vậy trong hiện thực thì thật là ngốc! Nếu cậu là một cậu ấm hoặc là một người giàu có thì không nói, còn trên thực tế, trước đây, đám người chúng ta ngoại trừ chịu khổ ra thì cái gì cũng không có! Làm bạn bè, cũng đã từng trải qua, tôi không thể không khuyên cậu một câu... chọn những cái thực tế mới là tốt nhất!”

“Vốn dĩ cái gì cũng không có, nếu bây giờ ngay cả giấc mơ này cũng không còn, thì tồn tại có ý nghĩa gì. Cậu cũng biết tôi là loại người nếu không đâm vào tường thì sẽ không quay đầu. Cho nên không cần khuyên nữa, cứ theo như những gì mà tôi đã quyết là được.”

“Đừng vội tỏ thái độ, suy nghĩ hai ngày rồi nói.”

“Không cần suy nghĩ, cứ như vậy đi.”

“Vậy tôi phải làm thế nào nói chuyện với ông chủ Tề đây?”

Lý Bỉnh Huy suy tư nửa ngày mới nghĩ ra một lý do tương đối đầy đủ mặt mũi cho gia đình nhà họ Tề... “ Cậu cứ nói mẹ của tôi đã xem tử vi, trước 30 tuổi không thể kết hôn. Mà tôi cũng là người rất mê tín.”

……

Từ khi Lý Bỉnh Huy từ chối việc hôn nhân với nhà họ Tề, thì cũng không có mặt mũi đến cửa hàng nhà họ. Khi hắn đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể phá vỡ cục diện khó xử này thì nhận được một tin nhắn của Tề Quyên...“Gặp nhau một chút được không?”



Hai người hẹn ở công viên nhỏ gần nhà họ Tề.

Vì sự áy náy với Tề Quyên, cho nên tài ăn nói của Lý Bỉnh Huy đột nhiên không sử dụng được, cổ họng giống như bị siết lại không nói được gì.

“Anh không muốn kết hôn thì thôi, chẳng lẽ từ đây về sau cũng không đến cửa hàng nhà chúng tôi nữa, sợ chúng tôi bức hôn à?”

Lý Bỉnh Huy xấu hổ cười cười, “Sợ từ đây không được chào đón… chuyện đó đúng là do bản thân tôi không biết suy nghĩ…”

“Không thể trách anh được, nếu đã xem tử vi thì ai cũng đều cảm thấy lo lắng.”

Lý Bỉnh Huy bối rối vuốt trán, không cần đánh đã khai ra, đó chỉ là một cái cớ.

Tề Quyên nghe xong cũng không hề kinh ngạc, xem ra chuyện này cô đã đoán được từ lâu.

“Cuối cùng cũng nói thật, cũng không tệ! Vậy bây giờ xin anh nói một lời nói thật, anh từ chối là vì chán ghét tôi, hay là vì trong lòng đã có người khác?”

“Sao có thể là chán ghét cô được, à… là vì một người khác.”

“Cô ấy là ai? Tôi có quen không?”

Lý Bỉnh Huy lắc đầu.

“Chúng ta quen biết lâu như vậy, sao từ trước đến giờ chưa từng nghe anh nhắc tới?”

“Không nói gạt cô, là tôi yêu đơn phương thôi.”

“Ôi? Có hi vọng không?”

“… Hy vọng không lớn.”

“Nếu như vậy, vì sao không đồng ý cưới tôi, nói cho cùng vẫn là chán ghét tôi đúng không.”

“Không, không phải… Đối với cô ấy, nói như thế nào đây… tôi sẽ không từ bỏ, cho dù chỉ có 1% hy vọng… cô là một cô gái tốt, sẽ có người toàn tâm toàn ý yêu cô…”

“Chẳng lẽ anh định vì cô ấy mà ở vậy cả đời hay sao?”

“Sẽ không, cho dù tôi có nghĩ như vậy thật, thì cha mẹ tôi cũng sẽ không đồng ý.”

“Anh xem như vậy được không, nếu có một ngày, cô gái kia, ngay cả 1% hy vọng cũng không còn, lúc đó nếu tôi cũng không tìm được người yêu, thì chúng ta sẽ…”

“Đừng! Đừng! Đừng để vì tôi mà chậm trễ chuyện của cô, như vậy tôi sẽ rất áy náy!”

“Cũng không phải là tôi không tìm bạn trai không kết giao với ai, nếu có cơ hội, may mắn gặp được người tôi thích, những lời đã nói coi như xóa bỏ, nhưng nếu vẫn luôn không như mong muốn, vậy xin anh tiếp nhận tôi thử xem.”

“Không được! Tuyệt đối không được! Tôi xem tất cả những gì bây giờ là lời nói đùa, không tính gì cả!”

“Tôi rất nghiêm túc!” Tề Quyên nói xong những lời này thì bỏ đi.

“Ôi, Tề Quyên, cô nghe tôi nói!”... tuy rằng Tề Quyên lớn hơn Lý Bỉnh Huy ba tuổi, nhưng hắn rất ít khi gọi cô là chị, bình thường đều xưng tên.

Tề Quyên đi rồi trở lại. “Anh sợ cái gì? Tôi nói không đủ rõ ràng sao? Anh chờ cô gái của anh, tôi tìm bạn trai của tôi, không ai gây cản trở cho ai!”

“Tôi biết. Nhưng trong lòng tôi vẫn băn khoăn…”

“Đó là vấn đề của anh, tôi không quan tâm được. Bên phía cửa hàng, nếu anh cứ không đến, Lý Viêm, Tiền Nguyệt Xuân có thể sẽ nghi ngờ.”

“Nói thật, tôi có chút sợ gặp ông chủ Tề.”

“Ba của tôi là người làm kinh doanh trong tất cả mọi chuyện, đều vô cùng khôn khéo. Những loại chuyện thế này nếu được thì tốt, không được thì thôi. Ông ấy vẫn luôn tin tưởng cái cớ của anh, cũng hơi tiếc vì sao anh còn trẻ lại mê tín như vậy. Nhưng mẹ của tôi đã nói việc chung thân đại sự là không thể làm qua loa được. Ông ấy cũng có chút kiêng kỵ. Cho nên ngày hôm sau cũng đã tìm người xem bói cho tôi. Vì vậy, anh không cần lo lắng, cứ bình thường như trước kia là được.”