Thanh Quỳ Mộc Dương

Chương 5




Mục Lan và Bỉnh Lân học ở trường học có chế độ quản lý đặc biệt nghiêm khắc đối với học sinh cao tam. Ngược lại, trường trung học dân lập của Bỉnh Huy thì lại rất nhẹ nhàng học sinh ở đây vẫn còn ở vào trạng thái như “chăn dê”.

Bỉnh Huy từ nhỏ chính là vua trong đám nhóc, sau khi nào học ở cao trung, bất tri bất giác đã trở thành “đại ca đầu lĩnh” trong đám bạn học. Tiêu Phong trong 《 Thiên Long Bát Bộ 》 là thần tượng của Bỉnh Huy, bạn học đều lấy cái tên này gọi hắn là “Tiêu đại ca”.

Hiện giờ, “Tiêu đại ca” đột nhiên chung tình đối với sách giáo khoa giống như võ hiệp, tiểu thuyết trinh thám. Đối với hành vi lạ thường như vậy, làm sao có thể không làm cho chúng huynh đệ mở rộng tầm mắt được.

“Tiêu đại ca có phải là trúng tà rồi không?” Có người nghi ngờ.

“Cứ chờ mà xem đi chỉ nóng được 3 phút thôi!” Có người tiên đoán.

Có người trực tiếp hỏi “Tiêu đại ca” đột nhiên bế quan tu luyện là vì sao, “Tiêu đại ca” đưa ra đáp án là: “Chơi nhiều năm như vậy, chơi đủ rồi.”

Thấy Bỉnh Huy một lòng chui đầu vào biển học, không có ý muốn quay lại giang hồ nữa, có người cũng thu hồi tâm tình chơi bời.

Trong sự việc này, đầu lĩnh đại ca cũng không có năng lực kêu gọi mạnh, đại đa số đám người này vẫn là rất ham chơi.

Bỉnh Lân trời sinh chính là nhân tài đi học, cho dù ở trong trường cao trung trọng điểm, cao thủ như mây thì hắn cũng vẫn thong dong cầm cờ đi trước. Mục Lan học tập không quá tập trung, thành tích chỉ ở mức trung bình, sau khi lên cao tam, cô ý thức được nếu không quất ngựa đuổi theo, sẽ bị chặn lại bên ngoài cánh cửa đại học. Hiện tại Mục Lan tập trung vào việc học đến nỗi gần như mắt không nhìn ra vườn, vì vậy cũng ít liên lạc với Bỉnh Huy và Bỉnh Lân.

Mục Anh và bạn gái Đinh Mai quyết định Tết Nguyên Đán sẽ kết hôn, nhưng tổ chức hôn lễ ở đâu thì lại trở thành vấn đề khó lựa chọn. Nếu về phương Bắc tổ chức, thì ba mẹ Đinh Mai sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng nếu mời theo hai người đó đến thì phương Bắc, thì tiết trời giá rét thân thể của bọn họ cũng không khỏe mạnh lại không chịu nổi. Nếu tổ chức ở phía Nam thì ông nội Mục và bà nội Mục sẽ cảm thấy rất tiếc nuối. Nói cho khoa trương một chút thì lúc Mục Anh còn trong tã lót, bà nội Mục đã tính toán ở trong lòng phải chuẩn bị hôn lễ cho hắn như thế nào? Ví dụ như sính lễ là gì, làm bao nhiêu con gà, bao nhiêu con heo, mời bao nhiêu khách? Sau khi Mục Anh hiểu chuyện, bà nội Mục cũng không ít lần nhắc đi nhắc lại. Vì để người lớn hai bên đều vừa lòng như nguyện, vợ chồng son Mục Anh quyết định dời lại hôn lễ, chờ đến khi xuân về hoa nở, lúc đó, ba mẹ nhà gái sẽ cùng đến phương Bắc để tổ chức lễ cưới.

Bà nội Mục lại cho rằng hôn lễ bị dời lại sẽ không may mắn, cũng dẫn chứng ra rất nhiều ví dụ mà mình thấy trước đây. Mẹ Mục Anh và bà nội Mục cùng phe, cũng kiên quyết phản đối, vì thế quyết định của cặp đôi Mục Anh bị phá sản. Vì không cho bọn họ khó xử, ông nội Mục và bà nội Mục phát huy phong độ vì người quên mình, chủ động đưa ra đề nghị cử hành hôn lễ ở phía Nam khi đó sẽ bảo ba mẹ Mục Anh đến dự.

Tết Âm Lịch, Mục Anh cùng vợ mới cưới về quê ăn tết, bọn họ người còn chưa tới nhà, thì bà nội Mục đã sắp xếp hết tất cả lịch trình đi thăm người thân cho bọn họ.

Vì đền bù sự tiếc nuối cho bà nội không thể tham gia hôn lễ của mình, vợ chồng Mục Anh cũng tùy bà sắp xếp. Mục Lan và chị dâu tương đối hợp ý, vì vậy hết sức vui vẻ cùng bọn họ đi thăm đại gia đình cô bảy dì tám. Nhà bà ngoại là quan trọng nhất, không thể nghi ngờ gì, đi thăm vào mùng 2. Nhà họ Lý có ý nghĩ kết nghĩa đặc thù cho nên đến vào mùng 3.

Bỉnh Nam vừa lúc từ bộ đội trở về thăm người thân; hai anh em kết nghĩa hiếm khi gặp mặt, kể rất nhiều tích cũ, trò chuyện thật vui. Đinh Mai cảm thấy rất có hứng thú đối với những câu chuyện bọn họ kể, cho nên không cần ai nói chuyện riêng, vợ của Bỉnh Nam vì vậy liền đi giúp cha mẹ chồng làm món ăn đãi khách. Mục Lan và Bỉnh Lân muốn bàn luận với nhau về việc thi đại học sắp tới, cần thanh tịnh, cho nên bất chấp tiết trời lạnh lẽo đi ra sau vườn. Bỉnh Huy ngày thường là nói nhiều nhất, nhưng hôm nay lại không nói tiếng nào, cha mẹ sai gì làm đấy, giúp đỡ chị dâu khá nhiều, vì thế đã để lại một ấn tượng hiền lành trong lòng Đinh Mai. Sau này Đinh Mai nói nhận xét của mình về Bỉnh Huy cho Mục Anh nghe Mục Anh đã cười... “Nếu thằng nhóc đó mà cũng được coi là hiền lành, thì tất cả những người trên thế giới này đều hiền lành!”

Nhà họ Lý mới đầu còn lo lắng, món ăn sẽ không hợp khẩu vị với người phương Nam như Đinh Mai, không ngờ cô không có chọn lựa gì, cái đũa gắp không ngừng cơ bản là không cần ai nhắc nhở.



Lần này tới nhà họ Lý, điều duy nhất khiến Mục Lan Có cảm giác khó chịu chính là sự lãnh đạm của Bỉnh Huy đối với mình. Trước khi về, Mục Lan tìm một cơ hội trực tiếp đến trước mặt Bỉnh Huy hỏi: “Em có lỗi gì với anh à?!”

“Không có.”

“Vậy sao anh hờ hững với em?!”

“Vậy sao? Anh không thấy thế.” Bỉnh Huy ra vẻ vô tội.

“Nhưng em thấy vậy!”

“Em quá nhạy cảm thôi.” Bỉnh Huy nói xong liền muốn bỏ đi, nhưng Mục Lan tay mắt lanh lẹ lập tức túm chặt vạt áo sau của hắn.

“Nói thật đi! Sao lại có thái độ dứt khoát như thế?!”

Bỉnh Huy quay đầu lại tỏ ra ngạc nhiên “Ôi, có phải là em lo học quá, tẩu hỏa nhập ma, suy nghĩ vớ vẩn không?!”

“Anh mới đúng đó!” Mục Lan đấm hắn một quyền vào lưng.

“Đúng vậy, anh thần kinh, cho nên tốt nhất tránh xa anh ra một chút.”

“Em càng không!” Mục Lan đẩy Bỉnh Huy một cái lảo đảo, dồn hắn đến góc tường, “Em cũng muốn nhìn xem cái tên nhị bính này làm gì được em?!” Nguyên do là cô xem người ta chơi mạt chược ở nhà hàng xóm, học được một thuật ngữ ít mạt chược, trong đó “nhất bính, nhị bính, tam bính” làm cô liên tưởng đến ba anh em nhà họ Lý, cho nên bây giờ lấy ra mắng Bỉnh Huy.

“Nhị Bỉnh? Cái biệt danh này cũng mới mẻ lắm!” Bỉnh Huy nói.

“Là nhị bính trong bài mạt chược đó!”

“Được lắm, còn dám lén chơi mạt chược, anh sẽ mách cho anh trai em biết!”



“Mách đi! Mách đi! Mách đi!” Mục Lan trái một đấm phải một đấm, cho đến khi Bỉnh Huy phải xin tha mới thôi.

“Nữ hiệp, tiểu nhân không dám trêu vào, né tránh được không?”

“Không được!”

“Vậy em muốn thế nào?”

“Anh phải xin lỗi và bồi thường cho em! Ai kêu anh hờ hững với em!”

Bỉnh Huy lập tức ôm quyền tiếp tục: “Tiểu nhân vô tình có điều chậm trễ, xin nữ hiệp thứ lỗi!”

“Nể tình bây giờ đang là Tết nhất, tạm thời tha cho, nếu lần sau tái phạm, nhất định nghiêm trị không tha!... Tiểu Lý Tử, ngươi nghe có đã chưa?” Mục Lan nghiễm nhiên giả bộ tác phong của lão Phật gia triều Thanh.

“Tuân mệnh!” Bỉnh Huy rất phối hợp hây hẩy ống tay áo hành lễ, “Đa tạ lão Phật gia ân điển!”

Hai người kẻ xướng người hoạ xong, Mục Lan cười ngồi xổm xuống mặt đất.

————————————

Bỉnh Huy tham gia thi đại học năm đó không thành công. Cho dù trong năm cao tam, hắn không còn ham chơi nữa mà rất cố gắng, nhưng tiếc rằng “Thư đến dùng khi phương hận thiếu”, nước đến chân mới nhảy”. Hắn cũng tự biết học hành vô vọng, cho nên trước khi có kết quả thi thì đã vào thành phố làm công.

Mục Lan và Bỉnh Lân đều thi đậu, kim bảng đề danh. Hai người đều ghi danh vào trường đại học ở Bắc Kinh, Bỉnh Lân trúng tuyển vào một trường đại học tuyến đầu, Mục Lan vào một trường tuyến hai.

Thời gian Mục Lan và Bỉnh Lân khai giảng chỉ kém nhau một ngày, hai người định cùng đi. Hai nhà không yên tâm đám người trẻ tuổi này chưa từng đi xa nhà như vậy, cho nên quyết định để ba Mục đưa bọn họ đi.

Bỉnh Huy từ trong thành phố gấp gáp trở về đưa tiễn bọn họ, hắn đưa cho Mục Lan và Bỉnh Lân quà tặng là hai cái hộp thủ công kiểu dáng giống nhau như đúc, một cái màu hồng một cái màu đen.

Mục Lan nhớ kỹ địa chỉ làm việc của Bỉnh Huy, dặn hắn sau khi nhận được thư của mình thì nhất định phải trả lời, cô biết Bỉnh Huy không thích viết thư, vì thế uy hiếp: “Nếu không trả lời thư, nghỉ đông trở về để xem em có đánh anh nát thành bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín bính không nhé!”