Thanh Quỳ Mộc Dương

Chương 16




Lý Bỉnh Huy đang lái xe thì nhận được điện thoại của bà nội Mục.

“Bỉnh Huy à, con có nhận ra ai không? Bà là bà nội Mục của con đây!”

“Con nghe đây bà nội! Bà tìm con có việc gì sao?!” Lý Bỉnh Huy vừa trả lời vừa đỗ xe lại ở ven đường.

“Ừ, bà muốn hỏi con một chút, con có thường xuyên liên lạc với Mục Lan không?”

Lý Bỉnh Huy không dám tùy tiện trả lời, đành cân nhắc nói: “Trước kia cũng có liên lạc một chút…”

“Ừ, bà nghĩ nếu con có thời gian, thì đi thăm nó một chút đi.”

Nghe nói vậy, Lý Bỉnh Huy trái tim tức khắc nhảy ra khỏi lồng ngực. “Cô ấy làm sao vậy?!”

“Khoảng thời gian gần đây, bà luôn cảm thấy Mục Lan tâm tình không tốt, lúc đầu bà còn cho rằng là nó nhớ mẹ, nhưng hai ngày nay bà nghĩ lại cảm thấy không thể có chuyện như vậy được, có thể là nó đã gặp chuyện buồn gì đó ở trong lòng. Chú của con lúc nào cũng bận rộn không nhìn thấy bóng dáng, bà và ông nội thì đã già rồi. Chỉ có con là ở gần nó nhất, con có thể giúp ông bà quan tâm nó một chút không?”

Lý Bỉnh Huy liên tục hứa hẹn sẽ dành thời gian đi thăm Mục Lan.

Bà nội Mục vẫn còn tiếc rẻ chưa chịu cúp điện thoại, sau đó còn kể một số việc nhà cho Lý Bỉnh Huy nghe.

Lúc này, Lý Bỉnh Huy nghe thấy giọng ông nội Mục vang lên ở ngoài xa: “Bà còn không mau cúp máy đi, Bỉnh Huy nó cũng có việc bận của nó kia mà, hơn nữa tiền điện thoại cũng không rẻ đâu.”

“Ừ, ừ... Bỉnh Huy à, bà chỉ nói đến đây thôi. Mai mốt gặp mặt lại nói tiếp, bà cúp máy nhé.”

“Dạ được bà nội cúp máy đi...”

Sau khi nói chuyện điện thoại với bà nội Mục xong, Lý Bỉnh Huy trầm tư ngồi trong xe ôtô đã tắt máy suy nghĩ... hắn và Mục Lan đã giận nhau hơn nửa tháng, không có bất cứ tin tức gì về nhau.

Một lát sau, Lý Bỉnh Huy hình như đã đả thông tư tưởng của mình xong, liền bắt máy gọi điện thoại cho Mục Lan. Hắn gọi hai lần đều bị từ chối, khi gọi lại lần thứ ba thì được thông báo rằng đầu dây bên kia đã treo máy.

Lúc trời chạng vạng, Lý Bỉnh Huy trực tiếp tới ký túc xá tìm Mục Lan.

Nghe có người gõ cửa, Mục Lan vừa lên tiếng vừa đi ra mở. Thấy là Lý Bỉnh Huy, cô lập tức thay đổi sắc mặt từ tươi cười thân thiết trong nháy mắt biến thành giận dữ sừng sộ...“Sao lại là anh?!”

“Nếu không em tưởng là ai? Phan An à?!” Lý Bỉnh Huy cũng không xuống nước.

“Không phải anh đã biết rồi mà còn hỏi hay sao?!”

Lý Bỉnh Huy tức giận quay đầu bỏ đi, nhưng đi được vài bước thì thấy Lý Thục Hiền đang đi tới. Giống như thấy quỷ, Lý Bỉnh Huy xoay người lại thấp giọng hỏi Mục Lan: “Sao em lại còn liên lạc với cô ta vậy?!”

“Không cần sợ hãi, người ta đã sớm không có hứng thú với anh nữa đâu…” Mục Lan lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy Lý Thục Hiền chào Lý Bỉnh Huy: “Ủa! Người một nhà anh cũng tới hay sao?!”

“À… chào cô.”

Đi đến nơi, Lý Thục Hiền đưa cái túi đồ trong tay cho Mục Lan.

“Quả nhiên là biết giữ lời!” Mục Lan nói.

“Đó là đương nhiên!” Lý Thục Hiền tỏ ra nghịch ngợm, “Không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt!”

“Nhớ nói với Phan An một câu... cẩn thận bị tình cảm ngọt ngào làm nghẹn chết đấy!"

“Được, tớ nhất định sẽ nói!”

Lý Bỉnh Huy bị lời nói của hai người này làm cho đầu óc choáng váng. Trong lúc hắn nhìn Lý Thục Hiền đi xa mà ngơ ngẩn cả người, thì Mục Lan đã xoay người đi vào nhà giữ lấy cánh cửa.

Lý Bỉnh Huy biết giờ phút này bất kể hắn dụ dỗ dọa nạt như thế nào thì Mục Lan cũng sẽ không mở cửa, liền không nỗ lực một cách vô ích.

Mục Lan và Lý Thục Hiền lúc trước không phải có hiềm khích à, sao bây giờ lại đột nhiên khách sáo như vậy? Tin rằng không phải chỉ riêng Lý Bỉnh Huy gấp gáp muốn biết sự thật là ra làm sao, mà kể cả những người đang theo dõi câu chuyện này cũng muốn biết.

Chuyện này phải kể đến cái hôm buổi chiều Mục Lan trốn tránh sự thổ lộ của Lý Bỉnh Huy, sau đó cô rời khỏi nhà Lý Bỉnh Huy đến cửa hàng Thái Dương Xuân ăn cơm, nơi cô đã hẹn với Phan An 7 giờ tới tâm sự một chút.

Lúc Mục Lan tới, Phan An đã chờ ở nơi này, bởi vì dễ dàng nói chuyện cho nên anh ngay cả rượu vang cũng đã kêu lên.

Mục Lan tuân thủ nghiêm ngặt lời mẹ dạy, ngoại trừ bạn bè và người nhà thì không uống rượu tùy tiện ở bên ngoài. Phan An chỉ là một người đồng nghiệp bình thường, cho nên cô từ chối lời mời của anh ta, liền bảo nhân viên phục vụ cho mình một bình trà xanh.

Dưới sự tác động của rượu Phan An từ trước đến giờ không thích nói nhiều, hôm nay liền nói như mây trôi nước chảy, kể hết toàn bộ mọi chuyện về lịch sử hình thành và phát triển của cá nhân mình cho cô biết.

Khi anh ta kể những chuyện về người vợ sắp cưới lúc trước của mình, chuẩn bị đi vào phân đoạn quan trọng thì Lý Thục Hiền đột nhiên xuất hiện bên cạnh bọn họ.

Lý Thục Hiền cũng được Phan An mời sao? Đương nhiên không phải. Lý Thục Hiền là tới tham dự đám cưới của một người đồng nghiệp.

Sau khi tan tiệc, cô ta trong lúc ra về thì nhìn thấy Mục Lan và một người đàn ông thành niên đang ngồi ở một góc trong sảnh liền trốn đến sau cây cột nghe trộm.

Khi phát hiện người đang nói chuyện với Mục Lan là một anh chàng cực kỳ đẹp trai thì ngọn lửa ghen ghét trong lòng Lý Thục Hiền đột nhiên thổi bùng lên, không tự chủ được cô ta liền muốn chạy đến gây sự.

“A, Mục Lan, không ngờ tình cờ như vậy có thể gặp được cậu ở đây!... Ủa không phải là Lý Bỉnh Huy sao, vừa rồi mới nhìn qua, tớ còn tưởng là anh ấy nữa!”



“Anh ấy chính là đồng nghiệp của tớ tên là Phan An... cô ấy là bạn học thời cao trung của tôi.” Mục Lan nhàn nhạt giới thiệu.

“Lý Bỉnh Huy sao lại không tới, hai người không phải trước giờ như hình với bóng hay sao?!”

“Anh ấy có việc không tới được!”

“Vậy sao chúng ta qua bên kia nói một câu có được không?” Lý Thục Hiền nói xong liền xoay người đi ra phía trước cây cột che.

Mục Lan cũng chầm chậm đi qua.

“Cậu muốn nói gì?”

“Cậu thật là làm cho người khác phải hâm mộ đó. Cả soái ca và mỹ nam đều có đủ vận đào hoa của cậu thật là thịnh vượng!”

“Đã nói một lần rồi mà, anh ấy là đồng nghiệp của tớ.” Mục Lan chậm rãi nói, cũng lười phải giải thích với cô ta.

“Cậu cũng đã từng nói Lý Bỉnh Huy là bạn bè bình thường của cậu đó?! Trai đơn gái chiếc cùng đến chỗ này uống rượu, nói là không có gì, chỉ có quỷ mới tin!”

“Cậu tin hay không thì tùy, nhưng anh chàng đồng nghiệp này của tớ đang thất tình tâm trạng đang rất không tốt…”

“Thất tình? Thật sao?!”

Mục Lan mất kiên nhẫn nhìn cô ta một cách xem thường.

“Lý Bỉnh Huy có biết cậu cùng anh chàng này đến đây không?”

“Biết chứ, vốn là anh ấy cũng định tới, nhưng bởi vì có việc đột xuất cho nên không đi được.” Vì khiến Lý Thục Hiền không nói chuyện vớ vẩn nữa, Mục Lan đành sử dụng đến cách thức đối phó không bình thường trong những trường hợp không bình thường của Lý Bỉnh Huy.

“Nè, vậy hai người nói chuyện xong chưa? Chúng ta cùng ngồi chung được không!”

“Đã xong rồi! Cậu đi trước đi!” Mục Lan Dùng một loại giọng điệu không thể thay đổi nói.

“Vậy được rồi, hôm khác chúng ta nói chuyện sau.”

Mục Lan vừa ngồi trở lại bàn, liền nghe Phan An nói: “Nói về Lý Bỉnh Huy đi.”

Cảnh tượng ở trước gương nhà Lý Bỉnh Huy bỗng nhiên hiện lên trong đầu Mục Lan, khuôn mặt cô lập tức trong y như màu của nước rượu vang đỏ.

“Nói đến anh ấy làm gì… Anh ấy có gì hay mà nói…”

Ánh mắt Phan An bị sự tươi sáng trên mặt Mục Lan khiến cho trông càng đặc biệt ảm đạm, sau khi dại ra vài giây, anh ta đột nhiên có hứng thú cuồng nhiệt đối với rượu, một ly lại một ly giống như uống nước lạnh, Mục Lan khuyên cũng khuyên không được.

Không đầy bao lâu, Phan An đã không thắng được nồng độ rượu, không phân rõ được đông-tây-nam-bắc gì.

Kết quả là cách đây mấy ngày đồng nghiệp Trương Vân đã tiết lộ với Mục Lan, cô ấy muốn giới thiệu một đối tượng cho Phan An, người này rất xinh đẹp làm việc ở xưởng dệt nhuộm.

Nghe thấy việc này Mục Lan lập tức đã đoán ra được đối phương là ai, nhưng cô không hỏi Trương Vân những cái khác, mà chỉ hỏi Trương Vân làm thế nào quen biết được cô gái kia. Trương Vân trả lời nói chị họ của cô gái kia là bạn học của mình, chính là bạn học nhờ cậy.

Mục Lan Sau khi nghe được tin tức này chưa đến 24 giờ thì Lý Thục Hiền đã gọi điện thoại hớn hở báo tin vui cho cô biết.

Nếu Lý Thục Hiền trong tương lai sẽ trở thành người nhà của đồng nghiệp, Mục Lan cũng cảm thấy không nên quá căng thẳng với cô ta, vì thế liền nghĩ một lời nói một nẻo, ngon ngọt thêm chút.

Lý Thục Hiền nghe xong lâng lâng, trong lúc kích động đã xin lỗi Mục Lan vì chuyện lúc trước. Vì thế, bây giờ mối quan hệ đối với người bạn học cũ này đã được giải khai khúc mắc, lại quay trở về giống như “Khuê mật”.

Mục Lan và Lý Thục Hiền nói đùa muốn ăn kẹo mừng. Lý Thục Hiền nói bọn họ qua một đoạn thời gian nữa sẽ đính hôn, nếu Mục Lan đã nói như vậy thì không thể làm cho người bạn học cũ này thất vọng được, do đó trước khi đi tìm Phan An sẽ mang kẹo mừng đưa cho Mục Lan.

Mục Lan được một tấc lại muốn tiến một thước, nói chocolate cũng coi như đường, cứ mua chocolate đi, tốt nhất là nhân rượu. Lý Thục Hiền không hề do dự đồng ý ngay, vì thế mới có cảnh tượng khó hiểu hôm nay.

Lý Bỉnh Huy nửa ngày không có động tĩnh, Mục Lan buồn bực không yên, lén lút mở cửa ra bên ngoài nhìn nhìn, không phát hiện ai khác, biết Lý Bỉnh Huy tức giận bỏ đi rồi.

“Tên khốn nhị bỉnh! Có bản lĩnh thì cuộc đời này đừng để ý đến em nữa!” Mục Lan oán hận mắng.

Cô phải dứt lời thì đã nghe được một câu “Không có bản lĩnh đó đâu!”

Mục Lan vội xoay người đóng cửa, ai ngờ Lý Bỉnh Huy đã sớm phòng bị chiêu thức này, lập tức lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai chen vào trong nhà.

“Anh là chó hay là mèo vậy, đã không được hoan nghênh mà còn cố chạy vào, thật là không biết xấu hổ!”

Lý Bỉnh Huy không thèm để ý tới sự châm chọc của cô, hỏi: “Em và Lý Thục Hiền đang làm cái gì vậy?!”

Mục Lan không đáp, mở cái túi Lý Thục Hiền đưa cho cô, lấy một thanh socola trong đó ra rồi từ từ thưởng thức.

“Nói đi!”

“Một tấc thời gian một tấc vàng, thời gian của ông chủ Lý cũng rất quý giá, em làm sao dám lấy mấy chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi này ra để lãng phí thời gian của anh chứ, nếu đến lúc tính tiền em không có tiền bồi thường được thì làm sao?”



“Vậy thì ở chỗ này với anh! Không bồi thường được thì dùng thời gian cả đời của em gán nợ.”

“Thực xin lỗi, thời gian của em cho dù có dùng hết thì cũng không đánh giá để bồi thường đâu!”

“Nếu vậy thì tính luôn cả kiếp sau vào cũng được.”

“Anh đừng có mơ!” Mục Lan nói xong lại muốn đi rót nước uống.

Lý Bỉnh Huy rất có nhãn lực lập tức cầm lấy phích nước nóng rót cho cô một ly.

“Biểu hiện không tệ, tới đây, thưởng cho anh một thanh chocolate.”

“Không ăn đâu.”

“Không ăn đúng không? Vậy em không nói!”

“Được, anh ăn!”

“Nhắm mắt lại!”

“Nhắm mắt làm gì?”

“Kêu anh nhắm thì cứ nhắm đi, nhiều lời như vậy làm gì?!... nhắm, không thể mở to, đúng rồi, cứ như vậy…” Mục Lan vừa chỉ huy Lý Bỉnh Huy vừa đi ra chỗ cây ớt kiểng phía sau tường bẻ một trái “Qua đây, há to miệng, em đút anh ăn.”

Lý Bỉnh Huy ngoan ngoãn há to miệng, Mục Lan nhịn cười, nhanh chóng nhét nửa trái ớt cay vào trong miệng của hắn, đồng thời lấy tay nắm chặt môi hắn.

Nhìn thấy Lý Bỉnh Huy cay đến mức nước mắt cũng ứa ra, Mục Lan mới buông tay.

Lý Bỉnh Huy vội vã không ngừng phun ra.

“Cảm giác này có dễ chịu không?! Tối hôm đó những gì anh đối xử với em, so với cái này còn khó chịu hơn gấp trăm lần đó!” Mục Lan vừa quở trách Lý Bỉnh Huy đang le lưỡi vừa đưa cho hắn một ly nước lạnh.

Lý Bỉnh Huy súc súc miệng, nói: “Bây giờ huề nhau được không?”

“Em là đại nhân không chấp với tiểu nhân.”

“Em và Lý Thục Hiền rốt cuộc là đang xảy ra việc gì?!”

Mục Lan vì thế vừa ăn chocolate vừa kể lại mọi chuyện cho Lý Bỉnh Huy nghe một lần, nói xong tổng kết: “Nếu so với Lý Thục Hiền thì em đúng là đồ ngốc, nếu so với Tề Quyên, em đúng là vô dụng. Khó trách ngay cả bạn bè, anh cũng không muốn làm với em.”

“Anh có nói vậy bao giờ, đừng có đổi trắng thay đen!” Lý Bỉnh Huy phản bác, “... nói như vậy, Phan An đã rơi vào cái bẫy tình yêu của Lý Thục Hiền rồi à?”

“Ừ, có lẽ vậy.”

“Anh ta cũng dễ dàng bị bắt làm tù binh quá nhỉ.”

“Ai giống anh chứ!”

“Đúng vậy, Phan An không phí chút sức lực nào, thì đã khiến người ta khăng khăng một lòng đối với anh ta, còn anh từ khi còn mặc quần rách đáy đã theo đuổi một con nhóc, bây giờ đến hai mươi năm vẫn còn chưa theo đuổi được.”

“Cái đó mà gọi là theo đuổi hay sao? Chân trong chân ngoài, hàm hàm hồ hồ……”

“Anh thề với trời, từ nhỏ đến lớn, trong lòng anh chỉ có một mình con nhóc đó…”

“Nè, đây là chocolate nhân rượu, ăn rất ngon!” Mục Lan nói lảng sang chuyện khác “Nếm thử đi, không chừng anh ăn sẽ nghiện luôn đó…”

“Em định trốn tránh đến khi nào?!” Lý Bỉnh Huy sắc mặt tức giận.

“Anh hung dữ cái gì chứ, em còn không phải là vì muốn tốt cho anh hay sao?” Mục Lan vân vê giấy bạc gói chocolate, lẩm bẩm.

“Tốt cho anh?!”

“Anh nhặt giày của em mình vứt bỏ, không phải sẽ khiến người ta chê cười sao?”

“Có tiền khó mua sự yêu thích! Đừng nói em và Bỉnh Lân chỉ mới tìm hiểu nhau, cho dù hai người đã từng kết hôn thì ở trong lòng anh, em vẫn quý giá hơn so với bất cứ thứ gì! Anh không cho phép em thiếu tự tin như vậy! Những câu như vậy, anh không muốn nghe được lần thứ hai!”

“Lúc nói thì mọi thứ rất dễ dàng, nhưng thực tế thì cảm thụ sẽ không còn như vậy nữa, nói không chừng lúc đó anh sẽ hối hận…”

“Em không có lòng tin đối với anh như vậy sao?!”

“Không phải là không có lòng tin đối với anh mà ngay cả bản thân em…”

“Chẳng lẽ sợ tè dầm thì cả đêm không ngủ hay sao?!”

“Đừng ép em được không?” Sau khi hai người cùng im lặng nửa ngày, Mục Lan nói.

Lý Bỉnh Huy gật gật đầu, “Vậy chờ đến khi khúc mắc trong lòng em được cởi bỏ rồi nói.”