Lý Thục Hiền bởi vì làm việc ở xưởng nhuộm và in vải, cho nên khi đến cuối tháng nhận lương bằng sản phẩm thì trong tay cô ta có không ít vải lẻ linh tinh. Chiều hôm đó, cô ta mang theo hai xấp vải hoa thật đẹp đến tìm Mục Lan.
“Tặng cho cậu.”
Mục Lan vừa nói cảm ơn vừa mở ra xem.
“Đẹp như vậy cho tớ thật sao?”
Lúc hai người bọn họ đi học ngồi cùng bàn Lý Thục Hiền thường xuyên tiêu xài hoang phí, cho nên không có tiền mua phiếu cơm.
Mục Lan cũng đã có lần giúp cô ta mua một tuần, để cảm ơn, Lý Thục Hiền đưa cho cô một cái kẹp tóc màu xanh biếc. Mục Lan sau khi kẹp lên được các bạn học nữ khen ngợi hết lời là vô cùng xinh đẹp, Lý Thục Hiền thấy như thế lại muốn đòi về. Chuyện này, Mục Lan cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
“Cậu nói gì vậy, nếu không cho cậu thì còn mang đến làm gì!”
Mục Lan không muốn thiếu nợ ân tình của Lý Thục Hiền, vì thế, mời cô ta đến nhà hàng dùng bữa.
“Chỉ có hai người chúng ta thì không vui đâu... thôi, đừng đi.” Lý Thục Hiền ấp a ấp úng nói.
Mục Lan lập tức hiểu tâm tư của cô ta liền nói: “Vậy tớ gọi thêm một người.”
“Kêu ai vậy? Đừng có gọi người tớ không quen biết tớ không thích dùng bữa với người xa lạ."
“Người này cậu quen.”
“Ai vậy?”
“Lý Bỉnh Huy!”
“Là anh ấy sao…?”
Mục Lan biết rõ còn làm bộ làm tịch, “Cậu không phải có chút cảm tình với anh ấy sao?”
“Nhưng anh ấy… hình như lại không để ý đến tớ.”
“Mới gặp một lần sao có thể biết được.…”
“Bình thường chỉ cần tớ hơi tỏ vẻ một chút thì đối phương đã.…”
“Người với người không giống nhau, anh ấy thuộc về loại phản ứng trì độn.”
“Anh ấy phản ứng trì độn? Theo tớ thấy khỉ cũng không tinh quái bằng anh ấy đâu!”
“Nếu cậu không thích thì thôi, tớ không gọi anh ấy.”
“Đừng mà, mau gọi anh ấy tới đi. Để tớ thăm dò một chút.”
……
“Sao lại là cô ta nữa vậy?! Hôm trước không phải mới gặp rồi sao!” Lý Bỉnh Huy đã nói như thế ở đầu dây bên kia.
“Anh yên tâm đi. Hôm nay em mời!” Mục Lan nói.
“Ai mời cũng không đi, anh đang rất bận!”
“Giờ này mà bận gì chứ! Người ta là vì theo đuổi anh mà tới! Anh không tới em làm sao ăn nói với cô ấy được, em đã nhận quà của người ta rồi!”
Lý Bỉnh Huy không nhịn được bật cười, hỏi: “Là quà gì thế?”
“Là vải may quần áo, còn là mấy sấp nữa.”
“Chỉ có một chút đồ như vậy mà đã mua chuộc được em sao?!”
“Anh đừng nói khó nghe như vậy, đó là tâm ý của người ta!”
“Em cứ nói với cô ta là anh bận không đi được.”
“Không được! Anh không tới không chỉ một mình cô ấy thất vọng mà em cũng thất vọng đó! Anh phải tới!”
“Em thất vọng gì chứ?!”
Mục Lan trong lòng nói: “Em thất vọng vì không thể xem hai tên già đời trong tình trường như hai người đấu nhau!” Nhưng những lời như thế không thể nói ra được, bởi vậy cho nên đành xoay chuyển “Em thường xuyên được anh mời, trong lòng rất áy náy, đúng lúc nhân cơ hội này mời lại anh một lần. ”
“Ừ ý tốt của em, anh nhận!”
“Không được, anh cần phải đến ăn một lần. Đến nhanh đi, em xin anh đó!”
“Em có xin cũng vô ích thôi, anh không đi đâu!”
“Giỏi lắm! Anh dám cãi lời em đúng không?! Lý Nhị Bỉnh, hôm nay, nếu anh không tới em sẽ tuyệt giao với anh! Em tuyệt đối nói được thì làm được!”
“Ôi trời! Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà đến mức đó hay sao?! Sợ em luôn đó! Được rồi, anh đi!”
“Quần áo hôm đó mua đã mặc chưa?”
“Vẫn chưa mặc lần nào..”
“Thay bộ đó cho em! Nhất định phải thay! Nếu không nghe theo anh biết hậu quả rồi đó! Gặp nhau ở nhà hàng Thái Dương Xuân nhé!”
……
Mục Lan và Lý Thục Hiền ngồi chờ ở nhà hàng Thái Dương Xuân hết nửa ngày, cũng không thấy Lý Bỉnh Huy xuất hiện.
“Hay là không tới rồi?” Lý Thục Hiền nói.
“Anh ấy sao dám không tới!... tớ đi ra ngoài nhìn xem.”
Mục Lan vừa mới ra cửa nhà hàng, thì đã nhìn thấy Lý Bỉnh Huy khoan thai đi vào.
“Anh bị buộc cả hai chân lại hay sao, đi nhanh một chút có được không! Nếu anh còn không tới thì nhà hàng người ta sẽ đóng cửa đó!”
“Mới vừa làm việc xong thôi... em buộc anh ăn mặc trịnh trọng như vậy để làm gì? Còn bản thân em thì chỉ mặc đồ thể dục là thế nào?”
“Lát nữa anh sẽ biết.”
Hai người liền đi vào đại sảnh nhà hàng.
“Ở chỗ mấy điều hòa bên kia!” Mục Lan nói.
Lý Bỉnh Huy nhìn qua hướng đó, thì thấy một cô gái tóc dài xõa trên vai, ngồi bên cạnh cái bàn ăn phía trước máy điều hòa dạng đứng. Nếu không có Mục Lan nhắc nhở, Lý Bỉnh Huy sẽ không thể nhận ra được cô gái đó chính là Lý Thục Hiền, lần gặp mặt hôm trước, Lý Thục Hiền cột tóc cao.
Nhìn thấy bọn họ, Lý Thục Hiền vận một bộ váy dài màu hồng nhạt, lập tức mỉm cười chậm rãi đứng dậy.
“Đã hiểu chưa, để làm nổi bật hai đóa hoa hồng là hai người, em đành phải hóa thành lá xanh thôi. ” Mục Lan nói.
“Chúng ta lại gặp mặt rồi.” Lý Thục Hiền cười dịu dàng chào Lý Bỉnh Huy.
“Thực xin lỗi, tôi tới trễ.”
“Anh ấy đột nhiên có việc gấp.” Mục Lan Giải thích như thật. “Nếu không phải có cậu ở đây thì anh ấy đã không tới rồi!”
“Thật sao? Vậy thật là ngại quá.”
“Nhìn xem, thấy cách anh ấy mặc quần áo, là có thể thấy được anh ấy rất coi trọng lần gặp mặt này đó.” Mục Lan nói.
Lý Bỉnh Huy nheo mắt liếc mắt cô một cái, hỏi: “Gọi món ăn chưa?”
“Gọi rồi.”
Trong bữa ăn, Mục Lan và Lý Thục Hiền toàn nói về chuyện lúc còn đi học.
“Có nhớ các bạn học nói về chúng ta như thế nào không?”
“Nhớ chứ! Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài! Khi đó cậu là hoa hậu giảng đường, là mục tiêu chú ý của các bạn học nam!”
“Thôi, đừng bàn đến những chuyện buồn cười đó.” Lý Thục Hiền nghe vậy thẹn thùng xua xua tay, “Những người đó cứ hay gửi thư tình khiến tớ cảm thấy rất phiền chán, cậu thì ngược lại, không những thay tớ đọc mà còn hăng hái trả lời thư cho người ta.”
“Không có ai viết cho tớ, bởi vậy đành phải mượn ánh sáng của cậu để thỏa mãn bản thân thôi. Những bức thư tình đó thật là muôn hình muôn vẻ, có bức làm người ta khiếp sợ đến hết hồn, có bức làm người ta cười không nhịn được. Có một lần học tiết chính trị, tớ lén đọc một lá thư cậu vừa mới nhận, lá thư đó viết buồn cười lắm, tớ không thể nhịn được nên cười ra tiếng. Kết quả là bị cô giáo bắt đứng phạt nửa ngày."
“Đúng vậy, đúng rồi, tớ nhớ ra rồi! Cô giáo cứ hỏi cậu cười cái gì, nhưng cậu nhất định không nói, kết quả là bị phạt đứng suốt một tiết. Lúc ấy tớ còn sợ muốn chết, sợ cậu sẽ thú nhận với cô giáo.”
“Loại chuyện như vậy có đánh chết cũng không thể khai ra... tớ đi toilet, hai người nói chuyện đi.”
Thấy bóng Mục Lan đi khuất, Lý Thục Hiền dùng miệng lưỡi thương hại nói: “Mục Lan học đại học bao nhiêu năm, vẫn không thay đổi gì, vẫn thô lỗ y như trước đây. Bẩm sinh đã không có chút nữ tính nào. Thật là hết cách với cậu ấy.”
“Phụ nữ cũng có rất nhiều loại người.” Lý Bỉnh Huy lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Loại giống Mục Lan là ‘ thanh thủy xuất phù dung’, khí chất tự nhiên không cần phải màu mè, tôi cảm thấy như vậy là rất đáng quý, hiếm thấy!”
Lý Thục Hiền cười gượng hai tiếng, “Xem ra, người trong nhà, anh đã quen biết rất nhiều cô gái!”
“Không dám nhận, chỉ là tôi ra đời từ rất sớm, cho nên thấy nhiều một chút mà thôi."
“Bây giờ chỗ nào cũng đang xây nhà cao tầng, anh mua bán vật liệu xây dựng, chắc là rất phát đạt đúng không?” Lý Thục Hiền nói sang chuyện khác, “Chắc chắn là lời to rồi."
“Buôn bán nhỏ cho dù có lời thì cũng không đáng bao nhiêu.”
“Nhưng cũng khấm khá hơn so với loại nhân viên làm công ăn lương như em.”
“Cũng không khá hơn gì đâu.”
“Anh quả thật là khiêm tốn!”
“Khiêm tốn có thể làm người ta tiến bộ hay sao?”
“Được rồi, anh chỉ biết ăn hiếp em...” Lý Thục Hiền vừa nói vừa liếc hắn bằng ánh mắt hờn dỗi.
Lý Bỉnh Huy xấu hổ ho khan hai tiếng, ánh mắt nhìn quanh khắp nơi.
Kế tiếp, Lý Thục Hiền hỏi hắn có sở thích gì. Lý Bỉnh Huy chỉ trả lời cho có lệ.
“Em đặc biệt thích âm nhạc, còn anh thì sao?”
Lý Bỉnh Huy nói cũng bình thường.
“Bình thường là như thế nào?”
“Nhạc nào dễ nghe thì đều thích.”
“Ý anh là những ca khúc đang thịnh hành phải không? Cái em thích chính là những tác phẩm kinh điển, đặc biệt là nhạc ngoại quốc.”
“Sở thích rất tao nhã, xem ra cô rất có nghiên cứu về nghệ thuật! Tôi chỉ là một người nhà quê. Cái loại âm nhạc dương xuân bạch tuyết như vậy, tôi không nghe được.”
“Sao lại như vậy? Anh lại muốn em nói anh khiêm tốn sao?” Lý Thục Hiền giả vờ nũng nịu oán trách...
“Không, không, tôi chỉ nói thật thôi.” Lý Bỉnh Huy ngồi không yên, “... à, tôi đi vệ sinh một chút.”
……
Mục Lan đang đứng ở bồn rửa tay thấy Lý Bỉnh Huy đang đi về phía mình, liền vặn vòi nước ra giả vờ rửa rửa.
“Em chạy ra chỗ này tránh mặt là có ý gì!”
“Cho hai người cơ hội nói chuyện riêng với nhau. Nói chuyện rất vui đúng không??! Nhưng sao lại nhanh như vậy, không phải đã tự định chung thân luôn rồi chứ?!”
“Đúng vậy bà mối như em chỉ còn chờ thu bao lì xì thôi!”
“Bao lì xì nhỏ em không thèm!”
“Không thèm thì tốt, đỡ tốn kém!”
Mục Lan mắt hạnh mở to ra trừng hắn, vẫy vẫy hai tay đầy nước, bắn đầy hạt nước lên mặt Lý Bỉnh Huy.