Thanh Phong Từ Lai

Thanh Phong Từ Lai - Chương 40




Biên tập: Soleil

Lương Tấn tạm thời không thể xử lý thủ tục xuất viện, Từ Thanh Phong mấy hôm nay thường thường tới đây chơi cùng cậu, ban đầu chỉ tới ngồi chút liền đi, sau này lại thành vài giờ.

Từ Thanh Phong tự cảm thấy tiến hành theo chất lượng như vậy không thể nào tốt hơn, lại luôn theo bản năng mà quên rằng Lương Tấn đã không nhớ rõ hắn.

Lương Tấn không nhớ hắn, tự nhiên cũng không có trụ cột tình cảm lúc trước. Nay hai người chỉ là bạn bè mới quen, Từ Thanh Phong tần suất đến thăm, thật là có chút… quá mức thường xuyên.

Lương Tấn có hôm lôi kéo Tề Diệp hỏi: “Người kia, bạn Từ hôm nay lại đến nữa à?”

Tề Diệp không rõ ràng cho lắm, còn tưởng rằng cậu nhớ Từ Thanh Phong, nhất thời chua lét nói: “Đến, đến chứ! Chờ xíu đi, năm phút nữa cửa mở liền hà.”

Lương Tấn lại vẻ hơi nản lòng, một chút cũng không giống như đang vui vẻ.

Tề Diệp nhìn cậu, chỉ thấy Lương Tấn muốn nói lại thôi, nhỏ giọng hỏi: “Anh ta sao mỗi ngày đều đến thế? Anh ta không có bạn khác sao? Anh ta khi nào xuất viện?”

Tề Diệp: “…” Ghét bỏ rõ rệt như vậy muốn nghe không hiểu cũng không được. Hắn giật mình há to miệng hỏi Lương Tấn: “Bồ không thích bạn Từ hả?”

“Thích thì có thích…” Lương Tấn quệt miệng, buồn rầu nói: “Nhưng mà anh ta mỗi ngày trong này ngồi xuống lại bắt đầu nói chuyện, bồ không cảm thấy không thú vị gì hết sao? Hơn nữa bồ lại không thể kể chuyện cho tôi nghe, tụi mình còn không thể chơi trò chơi…”

Mới chạy tới cửa nghe được toàn bộ đối thoại Từ Thanh Phong: “…”

Hắn trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.

Tề Diệp là điển hình dạy hư học sinh, kể chuyện nông phu và rắn mà bên trong rắn là Bạch nương tử; mẹ ghẻ công chúa Bạch Tuyết bị gương thần ăn, gương thần biến thành kính chiếu yêu, rơi vào trong tay Tôn Ngộ Không; Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh biến thành thám tử lừng danh Tam Tạng, chín chín tám mươi mốt nạn là tám mươi mốt truyện kinh dị…

Đường Bá Hổ điểm Thu Hương, cuối cùng một lần điểm, Thu Hương toát ra khói xanh lượn lờ…

Hắn trí tưởng tượng phong phú, cổ kim nội ngoại ngụ ngôn cổ tích thất hợp bát thấu cắt ghép lộn xộn, vậy mà Lương Tấn còn nghe cực kỳ mê mẩn, Từ Thanh Phong ngóng trông Lương Tấn sớm khôi phục ký ức, thấy hai người như vậy đương nhiên có chút nóng vội.

Mấy chuyện cổ tích càng kể càng lệch lạc của Tề Diệp bị vô tình ngăn cấm, Từ Thanh Phong lấy tư thái chủ nhân lên kế hoạch năm ngày. Ý tưởng tổng thể chính là cầm tay nhỏ bé của Lương Tấn cùng hắn “nhớ lại ngày xưa”.

Sự thật chứng minh dùng tán gẫu dẫn đường đích xác có hiệu quả, Lương Tấn mất trí nhớ là do máu bầm áp bách thần kinh não mà ra, tính chất chỉ là tạm thời, thời gian này sau khi khôi phục chính cậu không tự giác mà khá lên rất nhiều. Từ Thanh Phong thêm chút dẫn đường, rất nhanh Lương Tấn đã hiểu được mình là một người trưởng thành, không chỉ như thế, cậu còn biết mình đã quên đi rất nhiều chuyện quá khứ.

Thân thể động tác cùng năng lực biểu đạt rất nhanh mà khôi phục, nay khuyết thiếu chủ yếu là tình cảm trước đây. Từ Thanh Phong thật không rõ cậu đã khôi phục đến mức độ nào, lần đầu tiên nghe được Lương Tấn hoàn chỉnh mà tỏ vẻ “thì ra mình bị mất trí nhớ ” thì vui sướng muốn chết, cho rằng hai người họ sẽ quay về như xưa, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, ký ức sẽ nhanh mà trở lại.

Chỉ là hắn không ngờ mình vui vẻ quá sớm, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn không như hắn nghĩ —— Lương Tấn không hề muốn cố gắng nhớ lại chút nào, trong mắt cậu, nếu là chuyện đã quên vậy khẳng định cũng không quan trọng, ít nhất còn không quan trọng bằng mấy câu chuyện Tề Diệp kể.



Từ Thanh Phong đứng ngoài cửa yên lặng nuốt lại ngụm máu, đứng một mình tại chỗ bình phục cả buổi mới bình tĩnh gõ cửa đi vào.

Lương Tấn vừa nhìn thấy hắn lập tức bẹp miệng nhìn về phía Tề Diệp xin giúp đỡ, có vẻ vô cùng buồn rầu lại sợ Từ Thanh Phong nhìn ra.

Động tác nhỏ của cậu cũng không thể giấu diếm được ánh mắt Từ Thanh Phong. Từ Thanh Phong thế nào cũng không nghĩ tới mình sẽ có ngày bị ghét bỏ, mặt già đỏ lên, chỉ có thể giả vờ không hề phát hiện thân thiết chào hỏi hai người.

Hắn giả vờ giả vịt ngồi trên ghế hơn mười phút mới giả bộ vô tình nói: “Tôi hôm qua nghe đến một câu chuyện, Lương Tấn, em có muốn nghe hay không?”

Quả nhiên, Lương Tấn ánh mắt xoẹt tỏa sáng, long lanh sáng ngời ngẩng đầu nhìn hắn.

Từ Thanh Phong moi ruột móc gan chuẩn bị nửa buổi mới bắt đầu kể: “Ngày xửa ngày xưa, có một vương tử ở một quốc gia nọ, thích phải công chúa của một vương quốc khác. Quốc gia của vương tử rất nhỏ rất nghèo, nhưng vương quốc công chúa lại rất lớn, rất giàu có…”

Lương Tấn đột nhiên hỏi: “Là chuyện về tiện nam và bạch phú mĩ sao?”

“…” Từ Thanh Phong sửng sốt, thấy Lương Tấn đầy mặt nghiêm túc, vì thế nói: “Đúng vậy, chuyện tiện nam và bạch phú mĩ.”

Lương Tấn trợn to mắt, truy hỏi: “Vậy bọn họ có phải còn chưa từng gặp mặt không?”

Từ Thanh Phong lắc đầu: “Chưa từng.”

“Thiệt không biết xấu hổ!” Lương Tấn đập giường, tức giận nói: “Nhất định là coi trọng tiền của công chúa! Ngược hắn!”

Từ Thanh Phong: “…”

Tề Diệp bên cạnh cố nén cười, Từ Thanh Phong vẻ mặt ngơ ngác. Hắn không nghe qua nhiều câu chuyện cho lắm, hôm nay gắng gượng nhớ kỹ chuyện này còn là do Lương Tấn trước đây kể cho hắn nghe, nhưng hắn nhớ rõ ràng vương tử là nhân vật nam chính mà.

Hắn hơi do dự, Lương Tấn đã không nhịn được mà thúc giục: “Kể nhanh lên! Sau đó thì sao?”

“…” Từ Thanh Phong ho nhẹ một tiếng, kiên trì nói: “Vương tử tuy nghèo, thế nhưng có rất nhiều cô gái và công chúa thích anh ta, bởi vì quốc gia anh ta có một gốc cây hoa hồng rất đặc biệt, vô cùng xinh đẹp, còn có một chim sơn ca biết ca hát. Vương tử mang hai thứ này tặng cho công chúa. Công chúa và quốc vương đều xem thường anh ta, cũng xem thường hai loại lễ vật này, sai người tống cổ anh ta đi. Vương tử vô cùng tức giận, vì thế giả dạng thành một người chăn heo trong vương quốc.”

“A, biến thành người chăn heo để làm gì?” Lương Tấn không nhịn được hỏi: “Là muốn dựa vào nuôi heo làm giàu à?”

Từ Thanh Phong vốn cũng không nhớ rõ lắm, chỉ có thể hàm hồ nói: “Ừ, muốn nuôi heo…”

“…” Lương Tấn: “Ngốc ghê…”

Từ Thanh Phong: “…”

“Chăn heo là làm việc cho người khác, heo cũng không phải của anh ta …” Lương Tấn bĩu môi nói: “Công chúa mới không thích anh ta đâu.”

Từ Thanh Phong: “…”

Lương Tấn nhịn không được ghét bỏ, vui vẻ chê bai xong mới chú ý tới sắc mặt Từ Thanh Phong, vội vàng bổ cứu nói: “Câu chuyện này mặc dù có hơi ngốc, thế nhưng anh kể cũng dễ nghe lắm.”

Cậu vì để mình nói nghe có thành ý còn cố ý mở to mắt.

Từ Thanh Phong: “…” Từ Thanh Phong nghe cậu nói xong mới nhớ đến nguyên ý của câu chuyện.

——

Lương Tấn kể cho hắn chuyện này là sau khi hai người đã ở chung với nhau, có một ngày Từ Thanh Phong vì vấn đề công việc mà vô cùng khó chịu, khi đó Lương Tấn đã thành trợ lý của hắn, ngồi trong văn phòng trơ mắt nhìn hắn ném mạnh ly cà phê xuống đất mà hoảng sợ. Lúc ấy Lương Tấn nhảy dựng cả lên, rõ ràng chỗ ly cà phê rơi xuống cách cậu rất xa nhưng cậu lại nhảy vọt lên y như con thỏ vì sợ hãi mà né tránh.

Từ Thanh Phong bị cậu phản ứng hù sợ, lấy lại tinh thần xém chút nữa cười ra tiếng. Chỉ là lúc ấy đối diện còn có thư ký, hắn lại vốn đang nổi nóng, chỉ có thể dùng sức banh khóe miệng, cố gắng nhăn tít lông mày.

Chờ thư ký mang theo văn kiện tè ra quần chạy ra khỏi văn phòng, sắc mặt hắn đã khôi phục bình thường. Chỉ là Lương Tấn kịp thời tỉnh lại, lập tức đỏ bừng cả mặt. Cậu lén liếc mắt nhìn Từ Thanh Phong, vội vàng lấy chổi quét sạch sẽ mấy mảnh vỡ, sau đó không biết đầu óc nghĩ gì, lắp bắp xê dịch ngồi xuống đối diện Từ Thanh Phong, dỗ ngọt hắn nói: “Em kể cho anh nghe chuyện xưa nhé?”

Từ Thanh Phong sớm đã hết giận chỉ là thoạt nhìn tương đối trầm mặc mà thôi. Lương Tấn lại nhìn không ra, thấy Từ Thanh Phong cụp mắt không nói câu nào, ngừng một chút rồi lại xê dịch đến bên người Từ Thanh Phong.

Cuối cùng câu chuyện là ở trên đùi Từ Thanh Phong kể xong. Từ Thanh Phong dựa vào ghế dựa đằng sau khiến Lương Tấn giạng chân ra ngồi trên đùi mình, sau đó ôm chặt eo Lương Tấn chôn mặt vào ngực cậu. Lương Tấn mới thay sơ mi là do hắn giặt, phía trên phảng phất hương nước xả vải bách hợp tươi mát mềm mại mới mua.

Từ Thanh Phong cảm thấy Lương Tấn cũng y như được nước xả mềm mại giặt qua, trắng trắng mềm mềm lại thơm lại nhuyễn, thích không chịu được, khóe miệng cong đến bên tai. Lương Tấn lại không thấy vẻ mặt của hắn, thân thể căng thẳng vừa vỗ nhẹ bả vai Từ Thanh Phong vừa nói: “Ngày xưa, có một vương tử quốc gia nọ, không muốn…”

… Vương tử cầu hôn không được, ngụy trang thành người chăn heo, biến ra thật nhiều món đồ chơi dụ dỗ công chúa. Công chúa muốn đồ chơi thì phải đáp ứng hôn người chăn heo. Anh ta yêu cầu một trăm cái hôn, kết quả hôn đến lần thứ tám mươi thì bị quốc vương phát hiện, sau đó quốc vương giận dữ, sai người đuổi cả công chúa và người chăn heo ra khỏi đất nước.

Lại sau này, công chúa trong một đêm mưa thê thảm hối hận mình vì sao không đáp ứng cầu hôn của vương tử, sau đó người chăn heo vô cùng hả hê, mặc lại quần áo vương tử nói với công chúa nàng rất ngu xuẩn nàng không thích vương tử, lại vì một món đồ chơi hôn một tên chăn heo, chàng chính là vương tử, chàng đến để báo thù nàng.



Từ Thanh Phong tâm tư hoàn toàn không để ý đến câu chuyện, hắn chỉ hưởng thụ Lương Tấn thơm thơm mềm mềm, nhưng mà câu chuyện này thật sự khiến hắn cảm giác kỳ quái, vì thế hắn cuối cùng không kìm được hỏi Lương Tấn: “… Em kể cái này là muốn an ủi tôi cái gì…”

Lương Tấn đầy mặt mờ mịt, qua một lát mới phản ứng lại, mặt hơi đỏ nói: “…Em cũng không biết. Em chỉ nhớ mỗi cái này, cái khác không nhớ được.”

Từ Thanh Phong thật dài ồ một tiếng, sau đó hôn lên mặt Lương Tấn một cái nói: “Câu chuyện này mặc dù có hơi ngốc, nhưng mà em kể dễ nghe lắm.”

Lương Tấn hỏi: “Thật không?”

“Thật mà!” Từ Thanh Phong nghiêm túc nói: “Em kể hay lắm, về sau còn có chuyện nào nữa có thể tiếp tục kể cho tôi nghe.”



Từ Thanh Phong từ trong hồi ức rối rắm tỉnh lại, nhìn Lương Tấn trước mặt cố gắng an ủi hắn, lại vui mừng lại xót xa.

Xót xa tự nhiên là không thể ôm Lương Tấn thơm thơm mềm mềm, hơn nữa Lương Tấn tựa hồ không thích hắn như hắn nghĩ.

Vui mừng là vì Lương Tấn bây giờ còn biết an ủi hắn, thậm chí lời nói cùng hắn lúc trước giống y như đúc, chứng tỏ trong tiềm thức của Lương Tấn, ký ức đều còn ở đấy chỉ là cậu không ý thức được mà thôi.

Hơn nữa… Lương Tấn tựa hồ sáng sủa hơn trước rất nhiều, còn đòi nghe kể chuyện nữa!

Từ Thanh Phong dùng một loại giọng điệu chờ mong hỏi: “Thật không? Tôi kể thật sự rất tốt?”

Lương Tấn khẳng định gật đầu: “Đúng vậy! Rất tốt!”

Từ Thanh Phong lúc này mới vui vẻ, nói: “Tôi chỉ nhớ mỗi cái này, về sau lại học cái khác cũng kể cho em nghe được?”

“… Không cần đâu” Lương Tấn ngượng ngùng nói.

Từ Thanh Phong lại càng hào hứng, liên tục nói: “Cần chứ cần chứ.”

“…” Lương Tấn đỏ mặt im lặng trong chốc lát, Từ Thanh Phong mỉm cười với cậu mê người vô cùng, Lương Tấn mặt càng đỏ hơn.

“Vẫn là thôi đi…” Lương Tấn chậm rãi nói: “Cũng không phải rất êm tai…Ờ không phải, cũng không đến mức quá khó nghe… Chỉ là, chỉ là so với Tề Diệp còn kém chút.”

Từ Thanh Phong: “…”