Thanh Phong Từ Lai

Thanh Phong Từ Lai - Chương 30




Biên tập: Soleil

Đúng như bác sĩ Chu dự đoán, mặc kệ thận hiến có thích hợp hay không, Từ Thanh Phong đích xác nhờ chuyện này mà tràn ngập hi vọng.

Hắn lúc trước đã từng đi xét nghiệm máu thử qua nguồn thận trong kho, nhưng mà khổ sở đợi chờ thật lâu đều không tìm được cái nào thích hợp. Thay thận yêu cầu rất cao, ngoài phù hợp nhóm máu cùng mấy yêu cầu cơ bản khác còn có rất nhiều vấn đề phức tạp phải cẩn thận suy xét, trong đó đương nhiên bao gồm thể trạng của song phương.

Số người có thể thuận lợi tìm được thận lại phẫu thuật thành công tuy rằng nhiều, nhưng mà tính trên tổng số ca bệnh lại chiếm tỉ lệ rất nhỏ.

Từ Thanh Phong trong lòng rõ ràng lần này không nhất định phù hợp, có lẽ mẹ đứa bé vì xoay sở tiền bạc mới bất đắc dĩ thử xem, có lẽ là vì chuyện khác, nhưng mà mặc kệ vì cái gì, chỉ cần có hi vọng hắn sẽ không từ bỏ.

Hai bên sắp xếp gặp mặt vào mười giờ sáng thứ bảy, ngày đó Lương Tấn vừa lúc đi công tác trở về, chuyến bay vào giữa trưa. Từ Thanh Phong trong lòng vừa chờ mong lại căng thẳng, hai hôm nay hắn với Lương Tấn nói chuyện cởi mở rất nhiều, thậm chí cụ thể đến thời gian đám cưới cùng trang phục của hai người.

Lương Tấn hỏi hắn: “Hay là dời thời gian lại tí, chờ em về cùng nhau gặp thế nào?”

Từ Thanh Phong cười cười nói: “Bà ấy nói buổi chiều phải về nhà, Long Long nói muốn chăn bông hình con thỏ của mình nên phải về nhà lấy cho nó.” Long Long chính là tên đứa bé được Từ Thanh Phong cứu, bác sĩ Chu nói chuyện phiếm với mẹ cậu nhóc tình cờ biết được, thuận thiện cũng nói cho Từ Thanh Phong.

Lương Tấn gật đầu nói: “Ừ, vậy hai người cứ gặp trước đi.”

Từ Thanh Phong có hơi khẩn trương.

Hắn cũng không phải một người hay lo âu, dĩ vãng gặp phải chuyện gì nguy cấp hắn dù khẩn trương cũng sẽ làm bộ không thèm để ý, bắt buộc bản thân phải giữ bình tĩnh thoải mái đi đối mặt, sợ người khác nhìn ra chút sơ hở nào.

Lần này hắn lại rất khó làm được.

Từ Thanh Phong cầm điện thoại, một bên chậm rãi đi dọc theo bên giường bệnh, một bên nhìn cây cỏ xa xa ngoài cửa sổ mà ngẫm nghĩ.

Hắn nghĩ nghĩ, nơi với Lương Tấn: “Tôi hơi khẩn trương.”

Lương Tấn sửng sốt, khuyên bảo: “Khẩn trương cái gì?”. Cậu cười nói: “Hôm nay hai người lần đầu gặp mặt chỉ là tán gẫu mà thôi, không sao đâu. Lại nói không nhìn cái khác, chỉ mỗi việc dì ta có thể từ xa về nhà lấy đồ cho con trai, chắc chắn đó là một người mẹ hiền lành yêu thương con cái rồi…”

Nói tới đây hai người đều dừng lại, họ đều là những đứa trẻ từ nhỏ không mẹ, vốn vẫn không cảm thấy gì, hiện tại nhìn người phụ nữ này vì con mà không sợ mất mặt đến tìm Lương Tấn, cuối cùng không có cách nào bèn liều mạng dùng thận đổi tiền, không đánh giá hành động này như thế nào, chỉ riêng phần máu mủ tình thâm thôi cũng đủ để họ hâm mộ rồi.

Lương Tấn trầm mặc trong chốc lát, mới cười nói: “Thật hâm mộ cậu nhóc kia quá.”

“Tôi cũng vậy, ” Từ Thanh Phong thấy Lương Tấn thình lình như thế trực tiếp nói ra, ngừng chút lại nói: “Kỳ thật lúc đầu nghe được nguyên nhân, tôi cũng do dự có nên nhận hay không, dù sao đối phương là vì tiền bán thận, thật để người không đành lòng.”

Từ Thanh Phong lúc ấy nghe nói có cơ hội vui mừng vô cùng, sau này tỉnh táo lại cũng từng do dự, nhưng mà hắn dù sao không phải thánh mẫu, đổi thận là yêu cầu đối phương chủ động đưa ra chứ không phải hắn ép buộc. Cho nên dù không đành lòng hắn vẫn rất khó kháng cự cám dỗ này.

Nếu thật có thể, hắn về sau lại là người khỏe mạnh.

Lương Tấn sẽ không phải lo lắng hắn khi nào sẽ gặp biến chứng ngủ thẳng không dậy, cũng không cần mỗi ngày đắn đo thịt cá tôm cua không thể ăn, lại càng không phải thức khuya dậy sớm, phải đi tham dự mấy thứ hội nghị hay xã giao cậu căn bản không am hiểu.

Còn Từ Thanh Phong thì sao, đau đớn tự nhiên sẽ dần biến mất, hắn có thể ăn thứ mình muốn ăn, có thể cùng Lương Tấn đi chơi xa, leo núi, vai có thể xách nặng, cũng có thể lấy thân phận bạn đời khỏe mạnh mỗi ngày cùng Lương Tấn ôm ôm ấp ấp, lăn lộn trên giường.

Ngẫm lại đều quá tốt đẹp, thật sự quá khó chống cự mà.

Từ Thanh Phong ngừng một lát, nói với Lương Tấn: “… Nếu có thể, tôi sẽ đưa bà ấy thật nhiều tiền.” Người mẹ này nếu vì con trai đi được đến bước này, Từ Thanh Phong lúc này ích kỷ, nhưng về sau bỏ tiền ra lực, thậm chí vung tay trải đường cho đứa bé hắn đều sẵn lòng.

Lương Tấn ừ một tiếng, lại trò chuyện với Từ Thanh Phong một hồi mới cúp điện thoại.

Từ Thanh Phong tâm tình cuối cùng bình phục lại chút, hôm nay hắn cố ý dặn dò hộ công không cần nhiều lần ra vào, trên bàn trà phòng bệnh còn bày biện hoa quả đã rửa sạch, bốn năm loại xếp trên đĩa. Nhìn thời gian còn sớm, Từ Thanh Phong lại để hộ công đem lọ trà ngon mấy hôm trước người khác tặng ra, chuẩn bị lúc người đến lấy ra mời.

Trong phòng bệnh đã được quét tước sạch sẽ, tất cả giường cụ hay cả áo bệnh nhân của Từ Thanh Phong cũng thay mới, hộ công giặt xong còn dùng nước xả vải, mùi hương thanh đạm. Hộ công hôm nay còn chải tóc thật gọn gàng, nghiêm chỉnh ngồi chờ mẹ đứa bé đến.

Nhưng mà thời gian từng giờ trôi qua, cho đến tận mười giờ, ngoài cửa vẫn không chút động tĩnh nào.

Từ Thanh Phong lông mày hơi hơi nhăn lại, sau đó hít sâu một hơi chậm rãi thở ra, tiếp tục kiên nhẫn đợi.

Mười giờ hai mươi phút, hộ công rốt cuộc không ngồi yên được, ra ngoài cửa phòng đi hai vòng, thang máy thang lầu trái phải đều nhìn nhìn.

Không có bất cứ ai.

Hộ công rốt cuộc cảm thấy không tốt, bà ta quay đầu nhìn Từ Thanh Phong, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Từ tiên sinh, hay là, để tôi gọi cho bác sĩ Chu để cậu ấy hỏi thăm giúp nhé?”

Việc này nếu là bác sĩ Chu ở giữa giật dây mà bác sĩ Chu lại quen biết Từ Thanh Phong, lúc này cũng chỉ có hỏi cậu ta mới thích hợp nhất.

Từ Thanh Phong chưa nói, hắn trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt lẳng lặng nhìn mặt đất, sau đó mới lắc đầu.

“Không cần, bà ta nếu đến thì đến, không đến thì thôi vậy.”

Buổi chiều lúc một giờ mười phút, Lương Tấn xuống máy bay đến thẳng bệnh viện, cậu đẩy cửa phòng bệnh, thấy hộ công im lặng bận rộn, Từ Thanh Phong ngồi trên giường bệnh mặt không chút thay đổi.

Lương Tấn dừng chân lại, liếc nhìn Từ Thanh Phong.

Từ Thanh Phong khẽ cười.

“Thế nào rồi? Hôm nay buổi sáng có gặp được không?” Lương Tấn nhịn không được hỏi.

Từ Thanh Phong lắc đầu.

Lương Tấn sửng sốt.

Từ Thanh Phong ngừng lại mới nói: “Cuối tuần xét nghiệm, nếu thành công, một trăm vạn.”

Bà mẹ kia không đến, không nói chuyện, cũng không gặp mặt.

Những lời này bà ta trước tiên nói cho bác sĩ Chu, nhưng mà đến bước đề cập đến giao dịch tiền tài này, bác sĩ Chu nhất định phải kiêng dè, bởi vậy tỏ vẻ mình cũng không tiện. Cuối cùng bà ta lấy được điện thoại của hộ công, nói cho dì ta.

Từ Thanh Phong mơ hồ cảm giác có chỗ quái dị, chỉ có thể lặng im không nói. Cuối cùng bác sĩ Chu không yên lòng, gọi điện tới nhắc nhở hắn.

“Người này anh phải đề phòng đấy, anh xem cắt cổ cỡ này, chợ đen cũng chưa có giá đó đâu.” Hiện tại thay thế nội tạng từ cơ thể sống vẫn chiếm đa số, trong đó khá lớn một phần đều không phải hiến tặng nhân đạo gì, cho dù là chợ đen hay là bệnh nhân lén tìm, thông thường giá cao cũng chỉ bốn năm chục vạn. Chuyện tới trước mắt đối phương lại sửa ý định mà mở miệng chào giá, đơn giản chỉ là thấy được Từ Thanh Phong và Lương Tấn có tiền.

Từ Thanh Phong cũng đã nhận ra việc này, một trăm vạn? Hắn không phải không có, hơn nữa hắn lúc đầu tính toán là cùng lắm về sau chăm sóc một nhà già trẻ này, mai sau đứa bé đến trường đi làm, chuyện nhiều năm như vậy nếu hắn có thể hỗ trợ chắc chắn sẽ không keo kiệt.

Nhưng mà hành động của đối phương khiến người thật không thoải mái, không nói chuyện hắn cứu đứa bé, riêng là sau này Lương Tấn còn giúp họ trả tiền viện phí, mấy người này nên là cảm kích chứ không phải tính kế.

——

“Vậy anh có đáp ứng không?” Lương Tấn cũng có chút không ngờ, ở ngoài cửa vỗ vỗ quần áo mới đi vào, sắc mặt Từ Thanh Phong giờ phút này hoàn toàn nhìn không ra hưng phấn cùng kích động mấy ngày nay.

Từ Thanh Phong nhìn hắn lắc đầu: “Bác sĩ Chu nói đúng, chuyện này chúng ta vẫn là phải… cẩn thận. Thái độ của đối phương thật sự kỳ quái, hơn nữa… Tiền nằm viện của đứa trẻ không phải quá nhiều. Tiền giải phẫu em đã thay bọn họ trả rồi, tiền khám sau này cũng không tới một hai vạn.”

Hành vi của bà mẹ này, nói là vì đứa con còn không bằng nói là coi trọng họ da dày thịt béo muốn ra tay chặt chém. Mà nếu thật sự muốn giá cao mà thôi, hai bên có thể đối mặt trò chuyện, nếu thật sự không yên lòng, Từ Thanh Phong có thể đưa trước cho bà ta một phần đặt cọc.

Chỉ là thái độ của đối phương trái lại càng giống như muốn nhử họ, ỷ vào Từ Thanh Phong sốt ruột mà có thể tiếp tục tăng giá.

Từ Thanh Phong ở trên thương trường mấy năm nay gặp nhiều kỹ xảo như vậy rồi, chính hắn cũng không phải chưa từng dùng qua. Hiện tại ở đây đụng phải, thật là dở khóc dở cười.

Lương Tấn an ủi hắn: “Bà ta tưởng muốn nhiều tiền cũng dễ hiểu, dù sao đây là khí quan, cực chẳng đã mới đi đến bước này. Nếu lỡ có thể thích hợp, đừng nói một trăm vạn, hai trăm vạn cũng đáng mà!”

Từ Thanh Phong kéo cậu ngồi xuống, cười cười.

Lương Tấn cũng cùng cười, từ trong túi lấy ra hợp đồng công ty, an ủi hắn nói: “Anh cũng đừng gấp, chuyện tiền bạc không thành vấn đề, anh nhìn xem em bây giờ cũng có thể kiếm tiền nè.”

Cậu lần này đại biểu truyền thông Phong Á đi mua lại quyền phát hành bộ điện ảnh 《Gió lộng 》, mặc dù có những người khác trong công ty cùng đi, nhưng Lương Tấn đến cùng là đại cô nương lần đầu ngồi kiệu, không có Từ Thanh Phong tọa trấn, toàn bộ hành trình cậu vô cùng hồi hộp căng thẳng. May mà cuối cùng vẫn lấy được đầu tư lần này.

Kỳ thật hạng mục này Từ Thanh Phong trước kia vẫn đang tiến hành, Lương Tấn lần này đi cũng không quá nắm chắc, cuối cùng có thể vượt qua mấy công ty khác mà thành công hợp tác cũng may nhờ Tần Thời giúp đỡ.

Lương Tấn cười hì hì nói: “Lần này “Liệt hậu” là át chủ bài, doanh thu hồi vốn trong vòng một tỷ. Nếu phòng bán vé có thể hơn một tỷ, chúng ta tiền lời liền hơn một trăm triệu. Cho nên nhé, tiền anh cứ yên tâm thoải mái mà xài đi! Không phải là một trăm vạn thôi sao, nhanh bỏ ra! Một nghìn vạn em cũng có nữa là!”

Một nghìn vạn thì hơi khoa trương, thế nhưng Lương Tấn thật sự từ trong đáy lòng không tiếc dùng số tiền này.

Cậu buổi chiều đã để hộ công gọi điện cho bà mẹ kia, tỏ vẻ đồng ý điều kiện của đối phương. Bên kia nghe xong có vẻ rất vui mừng, liên thanh đáp ứng nhanh chóng đi xét nghiệm.

Từ Thanh Phong cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn Lương Tấn đầy mặt vui vẻ, lại không đành lòng đả kích cậu.

Nhưng mà ai cũng không ngờ bà mẹ lần này nói làm liền làm, không đến hai ngày đã lặng lẽ làm xong.

Kết quả xét nghiệm rất nhanh có, lúc bác sĩ Chu đến nói cho họ, Lương Tấn đang tại kể cho Từ Thanh Phong chuyện của Tề Diệp và Tần Thời.

Bác sĩ Chu nói: “Xét nghiệm thành công.”

Lương Tấn chấn động, bị tin vui bất ngờ đập đến ngây ngẩn cả người.

Nhưng mà bác sĩ Chu thở dài, lại nói: “Đối phương hình như còn có điều kiện, các người… xem xem có thể chấp nhận không.”