Thanh Phong Từ Lai

Thanh Phong Từ Lai - Chương 1




Biên tập: Soleil

Bắt đầu từ tối hôm qua tuyết vẫn rơi không ngừng, lớp tuyết dày phủ trắng hàng cây nhựa ruồi được tỉa tót ngay ngắn bên ngoài, ngược lại thoáng dịu đi bầu không khí xơ xác tiêu điều nơi bệnh viện.

Tề Diệp răng rắc cắn táo, đợi đầu dây bên kia điện thoại nói xong lời mới vừa ăn vừa cười khà khà nói: “Biết chưa? Đừng có hằng ngày nghe bọn truyền thông lừa dối, bọn họ cái gì mà không biết hả, chẳng qua không ai dám viết thôi.”

Bên kia điện thoại vội vàng hùa theo: “Dạ dạ dạ, thiệt tình chỉ có người tốt như anh Tề là thành thật hà! …”

Tề Diệp mất tự nhiên ừa một tiếng, chờ bên kia khoa trương xong mới chậm rãi nói: “Kỳ thật còn có chuyện này, nhưng mà cậu không được nói ra ngoài nhé. Tôi chỉ lén nói thôi đó.”

“…”

“Cậu Tư Thần kia, biết không? Mấy bữa rày tham gia chương trình “Yên tĩnh di động” đứng thứ nhì đó… Không phải bảo cha mẹ cậu ta đang công tác nước ngoài sao? Còn là thương nhân ái quốc cơ đấy?” Tề Diệp hứ một tiếng: “Kỳ thật là con đám thợ thuyền đen! Bọn thuộc hạ trông coi mấy cái thuyền lậu, chuyên đi lại bên Nam Mĩ.”

“Hả?!”

“Cái đứa đứng thứ năm thứ sáu gì ấy mới là hạng nhì, season đang chiếu thực ra sau này mới được quay lại. Tư Thần vì sửa hạng đúng là cái gì cũng bỏ được, buổi tối cùng đạo diễn với đạo sư chơi threesome, ba ba ba, đến sau eo còn bị thương. Tên đạo diễn kia cũng là thứ rác rưởi mánh lới, tung clip hậu trường cậu ta eo thương do khiêu vũ, chậc —— ”

Giống như là vì phối hợp lời hắn nói, trên TV kênh giải trí nhanh chóng phát ra tin tức: Tư Thần vì luyện múa phần eo bị thương, người đại diện giải thích vết thương cũ tái phát. Ảnh đi kèm là một nam sinh ngượng ngùng tươi cười.

Tề Diệp ngẩng đầu híp mắt, vừa muốn bày ra vẻ mặt trào phúng lại thoáng nhìn thấy ngoài cửa phòng bệnh có hai người đang nói chuyện. Sắc mặt hắn đại biến, bay nhanh nói: “Tôi bên này có chuyện bận, cúp đây!”

Chữ “đây” chưa nói xong, Lương Tấn đã đẩy cửa đi vào, trong tay còn bưng đĩa bày mấy loại hoa quả đã rửa sạch, đủ mọi màu sắc rất đẹp mắt.

Lương Tấn ngẩng đầu thấy mặt Tề Diệp như táo bón nhìn mình, sửng sốt: “Sao vậy?”

Tề Diệp lắc đầu: “Không có gì, bồ không phải đi rửa hoa quả hở? Sao về nhanh vậy.”

Lương Tấn ờ một tiếng, cười cười hơi chút ngượng ngùng: “Tôi mới gặp bác sĩ Tô, chị ấy giúp tôi rửa nè, còn cho tôi dĩa trái cây nữa, là bệnh nhân tặng đó.”

Lương Tấn lớn lên rất ưa nhìn, ánh mắt trong trẻo sóng mũi thẳng tắp, thoạt nhìn có vẻ vừa ngốc lại manh, rất được mấy bé gái cô dì trong bệnh viện thích.

Tề Diệp trộm cầm điện thoại nhét một bên, lại gần xem. Dĩa trái cây rất đẹp, tạo hình là nửa quả bí đỏ, da vàng tươi, bí đỏ xanh tươi ướt át, mặt trên còn cắm mấy đóa hoa trắng nhỏ trang trí.

“Chậc, nhìn coi đãi ngộ này, bồ là mất trí nhớ cũng không phải mất trí…” Tề Diệp tiện tay bẻ một trái chuối, chua lè nói: “Lần trước tôi bị người ta đánh cho đầu rơi máu chảy, cũng ở khu này mà có ai giúp rửa cho đâu.”

Lương Tấn đã cởi giày lên giường, nghe nói vậy quay đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Tại vì đều là tôi rửa mà.”

Quan hệ giữa cậu và Tề Diệp tốt lắm, theo như thiên hạ nói thì như gay mật vậy đó. Tề Diệp đợt trước vì muốn có vé xem concert của Tần Thời, đi trộm vé bị bảo vệ đánh. Lương Tấn đau lòng vô cùng, xin nghỉ phép đến chăm sóc hắn, mỗi ngày chuyện làm nhiều nhất là rửa hoa quả.

Tề Diệp quả thực chính là máy thu hoạch hoa quả.

“Bồ làm một nửa ông chủ còn đi trộm vé người ta làm chi, sao không nói với nhân viên bên dưới?” Lương Tấn liếc nhìn gã, trên trán Tề Diệp còn lưu một vết sẹo nhỏ nhưng đã không còn rõ ràng.

“Chưa kể lần tổ chức concert này thu tặng vé là lãnh đạo, đến giữ trật tự đều chỉ là mấy người dân cảnh phổ thông, bọn họ cả buổi tối đứng liền vài tiếng đồng hồ đã rất mệt rồi, thả một hai người quen đi vào không sao đâu.”

“Ai để ý đám nhân viên công tác chứ?” Tề Diệp hừ một tiếng: “Một hai người hở? Là một đám thì có! Nếu là hồi trước bọn này đều mắt nhắm mắt mở, nhưng lần này là Tần Thời bồ cũng không phải không biết.”

Hiện tại tổ chức concert có thể kiếm tiền không nhiều, đa số các buổi biểu diễn vé đều không bán được ra ngoài, chưa kể còn phải hao hết tâm tư đi tuyên truyền tạo hiệu ứng. Nhưng mà Tần Thời lại không phải vậy, hắn là diễn viên kiêm ca sĩ, năm trước vừa nhận giải Ảnh đế ở Cannes, năm nay nhiệt độ chưa giảm đã bắt đầu đi lưu diễn concert, vé đương nhiên không đủ bán.

Tề Diệp thở dài nói: “Bên phía phê duyệt sợ người đông sinh chuyện, cấp phép chỗ ngồi ít, hết một phần ba đưa cho cái đám này, còn lại tôi còn giành được cái gì.”

“Cũng đúng ” Lương Tấn nghĩ nghĩ, có chút khó xử: “Vậy lần sau bồ nhớ gọi tôi nhé.”

Tề Diệp liếc cậu một cái, “Gọi bồ làm chi?”

“Lỡ bọn họ lại đánh bồ tôi liền kêu người chứ sao” Lương Tấn cười nói, “Gọi Tần Thời ra nhờ cậu ấy giúp bồ đánh, cậu ấy từng lấy quán quân môn Sanda đó.”

“Thôi không cần, ” Tề Diệp thụ sủng nhược kinh, “Mắc công lại xảy ra chuyện lớn.” Hắn dừng một chút, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói, bồ là vì đi thuê phòng với anh ta mới bị tai nạn giao thông hở?”

Lương Tấn há to miệng, lại ngậm lại, cảm xúc tuột xuống rõ rệt. Khuôn mặt cậu thực tiêu chuẩn, cho dù đứng trộn giữa đám ngôi sao cũng có thể để người khác liếc mắt nhận ra, chỉ là tính cách có hơi mềm mại, như bây giờ cúi đầu không nói hơn phân nửa là đang chịu ấm ức, thoạt nhìn còn làm người đau lòng.

Tề Diệp từ dưới gối nhanh chóng móc ra di động, tanh tách chụp một tấm.

Lương Tấn: “…”

Lương Tấn bất đắc dĩ: “Tôi đang thương tâm muốn chết nè, bồ chụp cái gì hở.”

“Ai u, có thể ngủ với Tần Thời còn thương tâm. Mau thấy đủ đi, để tôi ngủ với hắn một đêm, không không không, để hắn ngủ với tôi một đêm, bắt tôi viết tay toàn bộ tin tức phát thanh tôi cũng không ý kiến nhé!”

Tề Diệp nhanh chóng lưu ảnh chụp vào folder an toàn, còn set password, tiếp tục thúc giục: “Mau chóng khai báo mau, còn nữa, bồ lần này mất trí nhớ là sao?”

” Giả bộ đó.” Lương Tấn nói thật: “Tôi không mất trí nhớ.”

“Hở?” Tề Diệp liếc cậu, “Tức là sao…”

“Tôi thật ra là không biết phải đối mặt với Từ Thanh Phong như thế nào.” Lương Tấn kéo chăn lên, kết quả mới kéo hai cái, phía dưới chân lại lộ ra ngoài, lại đẩy về.

Lễ Giáng Sinh Tần Thời đến B thị khuyên Lương Tấn tiếp nhận một bộ phim cổ trang, nhân vật nam thứ chính trong phim rất ổn, muốn để Lương Tấn thử sức. Tần Thời bây giờ rất có địa vị trong giới, lời này nói ra xem như sự tình đều đã định, chỉ chờ Lương Tấn gật đầu mà thôi. Lương Tấn vẫn luôn ôm giấc mộng diễn xuất, tuy mấy năm nay cùng Từ Thanh Phong lăng xê thành công không ít tiểu minh tinh nhưng chính mình lại chưa từng tiếp nhận bất cứ nhân vật nào.

Chung quy cậu chưa từng học diễn xuất nên không có đạo diễn nào tìm cậu. Mà nếu chính mình lại nhờ quan hệ mà nhập đoàn lại sợ diễn tệ khiến Từ Thanh Phong không vui, khi không lại đi lãng phí tiền công ty. Tần Thời có thể đưa ra lời mời, Lương Tấn tự nhiên mừng rỡ liền lập tức lái xe chạy qua.

Ai biết đến nơi mới hay Tần Thời vừa dự tiệc rượu, uống có hơi nhiều.

Lương Tấn đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, bị manager của Tần Thời nhờ vả chỉ có thể đỡ người về phòng khách sạn trước. Ngờ đâu đúng lúc ấy lại gặp Từ Thanh Phong ngay trên hành lang. Người này mặc một bộ lễ phục màu tối, dáng người cao ngất, khôi ngô đẹp trai vô cùng. Toàn bộ khách sạn thật không có ai gây chú ý hơn hắn. Mà càng đáng kinh ngạc hơn là, Từ Thanh Phong lúc ấy đang ôm một cậu nam sinh thanh tú.

Lương Tấn quen biết Từ Thanh Phong hai mươi năm, ở chung năm năm, tuy mấy năm nay có xung đột không ngừng nhưng dù gì đi nữa cũng không ngờ sẽ có ngày gặp “kẻ thứ ba”.

Lương Tấn thở dài, “Anh ta hồi trước nói với tôi đi công tác, ai biết lại là mang người khác đi thuê phòng. Tôi lúc đó… Lúc đó cũng không biết làm sao, liền…”

Tề Diệp vội hỏi: “Liền làm sao?”

“Liền nổi giận.” Lương Tấn bình thường tính tình mềm mỏng, lại càng ít gây lộn với người khác, ngày đó lại là thật sự nổi giận.

“Đầu óc tôi loạn cả lên, lúc phản ứng kịp lại không biết khí lực từ đâu ra, coi Tần Thời thành vũ khí dùng sức mà ném qua luôn.”

“…”

“Tôi thấy được đầu gối Tần Thời đập đến chỗ đó của Từ Thanh Phong.” Lương Tấn cẩn thận chỉ chỉ giữa hai chân mình, vẻ mặt phức tạp nói, “Từ Thanh Phong lúc ấy kêu thảm thiết lắm, tôi bình tĩnh lại rồi lại sợ bị anh ta đánh, sợ tới mức chỉ muốn mau về nhà thôi. Trong lúc rối loạn thì đụng vào cây cột ở bãi đỗ xe.”

Lúc cậu tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, chung quanh giường bệnh vây quanh một vòng người, đập vào mắt đầu tiên chính là Từ Thanh Phong cùng cậu nam sinh kia. Lương Tấn mờ mịt nhìn một vòng, nghĩ bụng thôi rồi, Tần Thời sao không ở đây chứ, có phải bị Từ Thanh Phong đánh cho xong đời rồi không?

Cậu nghĩ như vậy, miệng hỏi ra câu đầu tiên là: “Tần Thời đâu?”

Từ Thanh Phong đen mặt tại chỗ, áp khí quanh thân lạnh lẽo như khí hậu vùng Siberia.

Lương Tấn lại càng hoảng sợ, cảm giác một giây sau Từ Thanh Phong liền nhảy dựng lên tiến hành bạo kích vô cùng tàn ác với cậu. Cậu do dự, trong đầu tự động hiện ra câu lời thoại cực kỳ máu chó: “Xin chào? Anh là ai, tôi hình như mất trí nhớ.”

Mặc kệ câu kịch của Lương Tấn cỡ nào vớ vẩn, hoặc khả năng não chấn động gây mất trí nhớ nhiều hay ít, dù sao Từ Thanh Phong cũng thật bị dọa sợ. Hắn hai ngày này lần lượt gặp hết bác sĩ chủ nhiệm đến phó viện trưởng, lại nhờ các vị chuyên gia cố vấn xong, cuối cũng vẫn dựa theo biện pháp nguyên thủy nhất kêu gọi đám bạn tốt của Lương Tấn đến giúp cậu hồi ức chuyện cũ.

“Bồ mới trở về không biết chứ mấy ngày hôm trước tôi thiệt đúng chịu tội mà, thiếu chút nữa điên luôn rồi.” Lương Tấn lòng còn sợ hãi, “Đám Mã Minh họ đều đến đây, ngồi bên kia vừa cắn hạt dưa vừa tán dóc chuyện tụi mình trước kia ở đại học. Tôi giả bộ không biết thì cũng đành thôi, cái tên Mã Minh lắm mồm kia lại toàn nói về mấy chuyện đồn đãi không thật làm tôi xém nhịn không nổi đi sửa đúng cậu ta.”

Lương Tấn vỗ vỗ ngực: “May mà nhịn xuống được, bữa đó tôi làm mộng cả đêm biến thành thuyết gia nơi nơi nói nói nói, dưới đài thiệt nhiều người im lặng nghe, nghe xong còn phải trả tiền nữa.”

“Thôi nghẹn đi.” Tề Diệp đồng tình tổng kết.

“Ờ, ” Lương Tấn gật đầu: “Cũng may tôi thông minh nha, lúc sau nói với Từ Thanh Phong tôi cái gì cũng nhớ rõ chỉ trừ ảnh. Ảnh mới nói đám Mã Minh bọn họ đi về.”

“Ờ…” Tề Diệp dừng một chút, khó mà tin hỏi cậu: “Từ Thanh Phong vậy mà cũng tin?”

“Tin chứ, hơn nữa…” Lương Tấn muốn nói lại thôi, qua một lúc mới do dự hỏi: “Tôi gọi bồ đến chính là có chuyện không rõ nè.”

Tề Diệp nhìn cậu, ý bảo cậu tiếp tục.

“Hôm qua Từ Thanh Phong đến thăm tôi, nói nếu tôi thật không nhớ ra, ảnh có thể trực tiếp nói cho tôi biết luôn.” Lương Tấn nhíu mày, rối rắm nói: “Ảnh nói, kỳ thật ảnh là anh trai tôi.”