Thành Phố Vô Tận

Thành Phố Vô Tận - Chương 10





An Nham về đến nhà, đúng lúc gặp An Trạch mặc một thân quân trang đang định ra ngoài, nam nhân trẻ tuổi mặc quân trang trông thập phần anh tuấn, An Nham không nhịn được đưa tay sờ sờ cổ áo nghiêm chỉnh của em trai mình, cười nói: “Thật đúng là càng ngày càng đẹp trai, cẩn thật ra đường bị cướp sắc.”


An Trạch không để ý lời trêu đùa của hắn, thấp giọng nói: “Anh hai đang có chuyện tìm anh đấy, đến phòng anh ấy xem thế nào đi.” Nói xong liền xoay người vòng qua An Nham ra khỏi cửa.


Nhắc tới anh trai, đầu An Nham lại đau muốn vỡ, tối hôm qua uống rượu say, cùng người bạn tốt nhất của anh OX, quả thật là không còn mặt mũi đối mặt với phụ lão nữa!


Đứng lặng tại chỗ trong chốc lát, An Nham hít sâu một cái, nhắm mắt đi lên lầu, gõ cửa phòng anh trai.


“Anh à, em về rồi.” Vừa vào cửa đã bày ra khuôn mặt tươi cười vô cùng rực rỡ, thấy An Lạc đang ngồi trước bàn làm việc lên mạng, An Nham hai ba bước nhào đến sau lưng anh, đưa hai tay ra, rất chân chó mà đấm bóp bả vai An Lạc.


An Lạc nói: “Lại làm chuyện gì xấu rồi?”


An Nham nhẹ nhàng rút tay về, vô tội nói: “Không có a...”


An Lạc quay đầu lại nhìn An Nham, hỏi: “Tại sao lại về muộn như vậy? Sáng hôm nay gọi cho cậu bao nhiêu cuộc đều không gọi được.”


An Nham cười híp mắt nói: “Tối hôm qua tụ tập bị một đám người vây quanh chuốc rượu, uống nhiều quá nên chắc em vô tình tắt mất máy.” Vừa nói vừa thò tay vào túi móc điện thoại, nhưng tay đưa vào lại không lấy được gì cả. An Nham bây giờ mới nhớ tới, đồ mình mặc trên người chính là áo lông của Từ Thiếu Khiêm, quần của Từ Thiếu Khiêm, áo khoác của Từ Thiếu Khiêm...


An Lạc hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này, cau mày nói: “Y phục này không phải là của cậu đi? Tay áo dài như vậy?”


Hiển nhiên không thể lừa gạt ánh mắt vô cùng sắc bén của anh cả, An Nham chẳng thể làm gì khác ngoài thành thật khai báo: “Vâng, tối qua em uống say, đến... nhà Từ Thiếu Khiêm... một đêm. Quần áo bị em làm bẩn, nên mượn của cậu ấy mặc trước.”


Giải thích như vậy rất hoàn mỹ, An Lạc đương nhiên tin, gật đầu một cái nói: “Cũng may có Thiếu Khiêm ở đó, cậu không gây chuyện là tốt rồi.”


An Nham sờ sờ mũi, hỏi: “Anh, An Trạch bảo anh đang tìm em, có việc gì không ạ?”


An Lạc trầm mặc trong chốc lát, quay đầu lại chỉ chỉ màn hình máy tính, nói: “Tự xem đi.”


Trên màn hình máy tính chính là diễn đàn bát quái Thế Giới Giải Trí nhân khí cực cao, tựa đề trên đầu trang được dùng font chữ in đậm cực to cực bắt mắt: “Thân phận thật của An Nham được phơi bày ra ánh sáng, bối cảnh hoành tráng nhanh chóng loá mù mắt người!”


An Nham: “......”


Thế Giới Giải Trí là diễn đàn công khai có tỷ lệ click cao nhất trong giới giải trí, tương tự với Bát Quái Trăm Miền rất nhiều năm trước, diễn đàn mở ra là nơi ẩn núp của số đông nhóm chó săn, phóng viên truyền thông, biên tập báo mạng, biên tập tạp chí vân vân, thậm chí còn có vài minh tinh khoác clone lặn vào trong này, nhưng nhiều nhất vẫn là số lượng quần chúng khổng lồ vây xem.


Bài post mà An Lạc mở đã vượt qua một triệu lượt xem, reply cũng quá 100 trang, tựa đề bài post trên trang nhất được gắn ký hiệu “HOT” màu đỏ bắt mắt.


An Nham nhất thời có dự cảm không lành.


Mở to hai mắt nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện, trong bài post đính kèm rất nhiều nội dung hình ảnh, bức thứ nhất là hình ảnh An Nham trên Lễ trao giải tối qua đang mỉm cười nói lời cảm ơn, bức thứ hai là ảnh hai em An Lạc và An Trạch ngồi trên khán đài buổi lễ trao giải, bức thứ ba là hình chụp mẹ trong buổi họp báo công bố tin tức, còn có bố, ông nội, ông ngoại, cậu ruột...


Người nhà An Nham đồng loạt trúng đạn, bài post này dùng lời nói vô cùng châm chọc lột trần toàn bộ bối cảnh gia tộc của An Nham ——


Ông nội An Nham An Quang Diệu là chủ tịch tập đoàn Hoa An; cha An Úc Đông là CEO khách sạn Hoa An; mẹ Chu Bích Trân là CEO tập đoàn giải trí Hoa An; ông ngoại Chu Chấn Nam, người sáng lập hãng nước hoa nổi tiếng Không Độ Vị Giác; cậu Chu Vĩ Quang, hiện đang đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn Không Độ Vị Giác.




Không ngờ được, An Nham lại có thân thế hiển hách như vậy.


Thân là minh tinh dưới trướng công ty giải trí Hoa An, mẹ của mình chính là tổng giám đốc tập đoàn giải trí Hoa An, chả trách từ khi ra mắt tới nay luôn thuận buồm xuôi gió, mỗi một bộ phim đều được chiếu vào giờ vàng, chuyển lĩnh vực đi đóng phim điện ảnh cũng có thể hợp tác với ảnh đế Từ Thiếu Khiêm, bộ phim điện ảnh đầu tiên tham gia đã được giải thưởng tân sinh, sự ủng hộ của An gia cùng Chu gia sau lưng quả nhiên hết sức mạnh mẽ.


Thời trung học của An Nham vô cùng kinh khủng, theo bạn học năm đó nói, hắn trong cuộc thi không đủ điểm, lần nào cũng chiếm vị trí nhất lớp đếm ngược, cũng bởi vì thành tích quá kém mà thời trung học từng đúp lớp hai lần, cuối cùng cư nhiên lại cùng em trai An Trạch nhỏ hơn hai tuổi thi tốt nghiệp trung học, thành tích cuộc thi thê thảm không nỡ nhìn, ngay cả điểm sàn trung bình cũng không đạt được.


An Nham thi rớt tốt nghiệp trung học chỉ có thể vào công ty mẹ hắn, giám đốc chính là mẹ ruột, tiền đồ của An Nham quả nhiên bừng sáng, từ nay bước lên con đường minh tinh khang trang rộng lớn.


Sau khi tiến vào giới giải trí, tác phong ác liệt của An Nham vẫn không chút nào thay đổi, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, bạn gái từng có scandal với hắn nhiều tới hai con số, cụ thể xin mời tham khảo bài post này: Tổng hợp scandal bạn gái của An Nham!


Cậu ấm nhà họ An scandal không ngừng, đắc tội với vô số người, tại sao ở trong giới vẫn như cũ phong sinh thủy khởi đây?


Biết làm thế nào, ai bảo hắn có một người mẹ lợi hại như vậy.


Có thể lăng xê đứa con trai kém cỏi nhất này thành đỏ (*), Chu Bích Trân quả thật là một người mẹ vĩ đại, tặng cho Chu tổng một tràng pháo tay nào.


(*) đỏ: cách nói trên mạng Trung Quốc, chỉ mức độ nổi tiếng của các ngôi sao. Ở đây là rất nổi tiếng.


An Nham, anh còn mặt mũi tiếp tục ở lại giới giải trí sao?


….


An Nham nhìn bài post trước mặt, hai tay không nhịn được nắm lại thật chặt.


Người đăng bài này hiển nhiên rất ghét hắn, trong lời nói toàn là châm chọc, còn đồng loạt kéo toàn bộ người của An gia xuống nước, một dao đâm trúng chỗ yếu hại của An Nham.


Không sai, người nhà, chính là điểm yếu lớn nhất của An Nham.


Vũng nước đục mang tên giới giải trí, các loại đồn đại bay đầy trời, hắn có thể không quan tâm người khác nói hắn thế nào, mắng hắn, chỉ trích hắn, bôi nhọ hắn, hắn đều cười một tiếng cho qua, thậm chí còn không để ý tới. Nhưng mà lần này cư nhiên dính đến người nhà hắn, ngay cả mẹ cũng bị lôi ra giễu cợt, đây là điều khiến An Nham khó chịu nhất!


Đáng ghét hơn chính là, mỗi một điều được nhắc tới trong bài này, An Nham cư nhiên đều không thể phản bác.


Đúng vậy, hắn hồi nhỏ đích xác rất bướng bỉnh, luôn bắt nạt bạn cùng lớp, nhưng hắn cũng không có bất kỳ ác ý gì!


Đúng vậy, hắn hoàn toàn không có hứng thú với học tập, thành tích luôn đứng thứ nhất từ dưới lên, nhất là các kỳ thi, lần nào cũng là một đống lộn xộn. Thậm chí còn bị đúp lớp hai lần, cùng em trai nhỏ hơn mình hai tuổi thi tốt nghiệp trung học, điểm thi của em trai toàn đứng đầu, vậy mà hắn ngay cả điểm trung bình cũng không đạt, điều này chẳng lẽ là vinh quang?


Đúng vậy, hắn có rất nhiều người thân lợi hại, ông nội ông ngoại cậu cha mẹ anh em trai, có người nhà như vậy là chuyện kiêu ngạo nhất của hắn. Nhưng mà, chỉ vì bối cảnh gia đình như vậy, suốt bảy năm cố gắng của hắn đều bị hủy bỏ?


Hắn vẫn luôn biết mình không có cách nào bằng anh em trai thi được thành tích tốt để người nhà kiêu ngạo, đi làm diễn viên chỉ bởi vì hắn rất thích diễn, hắn mười tám tuổi bước vào giới giải trí, không để ý tới phản đối của gia đình, ký với một công ty nhỏ, từng bước từng bước từ người mới đi lên, từ từ kiếm được danh tiếng, đến khi chuyển sang ký với Giải trí Hoa An, hắn đã là minh tinh nổi tiếng có số lượng fans đột phá bảy con số.


Chẳng qua, nói những điều này sau khi bài post kia được đăng thì ai sẽ tin đây?



“Anh...” An Nham ảo não cúi đầu, đáy lòng không khỏi buồn một trận như đưa đám, “Không ngờ lại gây ra chuyện như vậy, sớm biết thế, lẽ ra không nên bảo hai người đến xem lễ trao giải, lại càng không nên nhắc tới tên hai người khi cảm ơn...”


Hiển nhiên vấn đề là từ Lễ trao giải tối hôm qua, bối cảnh của An Nham từ khi debut tới nay luôn được giữ bí mật, nhưng thông tin về An Lạc thì không khó tra, chỉ cần biết An Lạc là anh trai An Nham, vậy tất thảy về An gia đều có thể thuận lợi tra rõ ràng. Chỉ có An Trạch bởi vì tính bảo mật của thông tin quân sự nên mới tránh khỏi cuộc tìm kiếm bới móc này, còn những người nhà khác đều trúng đạn, không một ai may mắn thoát khỏi.


“Anh biết cậu không phải cố ý, hiển nhiên có người muốn lợi dụng điều này, cố tình bôi nhọ cậu.” Giọng An Lạc bình thản nói, “Cậu suy nghĩ một chút xem nên giải thích với ông nội thế nào đi, ông nội rất tức giận, buổi sáng gọi điện cho cậu không được, tối nay trở về nhất định sẽ giáo huấn cậu.”


“...” An Nham nhất thời khẩn trương.


Hắn từ nhỏ đến lớn chỉ sợ một người, đó chính là gia trưởng của An gia, An Quang Diệu.


Cha cá tính ôn hòa, mẹ mạnh miệng mềm lòng, chỉ có ông nội An Quang Diệu, lão nhân gia tuổi gần bảy mươi mặc dù có bệnh, cũng vẫn là người nghiêm khắc nhất An gia, nói gia pháp là gia pháp, mỗi cây gậy nện xuống không chút lưu tình, khi còn bé số lần bị đánh quá nhiều, đến nỗi An Nham mỗi lần nhìn thấy gậy của ông nội đều muốn chạy tóe khói.


Đang thấp thỏm bất an, không biết nên làm sao cho phải, đã nghe tiếng cửa lớn mở ra, theo bước chân truyền tới là âm thanh trung khí mười phần của An Quang Diệu: “Thằng oắt An Nham kia đã về chưa?!”


“... Về rồi về rồi.” An Nham lập tức đi xuống lầu, cười híp mắt đi đến trước mặt ông nội, rất chân chó đón lấy túi trong tay ông.


Bốp!


An Quang Diệu một bạt tai trực tiếp đánh tới.


Âm thanh thanh thúy vang trong không khí, bạt tai vang dội đánh tới mặt khiến An Nham nhất thời sững sờ tại chỗ.


“Mày còn có mặt mũi cười? Mặt mũi cả nhà chúng ta đều mất hết trong tay mày rồi! An Quang Diệu tao người cũng đã gần bảy mươi tuổi, vậy mà còn bị người ta trưng hình lên giễu cợt, mày thật làm tao tức chết!” An Quang Diệu giận đến râu cũng phát run, tay cầm một xấp báo hung hăng ném lên mặt An Nham, “Tự mình nhìn đi! Mẹ mày, ông ngoại mày, cậu mày, bây giờ tất cả đều thành trò cười cho thiên hạ!”


Xấp báo từng tờ từng một rơi trên mặt đất, tựa đề bên trên mỗi chữ in đậm phóng đại nổi bật đến chói mắt.


An Nham rốt cục thu hồi nụ cười, cúi đầu trầm mặc. Trên mặt một trận đau rát, vẫn không bằng khó chịu trong lòng.


“An Nham, mày từ nhỏ đến lớn đều không để cho người khác yên ổn! Trước kia mày còn nhỏ, tao cho rằng mày chẳng qua là tính tình không tốt, trưởng thành rồi sẽ hiểu chuyện hơn. Nhưng bây giờ, mày nói thử xem, mày cả ngày ở ngoài làm những trò gì?”


“Ngoại trừ diễn mấy bộ phim béo bở tạp nham kia, khắp nơi làm trò trêu hoa ghẹo nguyệt, mày còn làm được gì?”


“Ngoại trừ gương mặt này, mày có di truyền được chút xíu ưu điểm nào từ ba mẹ mày không?”


“Mày có chỗ nào so được với anh trai cùng em trai mày, dù chỉ một phần mười không?”


Chất vấn của ông nội từng câu lại từng câu nện thẳng xuống đầu, khiến lòng An Nham bất chợt đau nhói.


Thì ra, ngoại trừ thừa kế ưu chất dung mạo của An gia, mình cũng không di truyền được bất kỳ ưu điểm nào của cha mẹ.


Thì ra, trong lòng ông nội, ngay cả một phần mười của anh cùng em trai, mình so ra vẫn còn kém...



Cho dù trong giới giải trí người ái mộ vô số, cho dù liều mạng cố gắng giành được giải thưởng diễn viên mới giỏi nhất năm nay, nhưng trong mắt ông nội, An Nham hắn, vĩnh viễn chẳng qua là... người khiến An gia mất thể diện và xấu hổ nhục nhã mà thôi.


Thật là buồn cười.


Vốn cho rằng giành được giải thưởng chứng minh cho khả năng diễn xuất của mình, có thể sung sướng chia sẻ với người nhà, không nghĩ tới, danh hiệu tân sinh này, lại kéo theo kết quả toàn bộ gia đình An gia cùng Chu gia bị người tìm kiếm bới móc. Ông nội, ông ngoại, ba mẹ, anh trai, em trai, hình của tất cả mọi người đều bị treo lên, trước mặt mấy triệu người, bị người từng câu từng câu giễu cợt.


Những người kia đều là người nhà mà hắn cực kỳ trân trọng, nhưng lại bởi vì sơ sót nhất thời của hắn mà bị đẩy ra giữa đầu sóng ngọn gió.


Ngón tay An Nham đâm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng vẫn như trước không cảm thấy một chút đau đớn nào.


“Theo tao vào thư phòng.” An Quang Diệu ném lại những lời này, liền chống gậy xoay người hướng tới thư phòng.


Thư phòng đối với An Nham mà nói chính là hình đường, từ nhỏ đến lớn mỗi lần phạm sai lầm, ông nội đều xử lý hắn trong thư phòng. Hôm nay An Quang Diệu tức thành như vậy, hiển nhiên là muốn sử dụng gia pháp.


An Nham cứng ngắc theo ông nội đến thư phòng, An Quang Diệu ngồi xuống ghế salon, chỉ chỉ trước mặt nói: “Quỳ xuống.”


An Nham nhắm mắt quỳ gối trước mặt ông nội.


“Tỉnh táo lại cho tao, tìm hiểu rõ xem mình sai ở đâu, rồi hãy nói chuyện với tao.”


An Nham sửng sốt một chút, sai ở đâu?


Sai khi gọi anh cùng em trai đến xem Lễ trao giải? Sai khi vô tình nói ra tên họ trước ống kính?


Nhưng mà, hắn chỉ muốn chia sẻ thời khắc vui vẻ nhất của mình với bọn họ mà thôi, đó là người nhà mà hắn yêu quý nhất nên hắn mới hi vọng bọn họ có thể đích thân tới hội trường xem Lễ trao giải, tận mắt nhìn hắn trong phút giây đạt được giải thưởng kia. Trong thời khắc đạt được giải thưởng rất muốn cảm ơn bọn họ, nhất thời không chú ý nói ra tên họ, mặc dù vì vậy mà bị người ác ý vạch lá tìm sâu, đó cũng là do sơ xuất, không đến nỗi bị coi là sai lầm lớn đúng không?


Hiển nhiên, đó cũng không phải câu trả lời ông nội muốn nghe.


Từ khi còn nhỏ đã sợ ông nội, An Nham căn bản không dám nói lung tung, không thể làm gì khác hơn là cứ ngơ ngác quỳ như vậy.


Vốn là hai chân có chút bủn rủn, lại thêm quỳ lâu, bắp đùi đã quỳ đến hoàn toàn mất đi cảm giác, chỉ có đầu gối tiếp xúc với sàn nhà lạnh như băng, thỉnh thoảng truyền tới một trận đau đớn bén nhọn tựa kim châm.


Cũng không biết quỳ được bao lâu, sau lưng đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa.


An Quang Diệu cau mày nói: “Vào đi.”


Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, ngay sau đó, bên tai An Nham truyền tới một âm thanh trầm thấp quen thuộc.


“Ông nội, đây là đang làm cái gì?”


—— Từ Thiếu Khiêm.