Thành Phố Hoang Vắng

Chương 42




Tang lễ diễn ra đơn giản và quạnh quẽ, chỉ có một sốhàng xóm và bạn bè đến dự. Thái Hồng mua cho mẹ một phần mộ tại nghĩa trang mớimở ở phía Bắc thành phố. Cô chọn mua miếng đất có diện tích rộng nhất, và đươngnhiên giá không rẻ chút nào. Cả đời mẹ đều mong ước được ở ngôi nhà to, sinhthời không được ở, khi chết rồi được rộng rãi một chút, như thế sự day dứt, dằnvặt trong lòng cô mới được vỗ về đôi chút.

Quý Hoàng giúp cô lo liệu tất cả những chuyện lặt vặttrong suốt tang lễ. Nhưng đến hôm cử hành tang lễ thực sự, cô nhất định khôngcho Quý Hoàng tham gia. Khi đưa tro cốt của mẹ vào nghĩa trang mai táng, côcũng không gọi Quý Hoàng đi theo, bởi cô không muốn khơi lại chuyện đau lòngtrong anh.

Sau khi đứng trước mộ mặc niệm mười phút, đột nhiên HàĐại Lộ nói với Thái Hồng: “Có một chuyện này cha và mẹ luôn giấu con. Bởi vìcha mẹ từng thề rằng, chỉ khi một trong hai người mất rồi, thì người còn lạimới được nói sự thật cho con biết!”

Cô hít một hơi thật sâu, chờ đợi…

“Con không phải con ruột của cha mẹ, cha mẹ nhận convề nuôi khi con mới được bảy ngày từ cô nhi viện ở phố Hoa Viên.”

Chuyện này cô đã biết từ trước, nhưng nghe từ chínhmiệng cha mình thốt ra, nước mắt cô vẫn lăn dài trên má.

“Tuy con không phải con ruột, nhưng mẹ con không cóđiều gì phải hổ thẹn khi làm mẹ của con, vể điểm này trong lòng con chắc hiểurõ, không cần cha giải thích nhiều. Thuở con còn bé, dù ai dám mang chuyện nàyra làm trò cười trước mặt con, bà ấy nhất định sẽ truy cùng đuổi tận, khôngngại trở mặt với rất nhiều người.”

Thái Hồng nhìn cha, cảm xúc dâng trào.

Hà Đại Lộ thoáng dừng lại, rồi nói tiếp: “Khi cha vàmẹ con kết hôn, mẹ con không hề thích cha, lấy cha chỉ vì chịu sức ép từ bàngoại con, cũng là yêu cầu để tồn tại. Nhưng cha vẫn luôn yêu bà ấy, cho dùchưa từng có được trái tim bà ấy, sống chung với nhau mấy chục năm như thế, trừtrái tim ra thì cái gì cha cũng nhận được rồi. Thậm chí suýt chút nữa cha đã cóđược một đứa con của bà ấy, không may khi sinh xảy ra chuyện, bác sĩ nói cả đờinày cha mẹ không thể có con được nữa. Lúc đó cha và mẹ con đau khổ vô cùng. Bàấy vì chuyện này mà đòi ly hôn với cha, muốn dùng việc đó để thoát khỏi cha, bàấy khuyên cha tìm người phụ nữ khác, cha kiên quyết không đồng ý… Cuối cùng,cha đã thuyết phục được bà ấy đi nhận con nuôi. Lần đầu tiên nhìn thấy con bàấy đã thích con rồi.”

“…”

“Từ ngày ông ngoại con bỏ rơi bà ấy và bà ngoại đi ĐàiLoan, mẹ con không hề lớn lên nữa, trong thâm tâm mình, bà ấy vẫn luôn là nàngcông chúa nhỏ của nhà Lý Sĩ Khiêm. Bà ấy có rất nhiều ước mơ, nhưng không ướcmơ nào thành hiện thực. Cha cũng chẳng có bản lĩnh, không giúp gì được cho bàấy.”

“…”

“Mười năm trước, cô Tiêu đột ngột qua đời…”

“Cô Tiêu?”

“Là bạn thân của mẹ con, Tiêu Xuân Hoa, sau này chuyểnđến Thành Đô ở. Hôm cô ấy mất, đúng lúc cha có việc phải đến Thành Đô. Chồng côTiêu đã đưa cha tất cả những lá thư mà mẹ con viết cho cô ấy trước đây. Chuyệnnày cha không nói với mẹ con, nhưng mỗi bức thư cha đều đọc rồi. Đọc xong chamới biết mẹ con căm ghét cha đến mức nào. Bà ấy không ngừng mắng cha là một kẻkhông lãng mạn, không có kiến thức, không có chí tiến thủ, trừ việc uống rượuvà đánh bài ra chẳng biết làm gì cả, không có mục tiêu để theo đuổi… Cuộc sốngcủa cha hoàn toàn là sống mòn. Nhưng bà ấy lại bảo rằng cha đối với bà ấy quátốt, một lòng chung thủy với vợ con, với gia đình này, bà ấy không tìm được lýdo để rời khỏi cha… Con đừng hận mẹ con. Bà ấy không bằng lòng với cuộc sốngcủa mình, cho nên mới chỉ trích tương lai của con, bà ấy không muốn con lặp lạisố phận của bà ấy.”

Trong khoảng khắc đó, Thái Hồng phát hiện cha mình đãgià rồi. Tình cảm của người đời trước khiến cô cảm thấy khó mà hiểu được. HàĐại Lộ nghiện rượu, nghiện bài, thích náo nhiệt, lúc nào cũng khúm na khúm núm,không có chủ kiến. Bất kỳ ý kiến gì của ông về cái nhà này đều bị vợ và con gáitự động phớt lờ. Có một thời gian dài, Thái Hồng cảm thấy đầu óc cha mình hơi ngớngẩn, hành sự đơn giản, ấu trĩ. Ông không có bất kỳ ảnh hưởng nào với con cái,cũng chưa bao giờ chê trách tiếng nào về Minh Châu, cho dù có cãi vã cũng đềudo Minh Châu khơi mào mà nên.

“Cha à, mẹ đã đi rồi, hay là cha cùng con về TrungBích dưỡng già đi. Cha đừng lái taxi nữa. Lương của con và Quý Hoàng cũng đủ đểsống thoải mái ở thành phố đó. Căn hộ to, không khí trong lành, giao thôngkhông ùn tắc, bảo đảm cha sẽ sống rất thoải mái.” Thấy cha càng nhớ lại chuyệncũ tâm trạng càng rối bời, Thái Hồng vội vã chuyển chủ đề.

“Thôi khỏi.” Hà Đại Lộ cười khổ. “Cha đã quen với cuộcsống nơi này rồi, nhà có nhỏ chút, nhưng giờ con không ở đây và mẹ cũng khôngcòn, chẳng phải cũng to rồi sao? Huống chi bạn chơi bài của cha đều ở đây, ba thiếumột chẳng hay đâu. Cha ở lại đây vẫn tốt hơn, chỉ cần con nhớ thường xuyên vềthăm cha là được rồi.”

Thái Hồng không cam tâm, tiếp tục khuyên: “Cha, TrungBích tuy nhỏ nhưng dân số cũng đến mấy trăm nghìn người đấy chứ. Ở mấy thángrồi sẽ quen được bạn mới thôi. Con và Quý Hoàng đều biết đánh bài đấy, nếu thựcsự không có ai chúng con sẽ chơi với cha mà!”

“Con gái, cha biết con luôn là đứa hiếu thảo, tâm ýcủa con cha xin nhận! Nhưng cha sẽ không rời nơi này đâu, có cha ở lại giữ gìnngôi nhà cũ của chúng ta, mẹ con nếu có muốn về thăm cha, ít ra cũng tìm đượcngười đúng không nào?”

“Cha… cha lại mê tín nữa rồi…”

“Già rồi, cha không muốn đi đâu nữa.” Hà Đại Lộ nhìnThái Hồng, đột nhiên cảm thấy mình lạnh nhạt với Quý Hoàng đang bồng con đứngbên cạnh, lại hỏi: “Tiểu Quý à, em trai con chắc lên đại học rồi nhỉ?”

“Dạ, mới thi đỗ Đại học Thanh Hoa, ngành Kiến trức.”Quý Hoàng đáp.

“Là đứa nào thi đỗ?”

“Cả hai đều đỗ ạ, học cùng một ngành.”

“Woa! Bọn trẻ nhà họ Quý quả đúng là học giỏi thật.Kiến trúc… ngành này cũng được lắm đấy, chưa biết chừng sau này còn có triểnvọng hơn cả hai đứa tụi con, tiền kiếm được cũng nhiều hơn ấy chứ.”

Quý Hoàng cười, nói: “Chắc chắn rồi ạ!”

“Đúng rồi, Thái Hồng, con cầm cái này đi!” Hà Đại Lộlấy từ trong người ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Thái Hồng nhận lấy, mở nó ra, cầm vật bên trong đặtvào lòng bàn tay.

Đó là miếng ngọc phỉ thúy mà cô mang đi bán.

Cô kinh ngạc: “Cha, miếng ngọc phỉ thúy này không phảiđã bán rồi sao?”

“Sau khi con bỏ đi, mẹ con rất nhớ thương con, lạikhông bỏ được miếng ngọc này, bèn chạy đến Bích Ngọc Hiên tìm Thái Tiểu Huy.Cái thằng nhãi đó gạt con bảo là bán rồi, nhưng thực ra vẫn đặt trong quầy hàngđấy chứ. Bà ấy đến năn nỉ, thuyết phục Thái Tiểu Huy bán lại, hắn không đồng ý,mẹ con bèn đi tìm mẹ của Thái Tiểu Huy. Cứ thế cả một tuần lễ, ngày nào mẹ concũng đến Bích Ngọc Hiên chặn người, Thái Tiểu Huy không chịu nổi nên bán lạicho chúng ta.”

“Thật sao? Là giá gốc ư?”

“Không có, hắn khăng khăng đòi trả năm mươi ngàn, còkè cả buổi trời, mặc cả xuống còn bốn mươi lăm ngàn.”

Mắt Thái Hồng lại ngấn nước: “Cha, còn mua nó để làmgì? Miếng ngọc này, chẳng thể ăn được. Bán đi mua lại chúng ta lỗ quá còn đâu.”

“Đương nhiên phải mua. Nó là bảo vật gia truyền củanhà ta đấy! Mẹ con nghe nói con sinh con rồi, nói sao cũng phải mua lại chobằng được để tặng cháu ngoại.” Hà Đại Lộ nói rồi nhẹ nhàng đeo lên cổ cho QuýHuyên. “Năm xưa, khi cha mẹ đưa con từ phố Hoa Viên về, bế con trên tay, nhìntới nhìn lui chỉ thấy con là một bé sơ sinh lạ hoắc, không giống con của cha mẹchút nào. Mẹ con bèn tháo miếng ngọc này xuống đeo vào cho con, rồi nhìn lại,thấy giống rồi.”

Cô lại giàn giụa nước mắt.

Không nghi ngờ gì, cái chết của mẹ cô càng khiến thànhphố này trở nên hoang vắng.

Ngoài cha ra, Thái Hồng cảm thấy thành phố F với côgần như đã trở thành nơi đất khách quê người rồi.

Đời người như một tòa thành bị vây hãm. Con người cứdồn dập về thành phố, bởi vì nơi ấy chất chứa bao nhiêu là dục vọng và cám dỗ.

Nhưng mà, sự hoa lệ của thành phố sao có thể địch nổivới sự ngắn ngủi của đời người?

Biết bao người mang theo bao tâm nguyện dở dang rờikhỏi, đều là rời khỏi, thành phố và vùng quê liệu có gì khác nhau đâu?

Sợ cha quá đau buồn, Thái Hồng ở nhà bầu bạn với ôngsuốt một tháng, hôm sắp rời đi, đột nhiên cô nhớ tới Tô Đông Lâm.

Đông Lâm từng nói sẽ về nước leo núi, một năm trôi quarồi, anh vẫn bặt vô âm tín.

Ở thành phố này, muốn tìm được Đông Lâm cô chỉ còncách đi tìm Quách Lợi Lợi, bén nhấn gọi số di động của Lợi Lợi. A dè bắt máy làmột giọng xa lạ: “A lô!”

“Tôi tìm Quách Lợi Lợi.”

“Tôi là trợ lý riêng của Quách Tổng, xin hỏi cô làai?”

“Tôi là bạn học của cô ấy, Hà Thái Hồng.”

“Xin đợi một lát, Quáng Tổng đang tiếp khách, mườiphút nữa tôi gọi điện lại cho cô được không?”

“Được.”

Nửa tiếng trôi qua, Thái Hồng mới nhận được cuộc gọitừ Lợi Lợi: “Woa… Thái Hồng, lâu rồi không liên lạc, nghe nói cậu đi hỗ trợgiảng dạy ở vùng núi rồi hả? Bây giờ về rồi à? Nhớ cậu chết đi được ấy!”

Quả là không có gì thay đổi, Lợi Lợi vẫn cứ thích khoatrương như thế. Về chuyện của bản thân, Thái Hồng không muốn kể cho cô biết quánhiều, sợ cô truy cùng hỏi tận, bèn ậm ờ nói: “Ừm. Lợi Lợi, cậu khỏe không?Mình gọi điện thoại là muốn…”

“Ấy ấy! Khó khăn lắm mới gặp được một lần, đừng có nóitrong điện thoại, gặp ở chỗ cũ nhé!” Lợi Lợi cắt lời cô. “Giờ mình phải ký nốtvài giấy tờ nữa, sau đó sẽ đến ngay. Cậu đợi mình chút nhé, không gặp khôngvề!”

“A lô…”

Cúp máy rồi.

Thái Hồng không nén được cười khổ.

Quán cà phê cũng đã đổi chủ, trang trí xa hoa hơn,sảnh lớn treo một chiếc đèn thủy tinh rất to. Giấy dán tường và thảm trải sàntrông sang trọng hơn… Đương nhiên, giá cũng tăng lên, một tách cà phê nhỏ cũngphải ba mươi tệ.

Lợi Lợi đến sớm hơn dự đoán của cô. Thái Hồng vừa uốngxong ngụm cà phê thứ hai đã thấy cô ấy ở ngoài cửa.

Người có gầy đi đôi chút nhưng đối với dáng người thìvừa chuẩn. Áo vest ôm sát người, khăn quàng cổ sặc sỡ, chiếc ghim cài áo kimcương trược ngực sáng lấp lánh. Đúng là người bận nhưng tinh thần vẫn sảngkhoái, trông cô không còn giống một quý phu nhân nhàn hạ, mà giống một doang nhânlão luyên hơn.

Nhớ đến quá khứ của hai người, có gắn bó khắng khít,có lời qua tiếng lại, lại cảng có những lúc căng thẳng đối địch nhau… Vài nămtrôi qua, cuộc đời của hai người đã bước sang quỹ đạo khác nhau, những ân oántrước nay cũng theo đó phai nhạt đi nhiều. Chí ít Thái Hồng cảm thấy không cầnthiết phải vướng mắc trong lòng nữa, dẫu sao Lợi Lợi không còn quá quan trọngđối với cô như thời đại học nữa rồi.

“Hi, cậu béo ra đấy.” Lợi Lợi chào.

“Thật sao?”

“Không phải sao! Cậu giờ chắc mặc size M rồi đúngkhông? Trước kia cậu toàn mặc size S của S nhé.” Lợi Lợi quan sát cô, nói: “Cònnhớ thời đại học chỉ có cậu là tâm hồn ăn uống dạt dào nhất, không bao giờ ănkiêng, nhưng sao ăn cũng không béo được, khiến cả bọn chúng mình ai nấy ghen tỵchết đi được. Bây giờ… Ừm, ngày tháng đúng là đã để lại dấu vết trên người cậurồi đấy!”

Không ngờ cô ấy lại thốt ra những lời này, Thái Hồngtức tối nuốt ực ngụm cà phê, nóng khiến cổ họng bỏng rát. Hồi mang thai cô đãbắt đầu phát tướng, sau khi sinh con, vòng eo cũng chẳng thể thon lại. Mỗi lầncô kêu gào muốn tập thể dục giảm cân, nhìn cảnh ấy Quý Hoàng không đưa ra lờibình luận nào, trái lại, mỗi lần cô than thắt lưng đau anh đều nghiêm túc dạycô tập yoga, nhưng Thái Hồng không có kiên nhẫn học, tập yoga cuối cùng chuyểnthành để anh massage luôn. Giờ nhìn Lợi Lợi, chăm chút cộng thêm tích cực tậpthể dục khiến cô khôi phục lại thân hình bốc lửa như thời đại học, nhìn thìchẳng ai nhận ra cô đã có một mụn con rồi.

Trước nay Lợi Lợi luôn biết cách nói chuyện, có lẽ giờđã chẳng thèm che giấu ác ý của mình nữa rồi. Thái Hồng cũng chẳng buồn so đovới cô, dẫu sao cũng sắp sửa rời khỏi nơi này: “Tần Vị bị thương nặng, Đông Lâmra nước ngoài, cậu ở Tô thị chắc là thỏa ước nguyện rồi đúng không?”

“Chuyện này thực sự phải cảm ơn sự giúp đỡ của cậunhiều.” Lợi Lợi khẽ vỗ vỗ tay. “Nếu không phải cậu giới thiệu công việc cho HànThanh, sau đó lại phát sinh ra một chuỗi các chuyện ngoài ý muốn, thì sao TầnVị lại rời đi được cơ chứ? Bây giờ quỹ đầu tư của Tần thị đã rút toàn bộ rakhỏi thành phố này, tập trung vào thị trường nước ngoài rồi. Còn Đông Lâm à,cũng quyết tâm không về nước nữa. Chuyện này làm ông già ở nhà tổn thương lắm.Bây giờ Tô thị chỉ còn lại Đông Vũ, ông già có bất mãn với anh ấy thế nào cũngchỉ còn cách chuyển hận thành yêu thôi. Cho nên chỗ mình giờ là sau cơn mưatrời lại sáng, cảnh nhà yên vui, hòa thuận, vui vẻ. Ông già cưng cháu nội lắm,đối với mình cũng rất tốt, cho mình vào đỡ đần quản lý chuyện làm ăn. Con ngườimình cậu cũng biết rồi, tài lớn không có nhưng mấy tài vặt thì nhiều. Cộng thêmlàm việc cẩn thận, kế hoạch chặt chẽ, chú trọng thực tế, so với Đông Vũ cũngchẳng kém cạnh bao nhiêu. Đấy, thấy không, công ty mình nhỏ hơn của anh ấy,nhưng doanh thu thì cao hơn ấy chứ…” Cô xòe một bàn tay ra, rồi nắm chặt lại.“Vài năm nữa, thành phố này sẽ là của mình.”

“Chúc mừng cậu đã đạt được thứ mà cậu muốn.” Thái Hồnghờ hững nói, hơi dừng lại, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩa. “Chuyện của HànThanh và Hạ Phong, không phải là cậu cũng nhúng tay vào đấy chứ?”

“Sao mà có được! Cậu biết cái gã Tần Vị ấy rất biếtcách lôi kéo cấp dưới, Hàn Thanh là trợ lý của hắn, hai người vào ra như hìnhvới bóng, cùng nhau đi dự biết bao nhiêu buổi tiệc rồi? Khó tránh có một số tinđồn lá cải đúng không? Hạ Phong lại từng làm việc ở cơ quan báo chí, không thểnào không nghe chút tin đồn nào. Lại nói cái gã Hạ Phong này, từ hồi mới quenhắn mình đã biết đa nghi như Tào Tháo, đầu đã nghĩ gì là khăng khăng như thế,cố chấp đi đến tận cùng…”

Thái Hồng cau mày: “Cậu… có quen Hạ Phong?”

“Cậu không biết ư? Đông Lâm không nói cho cậu nghesao? Hạ Phong từng theo đuổi mình cuồng nhiệt, chính là sau khi mình chia tayvới Ngụy Triết.” Cô ngắm nghía ngón tay vừa được trau chuốt của mình, chậm rãinói: “Hồi đầu mình cũng hơi thích hắn. Tuy là dân quê nhưng trong trường mìnhhắn vẫn khá nổi tiếng, với lại lúc đó mình đang hụt hẫng lắm, chẳng có lấy mộtngười bạn, cậu lại không thèm đoái hoài mình… nhưng bọn mình cũng chẳng quenlâu… Mình càng nhìn hắn càng thấy hắn chẳng phải gu của mình, bèn quyết địnhchia tay. Hạ Phong vẫn không dứt lòng còn đến quấy rầy mình mấy lần ấy chứ.Mình không ghét hắn, hắn đối xử với mình tốt lắm, si tình lắm luôn, lúc đó mìnhđang đau khổ đến mức suýt nữa thì tự sát rồi. Sau đó bọn mình còn chạm mặt nhaumấy lần ở nơi khác, ánh mắt hắn nhìn mình luôn bất thường lắm.”

Đối với đàn ông, Lợi Lợi vẫn luôn thích toàn quyền chiếmhữu. Dẫu cô đã chạm vào mà không cần nữa, cũng không cho phép người khác ngấpnghé.

Thái Hồng chợt vỡ lẽ: “Khó trách sao cậu lại khôngthích Hàn Thanh!”

“Hàn Thanh! Nó là cái đinh gì. Trông nó có được HạPhong, nâng niu y như gì ấy, cuối cùng rồi sao, cũng rơi vào bước đường này đóthôi. Đàn ông đều là như thế: cậu đá hắn, cậu sẽ trở thành nỗi đau trong lònghắn. Cậu hy sinh vì hắn, sớm muộn gì cũng trở thành cái gai trong mắt hắn. HạPhong chẳng phải là mỹ thiếu niên hiền lành chân chất quê như trong mắt bọnmình đâu…”

Thái Hồng nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: “Xin mời nóitiếp.”

“Cái gã này bị mình đá, nhưng hắn cũng chẳng phải tayvừa. Không lâu sau hắn tự dưng qua lại với Ngụy Triết. Cái gã Ngụy Triết đừngthấy hắn giỏi thể thao, mặt mày đẹp trai, đầu óc thực đơn giản vô cùng, miệngmồm càng chẳng kín tiếng. Hắn mang mấy chuyện giữa mình và hắn kể hết cho HạPhong nghe. Cậu đoán xem, Hạ Phong đã làm gì nào?”

“Sao mình có thể đoán ra chứ?”

“Hắn mang chuyện mình phá thai kể cho mẹ cậu nghe. Khiđó hắn đã là bạn trai của Hàn Thanh rồi, chắc chắn thường xuyên cùng với HànThanh đến nhà cậu chơi, đúng không?”

“Tại sao?”, Thái Hồng không nén được, hỏi: “Tại saohắn lại xấu xa đến thế?”

“Mượn tay người khác để trả đũa mình chứ còn gì! Ngặtnỗi lúc đó mình rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy cậu mới là bạn bè thực sự,nóng lòng muốn cứu vãn tình bạn với cậu. Cậu có còn nhớ…”

Thái Hồng đương nhiên còn nhớ.

Khi đó, Lợi Lợi hầu như ngày nào cũng đến tìm cô, đếnký túc xá của cô trước giờ cơm trưa để mời cô cùng đi ăm cơm, giành rửa bátđũa, lấy nước nóng cho cô, cuối tuần rủ cô đi uống cà phê, cùng nhau xem phimsuốt đêm, thực sự là ân cần tới nơi tới chốn.

“…Nhưng mà, mẹ cậu lại cảm thấy mình không xứng làmbạn cậu, kiên quyết muốn mình biến mất khỏi thế giới của cậu. Thế là bà giở thủđoạn tới cùng luôn, gọi điện cho cha mình. Vì vậy mà cha mình căm hận mình đếntận xương tủy, đến chết cũng không chịu nhìn mặt mình.”

Như có một làn khí lạnh lẽo bủa vây xung quanh, vàniềm căm hận tựa giọt mực rơi xuống mặt nước, dần dần lan ra trên gương mặt LợiLợi.

Thái Hồng thầm nghĩ, nếu trước khi mẹ qua đời, cô vẫnkhông chịu tha thứ cho bà, nó sẽ là một cảm giác như thế nào? Đối với người gầnđất xa trời, điểu này chắc là vô cùng đau khổ?

Bỗng nhiên, cô có chút cảm thông với Lợi Lợi.

“Xin lỗi, mình thực sự không ngờ mẹ mình lại làm nhưthế.” Cô khẽ nói.

“Mình không giận mẹ cậu, Thái Hồng. Một người mẹ vìbảo vệ đứa con của mình, dù có làm gì cũng có thể hiểu được. Cậu là người tốt,chỉ là xung quanh cậu có quá nhiều người lợi hại hơn, âm mưu, tính toán hơncậu. Nói thực lòng, cậu chính là một con mọt sách, thích hợp sống trong trườngđại học. Cậu và Đông Lâm là trời sinh một cặp. Cậu ta kiếm tiền, cậu nghiên cứuhọc thuật, hai người cậu quả thật rất xứng đôi! Cậu kết thúc đợt đi hỗ trợgiảng dạy rồi đúng không? Bên phía Đông Lâm, mình nói vun vào cho cậu nhé? Haicậu có thể định cư ở nước ngoài.”

Xem ra cô ấy không biết gì cả. Thái Hồng kiềm chếđược, hỏi: “Đông Lâm… không nói gì với cậu về mình à?”

“Không có. Cậu ta rất hiếm khi gọi điện về nhà, cũngchỉ gọi điện về báo bình an vào ngày Tết thôi. Không ai biết hành tung của cậuta. Người duy nhất biết tăm tích cậu ta là Tần Vị, mà đó lại là kẻ thù khôngđội trời chung của Tô gia, nên không bao giờ qua lại cả.”

“Quên báo cho cậu biết, mình kết hôn rồi”, Thái Hồngnói. “Có con luôn rồi.”

“Hả? Cậu kết hôn rồi? Với ai? Với gã Quý Hoàng ở TrungBích ư?”

Thái Hồng sững người: “Sao cậu biết?”

Cô nhớ mình chỉ từng nói có bạn trai họ Quý, chứ khôngnói hết họ tên, càng không nói anh là người Trung Bích.

“Biết chứ, mình còn điều tra rồi mà. Nhớ lúc đó mẹ hắnbị bệnh, hắn muốn hiến thận cho mẹ mình. Vì chuyện đó còn đến tìm cậu mình, còntặng quà cho cậu nữa.”

Thái Hồng càng nghe càng thấy mơ hồ: “Cậu của cậu?”

“Ừ. Cậu mình là chuyên gia về thận ở bệnh viện này, làchuyên gia hàng đầu trong phẫu thuật ghép thận ở thành phố này. Lúc đó cậu mìnhkhông rảnh, được phái ra nước ngoài học, nên giới thiệu cho hắn một chuyên giakhác. Cậu mình nghe nói hắn là giảng viên khoa Trung văn của trường đại học bọnmình, bèn khuyên hắn đợi một thời gian, đừng làm phẫu thuật vội, chờ xem cónguồn thận nào tốt trước đã. Dù sao thiếu một quả thận đối với cơ thể thanhniên cũng có ảnh hưởng lắm. Hắn lại nói mẹ hắn chịu khổ nhiều rồi, hắn khôngmuốn đợi, muốn mẹ mau chóng khỏi bệnh. Cậu mình còn cảm thán với mình nữa chứ,bảo mình sống trong phúc mà không biết hưởng phúc, cháu xem, con nhà thợ mỏchẳng dễ dàng gì, anh chàng này hiếu thảo lắm đấy. Cậu mình còn bảo, bệnh tìnhcủa mẹ hắn rất nghiêm trọng, cho dù có thay thận cũng chưa chắc sẽ cứu được,bảo hắn cân nhắc kỹ. Rất có khả năng quả thận được hiến này chỉ là công dãtràng mà thôi.”

Trống ngực Thái Hồng đập thình thịch: “Sau đó thìsao?”

“Vốn mình định gọi điện cho cậu, hỏi xem cậu có biếtchuyện này không, lại sợ cậu trách mình lo chuyện bao đồng. Nhưng mà, thân làbạn tốt, mình không thể khoanh tay đứng nhìn, liền gọi điện cho mẹ hắn, hỏi bàấy có biết rủi ro của cuộc phẫu thuật đó và nó sẽ ảnh hưởng như thế nào đếncuộc sống sau này của con trai bà ấy không. Mình mới với bà ấy rằng mình là bạnthân của cậu, cho nên muốn tìm hiểu một chút từ phía bà. Mình nói với bà, chodù con trai bà có hai quả thận, mẹ cậu vẫn chưa chắc chịu nhận hắn làm con rể,nếu chỉ còn một quả, thế thì đến cửa cũng chẳng qua được luôn. Đương nhiên, bàấy là bệnh nhân, mình ăn nói khéo léo lắm…”

Sắc mặt Thái Hồng lập tức trắng bệch: “Là cậu? Điệnthoại là do cậu gọi?”

“Đúng”, cô gật đầu. “Sau đó hắn ta không đến tìm cậumình nữa, xem ra đã nghĩ thông suốt rồi.”

Một tiếng “bốp” vang lên, Thái Hồng giáng thẳng bạttay vào mặt cô: “Cậu có biết không hả? Không phải bà nghĩ thông suốt, mà là tựsát rồi!”

Lợi Lợi ôm mặt, ngẩn người: “Cái gì? Bà ta tự sátrồi?”

“Đi nói những lời như thế với người bệnh nặng, QuáchLợi Lợi, cậu còn có biết cách làm người không hả?”

“Dù sao bà ta cũng chẳng sống được bao lâu, chết làhết, làm như thế cũng xem như cứu con trai bà ta rồi còn gì.”

Thái Hồng đứng phắt dậy, cấm túi xách của mình: “Mìnhkhông nói với cậu nữa, Quách Lợi Lợi, quan hệ giữa mình và cậu đến đây chấmdứt!”

“Ấy… Thái Hồng! Cậu nghe mình nói, mình thực sự khôngcố ý mà!”

“Cậu còn nói không cố ý sao?! Đồ giết người!”

“Mình là giúp cậu mà! Không có cú điện thoại của mình,liệu cậu sẽ có được một người chồng hoàn toàn khỏe mạnh sao? Ok, mình không đôico với cậu. Cậu mắng mình đi, nhưng tận đáy lòng cậu chắc chắn cảm kích mình!”

“Cậu nghĩ tất cả mọi người đều đen tối, xấu xa như cậusao?”

“Thế cậu thì sao, tại sao lúc đầu lại viết bức thư đó?Cậu giúp mình thì được, còn mình giúp cậu thì không được ư?”

“Cậu thế này mà là giúp ư? Quách Lợi Lợi? Cậu thế nàymà gọi là giúp? Cậu muốn giúp mình, hãy nói trước cho mình biết có được khônghả?”

“Nói cho cậu biết, quả thận của Quý Hoàng chắc cũngcắt ra luôn rồi! Mình không tin hắn dám mang hết những chuyện này nói cho cậubiết. Nói không chừng đến chết cậu cũng không biết ông xã mình chỉ có một quảthận đấy chứ. Đồ ngốc! Cứ ở đó đợi hắn bỡn cợt cậu đi!”

Thái Hồng đi thẳng một mạch.