Thành Phố Của Những Thiên Thần

Chương 34






Dịch: Mika
Đồng tiền xu kia khiến tâm tình A Sùng không được tốt.
Hơn nữa anh cũng không phải sâu rượu không nói lý, càng về sau A Sùng lại càng ít nói, nhìn Ninh Vũ ở đối diện cầm đồng xu mở to mắt nhìn chằm chằm vào nó.
Ninh Vũ uống say không giống những người khác, không làm loạn, sau khi hưng phấn cũng rất yên tĩnh, cúi thấp đầu, cầm đồng tiền xu ngẩn người, không biết đang nghĩ gì.
A Sùng thấy người này có vẻ không đáng bận tâm nên một mình vào phòng tắm rửa mặt trước.
Khi lau người anh dùng một tay làm việc không tiện lắm, lúc này A Sùng mới phát hiện hình như mình yếu ớt đi nhiều, có lẽ những ngày qua được chăm sóc quen rồi.
Lúc đi ra, A Sùng phát hiện Ninh Vũ đã dọn bàn sạch sẽ, người thì ngồi trên ghế, quay lưng về phía mình, dựa vào bàn đang viết gì đó.
Hình ảnh này hơi quái dị.

A Sùng rón rén đi tới nhìn, cặp sách hàng ngày Ninh Vũ vẫn đeo quăng trên bàn, trong tay người này có một quyển ngữ pháp tiếng Anh cấp cao XXX, trong iPad mở PPT bài giảng, mà Ninh Vũ hình như đang… sửa một bài luận văn tiếng Anh.
A Sùng lơ mơ một lúc mới nhớ ra người này đang đi dạy thêm tiếng Anh.
… Không biết là say thật hay say giả nữa, say rồi bắt đầu đọc sách… Cũng không có mấy người bình thường khi say lại đi học… Nhưng nếu không say thì hình như cũng sẽ không chọn học vào lúc này.
Anh vỗ vai Ninh Vũ: “Làm gì thế? Thích học như vậy?” Còn học được cách tiến lại gần tôi.
Ninh Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía mình, ánh mắt hơi mông lung.
Cậu nhìn A Sùng một lúc, dường như đang phán đoán.
Sau đó người này nói một câu: “Em đang đọc sách giải rượu.” Cậu dừng lại, đổi sang một ngữ khí vô cùng kỳ quái gọi: “Cục cưng.”
???
A Sùng sợ run, hỏi lại: “Em gọi tôi là gì? Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Có vẻ Ninh Vũ cũng hơi xấu hổ, nhưng vẫn gọi: “… Cục cưng.”
“…” A Sùng híp mắt xác nhận một lần nữa: “Em say thật đấy chứ?”
“Anh cảm thấy thật thì là thật.” Ninh Vũ nhìn có vẻ rất bình thản, gật đầu: “Ừm! Em say!”
Má nó.

Trong đầu A Sùng nghĩ: Tôi cũng say luôn rồi.
… Lời kia từ trong miệng Ninh Vũ nói ra thật là chết người, giọng vừa đần vừa ngốc, là cái loại ngốc khiến người ta buồn cười chết ấy.
Nhưng Ninh Vũ nói chuyện luôn rất nghiêm túc, cho nên xưng hô hơi buồn nôn kia bị cậu gọi ra chẳng hiểu sao lại có cảm giác rất khó nói.

Giống như… Ông bố ăn nói vụng về nhà nào đó gọi đứa con yêu quý của mình, vừa hiếm gặp vừa quý giá.
Nghĩ kỹ thì cũng chưa có ai gọi mình như thế.

Người khác ở nhà sẽ là cục cưng của mẹ, cục cưng của ba, cục cưng của ông nội bà nội, người khác chắc chắn đã nghe chán rồi.

A Sùng nghĩ lại, hình như mình toàn bị gọi là thằng tạp chủng, thằng con ghẻ, hàng tặng kèm các loại…
Đoán chừng Ninh Vũ ở nhà cũng không khá hơn chút nào.

Thương thay cho anh và Ninh Vũ, xưng hô cục cưng này, cho dù là anh gọi Ninh Vũ hay Ninh Vũ gọi anh, có lẽ bọn họ cũng chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi.
A Sùng đưa tay muốn xoa đầu Ninh Vũ, nhưng còn chưa chạm vào đã do dự.
Loại cảm giác đó lại tới nữa rồi.
Anh thu tay về, hơi cúi đầu nói: “Em gọi lại lần nữa đi.”
Ninh Vũ gật đầu: “A Sùng, cục cưng.” Nói xong cậu chỉ A Sùng, lại chỉ vào mình: “Của em.”
… Mọe.
Người khác uống say là quấn lấy làm càn, cậu lại gọi mình là cục cưng, học được ở đâu vậy, đáng ghét, thật đáng ghét.
Trong đầu A Sùng nghĩ người này nên tỉnh rượu đi thôi, thế là anh bèn xoay đầu Ninh Vũ lại, nói: “Em cứ tiếp tục giải rượu đi.”
Êm xuôi, A Sùng vốn đã bước mấy bước về phía sô pha, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng lại.
Anh quay về, vừa chọc vào vai Ninh Vũ vừa chỉ vào mình hỏi: “Tôi là ai?”
Ninh Vũ xoay đầu lại nhìn về phía anh.
Sau khi uống rượu, chẳng biết tại sao mắt Ninh Vũ lại đen đến mức phát sáng luôn.
A Sùng hiếm khi sửng sốt.
Thật ra tướng mạo Ninh Vũ coi như trên mức trung bình, vóc người cũng rất đẹp, mặc dù con người hơi ngốc nghếch một chút nhưng ngũ quan của cậu cân đối, trên mặt còn có vẻ tuấn tú, điều này tương đối phù hợp với gu thẩm mỹ của A Sùng, là loại yêu thích mang theo thưởng thức, nếu không khi đó cũng không có khả năng nhìn trúng cậu.
Hình như uống say rồi nhìn càng thuận mắt hơn.
A Sùng thấy gương mặt tạm được kia cười, nói: “Là A Sùng.”
Ờ, hóa ra không nhận nhầm người.

A Sùng mới định nói, Ninh Vũ đã thêm một câu: “Có phải anh cho rằng em uống say rồi, đang mượn rượu làm càn đúng không.”
A Sùng cau mày, anh phát hiện mình không có cách nào phán đoán được trạng thái hiện tại của Ninh Vũ.

Giống như say, nhìn kỹ lại không giống.
Ninh Vũ trong tầm mắt cười: “Em đã tỉnh rượu từ sớm rồi, vừa rồi em còn đọc một bài viết tiếng Anh nói về triết học và tâm lý học.

Em cố ý gọi anh như thế đấy, lúc trước anh từng gọi em là cục cưng một lần, sau đó không gọi nữa.


Anh không gọi thì em gọi.”
Được rồi, em lợi hại.

A Sùng hơi nghiêng đầu, hỏi Ninh Vũ: “Vậy em xem tôi là A Sùng thật hay là A Sùng giả?”
Bọn họ đối mặt một lúc, ánh mắt Ninh Vũ từ từ tập trung trên mặt A Sùng, cậu cười.
“Có lúc thật, có lúc giả.

Bình thường lúc tươi cười ở bên ngoài là giả, lúc ăn quà vặt ở nhà là thật.” Ninh Vũ nói rất chậm: “Đều tạo thành anh, là một phần của anh, nhưng lại không hoàn toàn là anh, theo lý thuyết mà nói thì chỉnh thể lớn hơn bộ phận.”
A Sùng lắc đầu cười: “Nghe không hiểu.

Em uống rượu rồi sao lúc thì ngốc, lúc thì thông minh thế?”
“Đối với em mà nói, lúc say làm việc khó là cách khiến bản thân mình tỉnh táo nhanh nhất.” Biểu cảm của Ninh Vũ rất nghiêm túc: “Chúng ta có thể nghiên cứu thảo luận về vấn đề này.”
A Sùng nín cười, suy nghĩ một lát, gật đầu: “Nghiên cứu thảo luận thì không cần, em nói, tôi nghe.”
Nghe thì nghe thôi.

A Sùng kéo ghế tới, nghe Ninh Vũ nói chuyện.
“Chính là nói… Lúc quan sát và nhận biết một người một sự vật, khuyết điểm không có nghĩa là tất cả, ưu điểm cũng không có nghĩa là tất cả.” Ninh Vũ nói rõ ràng mạch lạc, giọng như đang giảng bài: “Venus[1] không có hai tay, nhưng mọi người lại thưởng thức vẻ đẹp không trọn vẹn của nàng.

Chúng ta phải học nhìn toàn thể mà không phải là nhìn vào bộ phận…”
Cậu nói rất lâu.
Ban đầu A Sùng nghe hơi mất kiên nhẫn, nhưng Ninh Vũ nói rất chậm, cũng rất kiên nhẫn, trong đầu A Sùng nghĩ, dù sao hình như người này cũng say rồi, vậy có thể thỉnh thoảng buông bỏ vẻ ngạo mạn trước mặt tri thức.

Ninh Vũ vẫn còn nói, A Sùng cũng chỉ im lặng không lên tiếng lắng nghe.
Thật ra thì nghe cũng không hiểu lắm, chỉ có thể hiểu đại khái, cũng chẳng thích nghe mấy, dù sao mấy thứ như thế này rất dễ khiến người ta buồn ngủ.
Chỉ là A Sùng thích nghe Ninh Vũ nói.

Tại sao lại thích á, cũng không nói rõ được.

Giống như việc anh không hiểu nổi tại sao mình thích nghe Ninh Vũ đọc sách vậy, có thể đối với thứ mà mình thiếu sót, con người ta sẽ cảm thấy chỉ có thể ngắm chứ không thể lại gần, nhưng nếu đã đưa tới gần tay bạn rồi, có muốn hay không lại là một câu chuyện khác.
Anh suy nghĩ, nếu như trước kia có thể gặp được một người thầy kiên nhẫn như Ninh Vũ, nói không chừng đời mình sẽ khác.
Giọng hát của Vương Phi vẫn luôn vang vọng.

A Sùng không nghiêm túc nghe, ngược lại đi nghe Vương Phi hát.

Anh ngâm nga theo mấy câu, muốn hút một điếu, đang xoắn xuýt không biết có nên tôn trọng “người thầy” này không thì A Sùng phát hiện giọng nói lải nhải của Ninh Vũ ngừng lại rồi.
Hoặc là bầu không khí này thích hợp làm chuyện gì đó hơn, cho nên nhìn nhau một cái đã bắt đầu lúng túng.
Nhưng A Sùng là người lão luyện trong việc phá vỡ tình cảnh lúng túng.

Anh cảm thấy dáng vẻ của Ninh Vũ rất buồn cười, nổi hứng lên, bèn mở miệng nói: “Không nói nữa? Không nói nữa thì chúng ta trả lời đố vui hại não nhé?”
Có qua có lại thôi mà, em nói về triết học, tôi nói về đố vui hại não.
Ninh Vũ phản ứng lại, gật đầu, cậu sẽ gật đầu với A Sùng theo bản năng.
A Sùng cười hỏi: “Tây qua (dưa hấu), hoàng qua (dưa chuột), đông qua (bí đao), nam qua (bí đỏ), cáp mật qua (dưa Hami), rất nhiều “qua” (quả dưa) ăn được, “qua” gì không ăn được?)
Ninh Vũ nhíu mày, cậu không chú ý lắng nghe, nhìn A Sùng, cậu không nghe rõ.
A Sùng như cười như không nhìn Ninh Vũ, nói: “Đứa ngốc.” (sỏa qua)
Công Chúa lúc này ở dưới bàn meo một tiếng.
Đứa ngốc (sỏa qua), Ninh Vũ lặp lại hai chữ này trong đầu.

Cậu nhìn chằm chằm A Sùng, nghĩ tại sao thân thể mình cứ như đang bay lên vậy, không có cảm giác chân thực, có một lực hấp dẫn kéo ý thức của cậu lên trên người A Sùng, không kéo lại được.
“Câu hỏi thứ hai.” A Sùng nói: “Câu hỏi lần này là: Em có thể làm, tôi có thể làm, mọi người đều có thể làm, một người có thể làm, hai người lại không thể làm cùng nhau là làm chuyện gì?”
Làm gì, cái gì cũng muốn làm.
Ninh Vũ không muốn trả lời đố vui hại não, cậu nhìn A Sùng, không đáp mà lại nói: “Từ lúc bắt đầu, em đã xuất hiện ảo giác… Không nhìn thấy rõ gì khác, chỉ thấy được mặt anh, còn cả miệng anh, anh nói có kỳ quái hay không.”
A Sùng nhướng mày.
Nói xong Ninh Vũ đứng lên, cậu trực tiếp đè tới, giống như muốn hôn.
Một đêm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, có chuyện lớn hù dọa Ninh Vũ, có chuyện lại khiến trong lòng A Sùng rối loạn, muộn phiền.

Cho nên A Sùng lựa chọn trực tiếp đẩy Ninh Vũ ra, từ chối nụ hôn không quá thích hợp này.
A Sùng đè lên bả vai Ninh Vũ, lạnh nhạt nói:
“Câu trả lời là nằm mơ.”
Động tác từ chối ấy khiến Ninh Vũ lúng túng rất lâu.
A Sùng thấy buồn cười, lười biếng mở miệng, hỏi: “Còn muốn giải đố mấy câu hỏi hại não nữa không?”

Ninh Vũ lắc đầu.
A Sùng lại hỏi: “Tỉnh rượu rồi?”
Ninh Vũ lắc đầu, gật đầu, lại do dự lắc đầu một cái.

Cậu biết A Sùng không vui, nhưng cậu không biết tại sao.
A Sùng nói: “Tỉnh rồi thì em thấy em nên làm gì?”
Phải đi.
Ninh Vũ sửng sốt cả buổi, suy nghĩ một lát, đuôi mắt cậu thoáng nhìn thấy trong túi xách của mình lộ ra mấy cuốn sách, lập tức chạy tới như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng mở miệng: “Em… Em đọc sách cho anh nghe nhé, anh ngủ em sẽ đi ngay.”
A Sùng hơi ngẩn ra: “Em mang sách theo?”
“Mang theo, không biết lúc nào anh muốn nghe, lần nào em tới cũng mang theo mấy quyển.” Ninh Vũ lấy ba quyển sách ra đưa cho A Sùng xem: “Được không? Anh ngủ rồi em sẽ đi ngay.”
A Sùng nhìn cậu rất lâu mới chậm rãi gật đầu.

Dường như Ninh Vũ đã thở phào một hơi.

Nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, A Sùng đã đứng lên, nói: “Lên giường đọc.”
Ninh Vũ kinh ngạc ngẩng đầu.
A Sùng nhướng mày, cười: “Không phải em muốn đọc đến khi tôi ngủ rồi mới đi hay sao.”
Ninh Vũ cúi đầu: “Được.”
Chờ đến khi vào phòng rồi, A Sùng dựa vào đầu giường, chỉ chỗ bên cạnh mình, nói: “Có thể dựa vào bên cạnh tôi.”
Ninh Vũ cẩn thận ngồi sát bên cạnh A Sùng.
Bả vai bọn họ ở cạnh nhau, Ninh Vũ cầm sách trong đầu nghĩ, cái này hình như gọi là “kề vai”, so với anh ôm em, em ôm anh, hình như là một chữ hay hơn.

Kề vai là dựa vào cùng một chỗ, mà không phải là ai cho nhiều hơn, ai muốn ít hơn, cũng chỉ là dựa vào chung một chỗ mà thôi.
Ninh Vũ lấy sách ra, hỏi A Sùng đọc quyển nào.
Một quyển “Bá Vương Biệt Cơ”, một quyển “Ngựa ô yêu dấu[2]“, còn một quyển “1984”.

A Sùng liếc mắt nhìn qua, anh cảm thấy bìa cuốn “Bá Vương Biệt Cơ” đẹp nhất nên đã chỉ quyển đó.
“Tiểu thuyết này rất nổi tiếng, còn có phim điện ảnh, nhưng em chưa xem.” Ninh Vũ hỏi A Sùng: “Anh xem chưa?”
A Sùng lắc đầu: “Hình như là phim văn nghệ? Tôi không hay xem phim văn nghệ.”
Ninh Vũ gật đầu: “Em cũng vậy.”
Khi đó, bọn họ cũng không biết quyển sách tùy ý chọn ra này sẽ mang đến điều gì cho bọn họ.
Ninh Vũ mở sách, đọc lên câu đầu tiên: “… Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa.”
“… Kỹ nữ phải có tình ở trên giường, con hát chỉ có thể có nghĩa ở trên sân khấu.”
Ninh Vũ không chú ý tới, A Sùng nghe được câu đầu tiên đã ngồi thẳng người dậy.
Ban đầu Ninh Vũ không đặt nội dung cuốn sách ở trong lòng, cậu chỉ muốn mượn một cái cớ để ở lại, ở lại với A Sùng thêm một chút nữa.

Hơn nữa Ninh Vũ đọc một lát lại cảm thấy quyển sách này hơn khó đọc, cậu vẫn luôn không tìm được ngữ cảm.

Lúc mắc kẹt lại, cậu lật tới trang giới thiệu tác giả nhìn lướt qua một lát, thấy tác giả là người Hương Cảng.
Trong đầu Ninh Vũ nghĩ, nhà văn này viết sách sao cứ quái dị, cậu sợ A Sùng nghe không hiểu.
Nhưng nói chung sức mạnh của một câu chuyện không ở lời văn mà là ở bản thân tình tiết, dù sao đọc được một lát, Ninh Vũ cũng bắt đầu nhập vai.
Trước giờ Ninh Vũ chưa từng gặp tình trạng này.

Cậu vốn cũng chẳng thích nghe truyện, nhất là loại câu chuyện giả dối này, nhưng đọc một lúc, cậu bắt đầu cảm thấy Tiểu Đậu Tử bị mẹ ruột cắt đứt một ngón tay, còn bị đưa tới gánh hát này… sao mà đáng thương quá.
Có thể là rượu đã biến đêm nay và cả bọn họ trở nên hơi cảm tính hơn một chút, đọc một lát, Ninh Vũ càng ngày càng nhập vai.
“… Chỉ có Tiểu Đậu Tử, ở trong hoàn cảnh xa lại, tối tăm mù mịt.

Vết thương bắt đầu đau.

Mất đi một phần máu thịt nối liền, nó không còn nữa, cậu càng đau hơn.”
Bị mang tới gánh hát, sư phụ động một chút lại đánh.
“… Cậu trợn to đôi mắt đã khô cạn, sững sờ, cắn răng nhẫn nhịn.

Trong màn đêm yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng khóc nghẹn ngào, đoạn nức nở như tiếng ma khóc.

Tiểu Lại Tử ở bên kia gọi mẹ: “… Mẹ ơi, con không chịu nổi… Các người đánh chết tôi đi cho rồi…””
Đánh chết cho rồi?
Lúc Ninh Vũ đọc đến đây cảm xúc xuống rất thấp, cậu nghĩ tới điều gì đó.


Chờ đến khi ngơ ngơ ngẩn ngẩn đọc xong đoạn này, ngẩng đầu nhìn, cậu mới phát hiện A Sùng đã ngồi thẳng người dậy, biểu cảm hơi kỳ quái nhìn mình.
Ninh Vũ còn đang nghĩ có lẽ mình lại hơi thất thố, nhưng A Sùng lại mở miệng nói một câu: “… Sao lại đáng thương như thế.”
Câu kia vừa nói ra, chẳng hiểu sao tay Ninh Vũ lại run lên.
A Sùng lại thêm một câu: “Đứa trẻ nhỏ như vậy.”
Ninh Vũ siết chặt quyển sách trong tay theo bản năng, cậu uống rượu, nói chuyện không cẩn thận như ngày thường, trực tiếp hỏi A Sùng: “Vết thương trên người anh rốt cuộc từ đâu tới?”
A Sùng không lên tiếng.
Ninh Vũ nắm chặt sách: “Chị ba đánh phải không?”
A Sùng thở dài, nghe như quát bảo ngưng lại, vừa như kêu cứu.
Anh thấp giọng gọi một tiếng: “Ninh Vũ.”
Trong đêm, giọng nói của anh lại nghe có đôi chút yếu ớt vô cùng hiếm thấy.
“Anh…” Ninh Vũ nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn nói: “Tiểu Đậu Tử còn có Tiểu Thạch Đầu đau lòng, anh nói cũng không muốn nói, anh muốn em đau lòng cho ai đây?”
A Sùng yên lặng một lát, anh ngẩng đầu, do dự một lúc mới nói: “Tôi không đau.”
Không đau?
Ninh Vũ không phát hiện bàn tay cầm sách của mình đang run rẩy, cậu bắt đầu khó khống chế cảm xúc của mình, lời nói ra cũng có vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Em đau, được chưa?”
A Sùng không trả lời câu nói kia.
Qua rất lâu, anh mới vỗ đầu Ninh Vũ, vẻ như nhẹ nhõm nói: “Tôi cũng quên rồi.

Em đọc đi, đừng ngừng lại.”
Ninh Vũ nhìn A Sùng rất lâu, cơn giận phát tiết ra không có kết quả, chỉ có thể nghiêng mặt đi, buồn buồn đọc tiếp.
Sau đó thì sao.
Sau đó cậu đọc đến Tiểu Đậu Tử nói ngược lời kịch nữ và nam[3], Tiểu Đậu Tử bị Tiểu Thạch Đầu dùng tẩu thuốc đâm vào miệng, Tiểu Đậu Tử và Tiểu Thạch Đầu gặp Trương công công, Trương công công đã… Tiểu Đậu Tử[4]…
Ninh Vũ càng đọc giọng càng thấp, A Sùng càng nghe càng yên lặng.
Đọc một lát, Ninh Vũ bắt đầu có ảo giác.
Trong cơn say, trong cái đêm đã tiêu hao cảm xúc quá mức này, trong giây phút thần kinh căng thẳng, dường như đang từ từ đánh mất bản thân, Ninh Vũ mê loạn tiến vào thế giới trong sách, cậu cảm thấy… dường như mình biến thành Tiểu Đậu Tử kia.

Cũng không rõ là tìm thấy điểm tương tự ở chỗ nào, không nói rõ được.

Buồn vui của con người có lẽ không kết nối với nhau, bản chất của loài người cũng là cô độc, nhưng sẽ cảm thông với người giống mình.
Người kể chuyện tự mang mình vào trong sách, cũng không nói rõ được ai là ai, không rõ nói được.
Người là ai, tôi là ai, bọn họ ở đâu, đều giống như là giả, rượu đẩy cảm xúc lên trên sân khấu, cơn ảo giác kia chân thực quá, Ninh Vũ bừng tỉnh nghe thấy trong đầu có một giọng nói của vai nữ (đán giác) vang lên, sau đó là tiếng kèn Sona, tiếng phách, tiếng đàn nhị, tiếng khèn, cầm, cổ, rất vang, rất ồn ào.
Cậu nghĩ, giờ phút này, dường như mình đã biến thành Tiểu Đậu Tử kia… Trong men say còn sót lại, mình biến thành Tiểu Đậu Tử, biến thành… Trình Điệp Y bơ vơ không chỗ nương tựa, trong cuộc đời chỉ có hí, chỉ có đàn anh…
“… Người sùng bái anh kính mến anh đều yêu lầm.

Anh là ai?… Đàn ông coi anh là đàn bà, đàn bà coi anh là đàn ông.

Anh là ai?”
Anh ta là ai?
Người là ai?
Tôi là ai?
“… Mọi người đều sống trong một cái khung đến khi trời cùng đất tận, trong mắt tổ tiên, ai cũng có một số mệnh riêng, đều sống theo con đường đã định sẵn… Qua một năm, rồi hai năm, thời gian thấm thoắt thoi đưa… Đường trắng hòa vào mật ong… ngọt càng thêm ngọt.”
Ninh Vũ đọc mà nghẹn ngào.
Rõ ràng là ngọt càng thêm ngọt, nhưng dường như từ trong sâu thẳm cậu cảm nhận được gì đó.

Trời cùng đất tận, bãi bể hóa nương dâu, chẳng qua cũng là một câu hí.
Cậu dừng lại rất lâu, không biết đọc tiếp như thế nào nữa.

Rõ ràng là câu chuyện của người khác, nhưng dường như cậu lại đánh mất bản thân, quên mất mình là ai.

Đọc rồi đọc, đọc đến đoạn Tiểu Đậu Tử biến thành Trình Điệp Y, Tiểu Thạch Đầu biến thành Đoàn Tiểu Lâu, bọn họ bắt đầu thay đổi, đọc đến khi câu chuyện bắt đầu xuất hiện ly biệt, xuất hiện sống chết.
Tại sao… câu chuyện lại nhất định phải dẫn đến kết cục này? Ninh Vũ trong men say nghĩ, tại sao chứ? Cậu không nghĩ ra.

Vậy câu chuyện của cậu và A Sùng thì sao, sẽ kết thúc như thế nào?
Cậu dừng lại.

Chất cồn trong cơ thể kích thích dòng máu trong người nóng lên, cậu cố gắng không khóc, nhưng bàn tay cầm sách đã bắt đầu run rẩy.
Lúc này đột nhiên A Sùng đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Ninh Vũ.
“Tiếp tục đọc đi.” Ánh mắt A Sùng cũng hơi phức tạp, nhưng giọng nói rất ổn định, mang theo chút vỗ về: “Tôi đang nghe đây.”
Ninh Vũ kinh ngạc nhìn anh, lại ngơ ngác quay đầu đọc sách, đọc tiếp…
Cậu đọc đến Đoàn Tiểu Lâu muốn cưới Cúc Tiên.

Cậu đọc đến Trình Điệp Y và Viên Tứ gia… Cậu đọc đến Đoàn Tiểu Lâu chọn thanh kiếm Ngu Cơ dùng để tự vẫn, Trình Điệp Y Cầm kiếm tới xem Đoàn Tiểu Lâu kết hôn.
“… Cũng chỉ có thanh bảo kiếm này mới là thứ thuộc về mình.

Tất cả những thứ khác đều không phải.

Khi anh đi, anh đã biết cả rồi, không cần thiết phải giả vờ, nhưng anh vẫn đi.

Buổi tối hôm nay, anh loạng choạng trở về từ trong tay một người đàn ông, không phải trốn chạy mà là buông bỏ.


Anh kiên quyết không hối hận, để trả thù sự thay lòng đổi dạ của một người đàn ông.”
Đúng vậy, cậu cũng không có thứ gì của A Sùng.

Cậu chỉ có một đôi giày của anh.

Nhưng Trình Điệp Y có thể tìm Viên Tứ gia, cậu còn có thể tìm ai đây? Cậu thích A Sùng rồi, làm sao cậu còn có thể yêu người khác được nữa?
Ninh Vũ biết bây giờ chắc giọng mình kinh khủng lắm.

Cậu đọc mà toát mồ hôi lạnh, giờ phút này, bọn họ buông bỏ ngụy trang và một vài điều vẫn luôn cố giữ.
Bọn họ duy trì tư thế ấy, giống như đang chống đỡ cho nhau để lắng nghe tiếp câu chuyện này.
Cơn say ập thẳng lên đầu, cuối cùng thì cảm xúc của Ninh Vũ cũng tìm được một lối ra, cậu bắt đầu oán hận Đoàn Tiểu Lâu ở trong sách.
Cậu càng đọc càng nhanh, nếu cẩn thận lắng nghe giọng cậu thì dường như trong đó có oán hận, lại như có si mê, xen lẫn một chút yêu thương, mà phần nhiều là nỗi oán hờn khó tả.
“….

Điệp Y quay đầu lại, gương mặt lạnh lùng: “Đàn anh, anh kết hôn rồi, từ nay về sau chắc em phải diễn một mình thôi.””
Kết hôn rồi.
Lúc đọc đến câu này, đầu óc Ninh Vũ trống rỗng.
Ninh Vũ nghĩ: Đoàn Tiểu Lâu kết hôn rồi, còn A Sùng thì sao? Một lát nữa mình phải đi rồi, mình sẽ biến mất trong cuộc đời của A Sùng vào lúc nào đây? Sau khi biến mất thì sao?
Đoàn Tiểu Lâu có Cúc Tiên rồi, Trình Điệp Y biến thành Ngu Cơ cô đơn, bọn họ cũng không hát được một khúc Bá Vương Biệt Cơ hay nữa.
A Sùng thì sao? A Sùng cũng sẽ như vậy ư? Không nói rõ được, có khi nào anh đi tới một nơi, mệt rồi, muốn dừng lại, muốn tìm một Cúc Tiên thương anh? Vậy mình thì sao?
Vậy mình sẽ thế nào?
Ninh Vũ đặt sách xuống, thẫn thờ mà buông xuống, quay đầu lại.
Giữa cậu và A Sùng cách nhau một quyển Bá Vương Biệt Cơ chưa đọc hết.

Ninh Vũ nhìn chằm chằm A Sùng, cả hai không nói gì với nhau, nhưng dường như đều sa vào một thứ gì đó.
Bọn họ chăm chú nhìn đối phương, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, không có âm thanh gì, nhưng ẩm ướt, giống như đã có người khóc ướt bầu không khí này vậy.
A Sùng nâng mắt nhìn lên mới phát hiện hóa ra là Ninh Vũ đang khóc.
Cậu không gào khóc, chỉ hơi ngẩn người, lẳng lặng khóc.

Đây là lần đầu tiên A Sùng nhìn thấy Ninh Vũ khóc, dường như là vì câu chuyện kia, nhưng dường như cũng không phải.
A Sùng biết, nước mắt của những người như Ninh Vũ cực kỳ ít, vì ít cho nên rất quý giá.
Lần này A Sùng không cảm thấy Ninh Vũ buồn cười, bởi vì anh cũng hơi buồn rầu khổ sở.
Anh nghe thấy Ninh Vũ hỏi mình: “Anh sẽ lấy Cúc Tiên chứ?”
Chân mày A Sùng nhướng lên: “?”
Anh còn chưa kịp trả lời, Ninh Vũ đã lại hỏi: “Tại sao phải cưới Cúc Tiên?”
A Sùng: “…”
“Đừng cưới Cúc Tiên được không?” Giọng Ninh Vũ rất run: “Chị ba không thương anh thì em sẽ thương anh, em sẽ không để người khác đánh anh!”
“Em sẽ chăm sóc anh thật tốt, em tốt hơn Cúc Tiên nhiều!” Giọng Ninh Vũ dồn dập, mắt đỏ đến dọa người, lời nói của cậu bắt đầu không mạch lạc, đau buồn kéo tay A Sùng: “Nếu anh kết hôn rồi, em… không biết em phải làm sao nữa… Em không quên được anh…”
Không biết nói gì.
A Sùng thở dài, qua mấy phen kích thích tối nay, có lẽ Ninh Vũ đã bị dọa sợ không nhẹ, cũng say đến điên rồi.
Được rồi.
A Sùng thầm nghĩ: Con hát vô nghĩa, chỉ có nghĩa trên sân khấu, vậy mình cũng chỉ là đang diễn một vở kịch với cậu ấy mà thôi.

Diễn kịch, diễn được đến khi nào thì diễn, tình dục và tình yêu, được đêm nào hay đêm đó, thật hay không chẳng phải cũng là như vậy hay sao.
“Em đã mở khăn trùm đầu cô dâu của tôi rồi, em còn muốn tôi đi cưới Cúc Tiên gì kia? Đừng khóc, khóc nữa mẹ nó anh đá em xuống giường bây giờ.”
Khóc khóc khóc, khóc có ích lợi gì.

Năm đó ông đây bị đánh thảm như vậy còn chưa rơi lấy một giọt nước mắt.
Cúc Tiên cái rắm.
A Sùng lau nước mắt cho Ninh Vũ, giọng mất kiên nhẫn: “Cởi quần áo ra, chúng ta động phòng.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả: Thật sự là không nhét được “xe” (cảnh H) vào, chương sau nhất định sẽ có.
Lảm nhảm của người dịch:
Tác giả định nhét mấy cảnh lăn giường vào từ chương trước lận, cơ mà mãi vẫn chưa thêm được:v
Và vì dịch chương này nên tui đi tìm đọc tiểu thuyết Bá Vương Biệt Cơ với xem phim luôn.

Phim thì khá nổi, chắc mọi người đều biết rồi, vai diễn của Trương Quốc Vinh trong phim đúng là một trong những vai diễn để đời, nhưng người ta lại nói nó vận vào người anh:< Chuyện của Ca Ca mỗi lần nhắc tới mình lại thấy buồn.
Mà tiểu thuyết thì chưa có bản dịch tiếng Việt, mình có tìm những đoạn trích trong chương này ở tiểu thuyết gốc nhưng có nhiều chỗ khá tối nghĩa, nên có khả năng sẽ sai lệch so với tiểu thuyết gốc một chút.
Chú thích:
[1] Ở đây nhắc tới bức tượng Venus de Milo (hay còn gọi là Vệ Nữ thành Milo), là một pho tượng bán khỏa thân cụt hai tay, được tìm thấy vào năm 1820 ở đảo Milos nên được đặt tên là Milo, khắc họa thần Venus – nữ thần của tình yêu và sắc đẹp.↑
[2] Tên tiếng Trung 黑骏马 (Hắc tuấn mã), tên tiếng Anh: Black Beauty, là cuốn sách duy nhất trong cuộc đời Anna Sewell.

Tiểu thuyết này được xuất bản ở Việt Nam với tên “Ngựa ô yêu dấu”, tiểu thuyết cũng đã được chuyển thể thành phim.↑
[3] Trong truyện, lời kịch Tiểu Thạch Đầu đọc sai trích trong vở “Giấc mộng ngoài tu viện”: “Năm mười sáu tuổi ta đã vào tu viện, mái tóc xanh cắt ngắn từ thuở còn thơ, bản chất ta là nữ, không phải nam.” (我本是女娇娥,又不是男儿郎: Ngã bản thị nữ kiều nga, bất thị nam nhi lang.

Nữ kiều nga: người con gái xinh đẹp yêu kiều, nam nhi lang: con trai).

Tiểu Thạch Đầu thường nói ngược thành “Bản chất ta là nam, không phải nữ.”↑
[4] Sau khi gặp và diễn kịch cho Trương công công, Tiểu Thạch Đầu bị đưa đến chỗ Trương công công, và đã xảy ra vài chuyện khó nói, trong truyện tác giả chơi cắt cảnh  nhưng người đọc cũng có thể tưởng tượng ra là chuyện gì:.