Thành Phố Của Những Thiên Thần

Chương 32




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Mika
Vì cái bánh ngọt đó, bầu không khí sau đó giữa bọn họ cứ hơi kỳ quái.
Ninh Vũ không biết có phải mình đoán sai rồi không.
Nguyên nhân của việc này là… Lúc trước cậu tình cờ phát hiện hình như A Sùng rất thích ăn mấy món quà vặt, là vì sự kiện nọ.
Ngoài gãy xương ra, trên người A Sùng còn bị trầy da rất nhiều, chỗ nông chỗ sâu.

Trời nóng, Ninh Vũ sợ vết thương bị mưng mủ nên ngày nào cũng kiểm tra, bôi thuốc cho A Sùng.

Lúc bôi Ninh Vũ thấy lạ là ngoài vết thương mới ra, cậu còn phát hiện mấy vết sẹo cũ trên người A Sùng mà trước kia không phát hiện, cũng không sâu lắm, nhưng rải rác khắp nơi, chủ yếu là trên lưng và trên cánh tay, nhìn có vẻ là bị từ lâu rồi.
Hỏi A Sùng thì anh bảo là khi còn nhỏ nghịch nên bị thương rồi để lại sẹo… Rõ ràng là nói dối.
Lúc ấy Ninh Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm: Lừa người, có phải anh từng lăn lộn với đám xã hội đen hay không.

A Sùng hừ hừ mấy câu lấy lệ bỏ qua chuyện này, sau đó đột nhiên thấp giọng nói: “Tôi muốn ăn thạch.”
Bàn tay lúc ấy đang bôi thuốc của Ninh Vũ đột nhiên khẽ run lên.

Sau đó A Sùng lại thêm một câu: “Còn muốn ăn đậu hũ khô (1), que cay (2) cũng được.”
Ninh Vũ sửng sốt hai mươi giây mới hỏi anh: “… Nước Thái cũng có phong trào ăn que cay á?”
“Tôi có.”
Thật ra thì Ninh Vũ không tài nào tán thưởng nổi loại sở thích này.

Chuyện là vì khi cậu còn nhỏ… Mặc dù ba mẹ không quá quan tâm đến cậu nhưng lại dạy dỗ rất nghiêm.

Thứ có mùi vị nặng như que cay cậu đừng hòng mơ tưởng tới, quà vặt khác cũng rất ít khi được ăn.

Bởi vì ba nói ăn cái đó không tốt, hơn nữa con trai không thể thích ăn cái đó.

Sau khi lớn lên cậu cũng theo thói quen tự hạn chế mình, rất ít khi ăn mấy thứ thực phẩm rác.
Cậu mua một đống quà vặt về, lúc đút cho A Sùng ăn, Ninh Vũ phát hiện dáng vẻ lúc A Sùng ăn quà vặt y như một học sinh cấp hai, biểu cảm rất dễ thương.

Lúc ăn thạch còn nói với Ninh Vũ: “Trong ấn tượng của tôi có một câu khẩu hiệu quảng cáo thạch là… gì mà nghỉ ngơi vui chơi ăn một cái.”
Lời này từ miệng A Sùng nói ra quả thực quá tương phản, Ninh Vũ suýt nữa không khống chế được biểu cảm, cố nhịn lắm mới không bật cười thật to.
“… Ừ, là quảng cáo của Xtrong (3)”.

Ninh Vũ nói: “Anh muốn ăn? Em đặt mua trên mạng nhé, ở Thái không mua được, em lên mạng xem thử xem sao.”
Cậu cứ nghĩ A Sùng sẽ bảo không cần, nhưng anh lại nói: “Được, cảm ơn em.”
Ninh Vũ không biết là khi còn nhỏ A Sùng rất thèm ăn mấy thứ quà vặt này.
Khi đó anh vừa mới hiểu chuyện không lâu, còn chưa rời khỏi Trung Quốc, hôm nào không đi học anh sẽ tới tiệm làm tóc của chị ba ngồi, làm trợ thủ cho bà.

Con trai của ông chủ tiệm làm tóc ở bên cạnh háu ăn liên tục, một lúc sau lại đi mua đầy một túi quà vặt loại mà trên vỏ dính đầy dầu mỡ ấy, A Sùng cũng chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn, giúp chị ba pha thuốc nhuộm tóc.
Mùa hè năm ấy trong ký ức của A Sùng, ti vi trong tiệm mở phim cung đình, nhân vật nữ chính tên là Tiểu Yến Tử, lần nào quảng cáo cũng sẽ có… “Nghỉ ngơi vui chơi ăn một cái, bạn bè tụ họp ăn một cái, thạch hoa quả Xtrong”.
Khi đó rất muốn ăn, nhưng chưa từng được ăn, cũng không có ai mua cho A Sùng.
Cũng vì chuyện về thạch nên Ninh Vũ để ý, cậu suy tư, còn cố ý gọi cho Nhã Nhã xin đề cử một vài món ăn vặt và đồ ngọt, mua một đống lớn.


Chiếc bánh ngọt cầu vồng kia cũng là do Nhã Nhã nhiệt tình đề cử, nghe nói là cái gì mà cực hot trên ins, thần khí đốn gục crush…
… Có điều bây giờ nhìn lại hình như hiệu quả không tốt lắm.
Lúc Ninh Vũ nấu cơm tối vẫn luôn nghĩ ngày mai nên làm trò gì mới.

Thật ra cậu rất hốt hoảng, dù sao thời gian cũng trôi qua từng ngày, vết thương của A Sùng cũng sắp khỏi được bảy tám phần rồi, đến lúc đó không còn lý do gì để tới nữa, không thể xâm nhập vào cuộc sống của đối phương nữa, vậy phải làm sao đây.
Trong lòng không yên khiến cơm tối Ninh Vũ làm hơi thất bại, cho hơi nhiều muối, một nồi canh hầm rối tinh rối mù.

Cậu nhìn cái nồi trước mặt mà hơi do dự, trong lòng nói hay là bảo A Sùng hôm nay đặt đồ ăn bên ngoài nhỉ.
Kết quả chờ đến lúc Ninh Vũ ra khỏi phòng bếp, còn chưa mở miệng đã thấy A Sùng đang chơi với mèo.
Cảnh tượng đó đâm thẳng vào tim, A Sùng quệt một ít bơ bôi lên mũi, một tay ôm Công Chúa, để nó liếm bơ trên mũi mình.
Ninh Vũ thấy cảnh đó mà đầu óc trống rỗng mất một lúc.

Ghen tị với Công Chúa tích lũy mấy ngày nay đã đạt tới đỉnh điểm, dù sao giây phút ấy Ninh Vũ cảm thấy mình mất lý trí luôn rồi, cậu bước mấy bước xông tới giật lấy con mèo kia, thiếu chút nữa thì gào một câu mày đúng là không có liêm sỉ với Công Chúa!
Nhưng lời đến khóe miệng cậu lại đổi thành một câu: “… Shame on you!” (Mày đúng là không biết xấu hổ!”
A Sùng bối rối một lúc mới ngạc nhiên nói: “… Sao em lại mắng mèo của tôi là không biết xấu hổ?”
Ninh Vũ cứng cổ: “… Anh không thể làm thế với nó, nó là mèo cái, nam nữ khác biệt.”
A Sùng bật cười, cười xong lại chỉ bơ trên mũi: “Em không cho Công Chúa ăn thì em ăn nhé?”
Thật ra vừa nói xong A Sùng đã hối hận, anh cứ hay vô thức mở miệng trêu đùa, nhưng Ninh Vũ lại ném mèo lên sô pha rồi trực tiếp nhào tới.
Ninh Vũ đè lên anh, hai ba cái đã liếm sạch đống bơ kia.
Cậu sợ đè lên tay A Sùng, duy trì một tư thế kỳ quái, trái tim trong lồng ngực đập loạn, lúc suýt không nhịn được nữa cậu mới đè thấp giọng nói với A Sùng: “Anh không đẩy em ra thì em sẽ được voi đòi tiên đấy.”
A Sùng phát hiện giây phút ấy đầu óc mình mất luôn năng lực nói chuyện, anh nói không lên lời.
Anh biết theo lý mà nói, với tình trạng hiện tại lẽ ra anh nên đẩy Ninh Vũ ra, nhưng tay mình không nhúc nhích được, không nghe sai bảo, hoàn toàn không động đậy được.
Ninh Vũ chỉ chờ mấy giây đã cúi xuống.
Nụ hôn đó ban đầu là hôn loạn, A Sùng nếm được vị bơ trong miệng Ninh Vũ, rất ngọt, không ngấy.

Anh mở mắt, dùng ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn chằm chằm Ninh Vũ, nhìn vẻ mặt ý loạn tình mê trong mắt đối phương.
A Sùng cảm thấy loại thất thủ đó rất thần kỳ, lại có thể lấy lòng mình.
Bọn họ nhìn đối phương, ban đầu còn hơi kịch liệt, càng về sau càng hôn càng khách khí, vô cùng bình tĩnh ôn hòa.

A Sùng đưa tay, hơi do dự, cuối cùng vẫn xoa đầu Ninh Vũ.
Sau đó A Sùng lập tức đoạt lại quyền chủ động, để Ninh Vũ ngồi lên chân mình, rất yên tĩnh đón nhận nụ hôn hơi mập mờ này của cậu.
Nhưng hôn xong, tình cảnh lại hơi lúng túng.
Không phải vì cả hai có phản ứng với nhau mà là vì Ninh Vũ muốn kéo tay A Sùng, nhưng A Sùng lại cau mày tránh đi.
Ninh Vũ không biết tại sao giây trước A Sùng còn ổn, giây sau đã bắt đầu gắt gỏng.
Cậu không dám lên tiếng, lại kéo tay A Sùng lần nữa, lần này A Sùng đứng lên luôn, mở miệng nói một câu: “Em có muốn uống cà phê không, tôi pha cho em.”
Cũng là lúc chạng vạng tối, lại vẫn là cà phê.
Ninh Vũ đột nhiên cảnh giác, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “… Không uống đâu, muộn rồi, hơn nữa tay anh…”
A Sùng cắt lời cậu: “Vậy uống rượu, tối nay chúng ta mở một chai rượu chát.”
Đang trầm mặc, Ninh Vũ cảm thấy hình như mình đã nhận được một vài ám chỉ của A Sùng.

Cậu biết có lẽ chuyện mình không muốn đối mặt sắp xảy ra.
Cậu bắt đầu nói linh tinh: “Đồ ăn tối nay em nấu hơi khó ăn, hay là em đi…”

“Không ăn cơm, tôi ăn bánh ngọt rồi, cũng không đói lắm, em muốn ăn có thể tự đi mua.” A Sùng quay lưng về phía cậu, đưa tay châm một điếu thuốc: “Chúng ta uống một ly, trò chuyện một chút đi.”
Trò chuyện một chút, lại là trò chuyện một chút.
Ninh Vũ cảm thấy từ giây phút đó thân thể đã bắt đầu cương cứng, cậu rất muốn từ chối, định trốn tránh theo phản xạ.
Nhưng chờ một lúc, A Sùng đã tự mình đã bận rộn vì cuộc trò chuyện kia.

Cậu thấy A Sùng lấy đồ bằng một tay không tiện, cuối cùng vẫn tiến lên nhận lấy chai rượu chát A Sùng chọn ra, lấy hai cái ly, lại thu dọn bàn, cắt cái bánh ngọt cầu vồng còn dư lại một nửa ra đặt vào hai cái đĩa nhỏ.
Coi như bữa tối sau cùng? Ninh Vũ không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa.
Kết quả bọn họ mới vừa ngồi xuống, còn chưa nói được câu nào chị ba đã tới.
Bà có chìa khóa nhà A Sùng, trực tiếp mở cửa đi vào.

Lúc bà đi giày cao gót bước vào, Ninh Vũ đang rót rượu.
Ninh Vũ sợ hết hồn, còn chưa mở miệng chào hỏi, chị ba đã cau mày, bắt đầu quan sát căn nhà rõ ràng đã đổi mới hoàn toàn trông rực rỡ hẳn lên của A Sùng.
Ninh Vũ hơi do dự, dùng tiếng Thái gọi chị ba nhưng đối phương không để ý đến cậu, còn chẳng buồn nhìn tới, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Biểu cảm của A Sùng cũng trở nên hơi khó coi.
Anh gạt tàn thuốc, dùng tiếng Thái nói với bà: “Tại sao tới mà không báo trước một câu?”
Ninh Vũ kẹt giữa hai người, đi không được ở lại cũng chẳng xong, chỉ có thể lúng túng đứng đó.
Chị ba bỏ hộp pizza trong tay vào hộc tủ, lại hơi ghét bỏ nhìn con mèo ngồi trên đất, sau đó dùng tiếng Thái trả lời A Sùng: “Tay khỏi rồi?”
A Sùng đáp: “Cũng sắp.”
Bây giờ Ninh Vũ có thể nghe hiểu trò chuyện giữa bọn họ, nhưng cũng vì có thể nghe hiểu nên càng mất tự nhiên.

Không biết tại sao, lúc này cậu lại hơi chột dạ với chị ba, chỉ có thể yên lặng ngồi xuống ôm mèo, lui qua một bên.
Chị ba nhìn chằm chằm A Sùng rất lâu.
Ninh Vũ phát hiện lúc trước A Sùng luôn có vẻ nhàn tản, hôm nay lại hơi kỳ quái, động tác lúc đối mặt với chị ba đều hơi phòng bị, rất giống… một con mèo bắt đầu hoảng sợ dựng thẳng lông, xòe móng vuốt.
Bọn họ cách nhau một khoảng, quan sát đối phương rất lâu.

Chờ đến khi con mèo trong ngực Ninh Vũ kêu lên một tiếng, chị ba mới nói: “Có phải mày điên rồi không?”
Đột nhiên Ninh Vũ có một loại dự cảm xấu.
A Sùng lắc đầu: “Con không điên.”
“Vậy đây là ý gì.”
A Sùng dừng lại, rồi mới chậm rãi nói: “Như những gì mẹ nghĩ.”
“Lần trước tao đã nhắc nhở mày rồi.”
A Sùng không đáp.
Ninh Vũ thấy bầu không khí không đúng, cậu bắt đầu căng thẳng, sức lực ôm Công Chúa cũng không tự chủ được mà mạnh hơn một chút.
Cậu rất ít khi ôm Công Chúa, lúc này hình như con mèo bị cậu ôm không thoải mái, cứ xoay loạn trong lòng cậu.

Cậu còn chưa trấn an được Công Chúa đã thấy chị ba ở trước mặt đột nhiên xông tới trước mặt A Sùng, nâng tay lên đẩy A Sùng một cái, có vẻ như muốn đánh anh.
Cùng lúc đó Công Chúa cũng kêu to một tiếng, nhảy từ trong ngực Ninh Vũ xuống…
“Tao bảo mày không được làm loạn…!” Chị ba đẩy A Sùng một cái, lại túm tóc anh: “Sống thoải mái quá nên đầu óc bắt đầu không tỉnh táo rồi à…”
Ninh Vũ bị dọa hồn phi phách tán, vội vàng sải bước xông tới cản, nhưng không biết chị ba bị cái gì kích thích, mất khống chế cảm xúc cực kỳ đáng sợ, còn muốn lấy thứ gì đó xung quanh đánh A Sùng, Ninh Vũ giữ bà thật chặt, lúc đùn đẩy nhau, cuối cùng một cái tát thật mạnh giáng thẳng vào mặt Ninh Vũ, chị ba hồn nhiên không hề hay biết, vẫn liều mạng giãy giụa nhào về phía A Sùng.
Trong lúc hốt hoảng trong đầu Ninh Vũ nhanh chóng phán đoán hình thức, từ góc độ của cậu mà nhìn có lẽ đây là một hiện trường come out (4) hỏng bét, mẹ phản ứng kịch liệt, con trai chỉ có thể yên lặng chống đỡ.
Ninh Vũ gấp đến độ nói không rành mạch, bị kích thích đến mức mắt đỏ lên, lớn tiếng hét với chị ba: “Chị ba, là cháu muốn tới tìm anh ấy, là cháu quấn lấy anh ấy, là lỗi của cháu.”

Cậu gấp quá, nói bằng tiếng Trung một lần, dùng tiếng Thái nói một lần, rồi lại dùng tiếng Anh nói một lần nữa, lặp đi lặp lại nói cô đánh cháu đi, đừng đánh anh ấy.
Chị ba giằng co với cậu cả buổi cuối cùng vẫn không có mạnh bằng một người đàn ông trưởng thành, không giãy ra được.

Dây dưa cả buổi, bà không có cách gì, chỉ có thể nhìn đôi mắt đỏ hoe của Ninh Vũ một lúc lâu, trầm mặt hỏi một câu: “Tôi dạy dỗ nó thì liên quan gì đến cậu?”
Ninh Vũ không biết giải thích thế nào, cứ lặp đi lặp lại nói: “Cô đánh cháu đi, cô đừng động đến anh ấy, là lỗi của cháu.”
Chị ba bị Ninh Vũ nắm chặt hai cổ tay, bà nhìn Ninh Vũ xong lại nhìn A Sùng, hồi lâu mới bật cười nói: “Thú vị thật.”
Một lúc lâu sau A Sùng mới tìm về giọng nói của mình: “… Hôm nay thôi đi.”
Chị ba dừng lại, lại hỏi: “Có ý gì.”
A Sùng không nói gì.
Yên lặng một lúc, chị ba lại mở miệng nhưng dùng tiếng Trung…
“Mày là ai chính bản thân mày rõ.

Tao vẫn luôn bảo mày lăn lộn trong giang hồ điều phải kiêng kỵ nhất là gì.” Giọng chị ba lành lạnh: “Năm đó ba mày cũng vì nghe lời ngu xuẩn của đám anh em, quay đầu quăng cả nửa đời sau vào.

Mày tin người còn không bằng tin một con chó! Chơi đi, tao chờ mày tự chơi chết bản thân mày luôn…!”
Giọng bà hơi kỳ quái, rất giống tiếng địa phương ở nơi nào đó, bởi vì cảm xúc quá kích động còn nói nhanh nên thật ra Ninh Vũ nghe cũng không hiểu lắm, bây giờ tim cậu còn đập loạn, rất sợ chị ba lại nhảy tới đụng vào cánh tay bị thương của A Sùng.
A Sùng không trả lời câu nói của chị ba.
Qua rất lâu, chị ba mới cười lạnh, nói: “Muốn sống muốn chết tùy mày, tao đi.”
Bà quay đầu nhìn về phía Ninh Vũ thở dài, lại cao giọng nói: “Buông ra!”
Ninh Vũ vội vàng buông bà ra, chị ba thở dài hất tóc đi ra cửa, vốn là định đóng cửa, cuối cùng quay đầu lại, hơi do dự, bỏ lại một câu: “Nhớ ăn pizza.”
Người phụ nữ này thật kỳ quái, bệnh thần kinh à, đầu óc Ninh Vũ mơ hồ, trong đầu chỉ còn suy nghĩ này.
Cửa đóng lại rầm một tiếng, Ninh Vũ còn ngẩn người chưa tỉnh hồn mới nhớ ra phải đi ngó xem tay A Sùng có sao không.

Cậu vội vàng đi tới cẩn thận kiểm tra vết thương của A Sùng, mặt sắp nhíu lại thành một nắm, luôn miệng than phiền: “Mẹ anh làm sao vậy… Không thể bình tĩnh nói chuyện à, sao bà ấy thất thường như thế, dọa chết em…”
A Sùng nhìn Ninh Vũ chằm chằm: “Bà ấy vẫn luôn như vậy.”
“Vậy cũng không thể đánh người như thế chứ…” Chuyện qua rồi mới thấm, vừa rồi còn ổn, lúc này Ninh Vũ vừa nói vừa đau lòng muốn khóc: “Dữ quá đi mất, ba em cũng chẳng dữ bằng bà ấy, vừa rồi thấy có vẻ bà ấy còn muốn vác ghế nhựa đánh anh, sao lại như vậy chứ…”
Giọng A Sùng vẫn chẳng phập phồng: “Tôi quen rồi.”
Tính tình chị ba rất kém, A Sùng cũng quen rồi.

Thật ra những năm gần đây anh ít bị đánh, sau khi A Sùng lớn lên chị ba cũng rất ít khi động tay với anh, nhiều nhất là công kích ngoài miệng thôi.

Mặc dù nói rất khó hiểu, nhưng A Sùng biết chị ba đang nói gì với mình… Cuối cùng là bà muốn bảo vệ mình hay chỉ là một loại trả thù ác ý đây, bởi vì cuộc đời mình không hạnh phúc cho nên người hại bà ấy không hạnh phúc là mình cũng đừng mong sẽ yên ổn?
Có lẽ là cả hai, A Sùng lười suy đoán về bà ấy.
Khiến A Sùng kinh ngạc là Ninh Vũ lại phản ứng lớn như vậy.
Ninh Vũ vẫn nhăn mặt, mặt đầy phẫn uất bất bình: “Sao có thể quen được chứ, cứ bình tĩnh nói chuyện không được à, nhất định phải như vậy, tay anh vẫn còn đang…”
Sau đó A Sùng nghe cậu nói, không chen vào, lẳng lặng đứng đó không biết đang nghĩ gì.
Chờ Ninh Vũ kiểm tra mình từ trên xuống dưới xong rồi, A Sùng mới chỉ lên má trái của Ninh Vũ, nói: “Mặt em bị hủy rồi kìa.”
Hai vệt móng tay, không sâu nhưng rách da, còn chảy chút máu.

Nhưng cái tát kia rất rõ, da Ninh Vũ trắng, hiện lên mấy dấu bàn tay nhìn hơi buồn cười.
Ninh Vũ sửng sốt một giây, A Sùng lại hỏi: “Có đau không?”
Nói xong anh nhích tới gần một chút nhìn gò má Ninh Vũ, tay nâng cằm cậu nhìn chằm chằm chăm chú, động tác kéo sát, Ninh Vũ cũng không dám thở mạnh.
A Sùng hỏi lại: “Có đau không?”
Quan tâm bất ngờ khiến Ninh Vũ bối rối, hơi ngẩn người một lát mới nói: “… Không đau.”
A Sùng cũng không nói nhiều, xoay người đi tìm bông băng y tế và rượu cồn, vốn định làm nhưng phát hiện tay không tiện, anh đứng suy tư một lúc Ninh Vũ mới phản ứng được, vội vàng nhận lấy: “Em tự làm.”
“Bà ấy đánh người rất đau, lần sau đừng đứng trước mặt tôi, tình huống như vậy bà ấy chỉ đẩy tôi hai cái thôi, em càng kéo bà ấy càng kích động.” A Sùng nhìn Ninh Vũ sát trùng: “Hy vọng không có lần sau.”
Biểu cảm của A Sùng hình như rất không vui.

Ninh Vũ không biết có phải do mình hay không, chỉ có thể nói: “Được.”

Sau khi chị ba đi, hình như A Sùng mệt mỏi hơn nhiều.

Ninh Vũ có thể cảm nhận được cảm giác suy sụp từ trên người đối phương truyền tới, cậu bị lây loại cảm xúc đó nhưng không biết nói gì cho phải.
Qua rất lâu, A Sùng mới không vui nói một câu: “Tại sao em phải làm vậy với chị ba, tại sao phải tranh cãi với bà ấy.” Anh dừng lại: “Tranh cãi cũng được thôi, tại sao phải nói những lời đó, bà ấy lại càng hiểu nhầm.”
Thái độ của A Sùng rất mâu thuẫn, giống như mong Ninh Vũ sẽ làm vậy, lại như không vui vì Ninh Vũ làm vậy.
Trong đầu Ninh Vũ nghĩ, xong rồi, có phải mình ép anh ấy come out rồi không.

Rất lâu trước đây… A Sùng nói mẹ anh không thèm để ý anh thích đàn ông hay phụ nữ, chắc câu đó là để dỗ mình thôi.
Ninh Vũ lập tức áy náy, nhất thời tay chân luống cuống.
A Sùng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm dáng vẻ như làm sai chuyện của Ninh Vũ thật lâu, dường như đang suy tư và cân nhắc gì đó.
Bọn họ giằng co trong bầu không khí trầm lặng rất lâu, Ninh Vũ bị A Sùng nhìn, không biết làm sao, mắt cũng hơi xót.
Rất lâu sau Ninh Vũ mới nhỏ giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
A Sùng ngẩng đầu: “…?”
A Sùng đang hơi khó hiểu, Ninh Vũ đã che mắt nói: “Em không biết mẹ anh phản đối như vậy… Lại còn đánh anh như thế.

Xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Sau này em…”
Ninh Vũ vốn định nói sau này em không tới tìm anh nữa.

Làm vậy có lẽ sẽ không mang tới phiền toái cho A Sùng nữa, nhưng lời đến khóe miệng, làm thế nào Ninh Vũ cũng không nói ra được.
Nói còn không nói ra được thì làm sao mà làm nổi.
Thật ra thì đổi thành lúc bình thường, chỉ số thông minh của Ninh Vũ còn online cậu sẽ không vướng mắc trong suy nghĩ quái dị này, chỉ có điều hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cậu bị chị ba dọa sợ.

Mà trong xương luôn là một đứa trẻ quen nhận lỗi… Rất khó nói rõ thật ra trong quá khứ cậu đã thiếu sót những gì mới có thể luôn cảm thấy mọi chuyện bất hạnh đều là lỗi của mình.
A Sùng phản ứng lại mới hiểu rõ đường về não của người này, không biết câu nào của mình khiến Ninh Vũ hiểu lầm như thế, rõ ràng là đau lòng cho cậu, than phiền đôi câu ngược lại đổi lấy một câu xin lỗi.
Anh đang nghĩ tại sao trên thế giới này lại có người nói xin lỗi vì chuyện này chứ.
Lúc loại thiện ý đó xuất hiện trong sinh mệnh của A Sùng, anh không thể nào thích ứng được, cảm thấy rất giống đồ chơi đẹp, nước ngọt và kẹo mà ngày bé mình chỉ có thể nhìn chứ không mua được.
Lúc bọn họ đang yên lặng, Công Chúa nhảy lên bàn ăn, leo lên lưng A Sùng sau đó lại bước mấy bước leo lên hõm vai A Sùng, liếm mặt anh.

A Sùng ngẩng đầu thấy biểu cảm của Ninh Vũ lại thay đổi, đại khái là theo phản xạ ghen với Công Chúa.
Anh bật cười trong lòng, lại đột nhiên nghĩ đến…
Lúc trước Ninh Vũ hình dung mình là mèo, anh lại hình dung Ninh Vũ giống chó, thật ra cách suy nghĩ của bọn họ rất giống hai loại động vật này.

Chó thích hành động, mèo sẽ dò xét trước, đây cũng là điểm khác nhau giữa anh và Ninh Vũ.
Một tay A Sùng xác Công Chúa khỏi vai mình, lại cố ý dùng giọng trầm trầm trêu chọc Ninh Vũ: “Chúng ta uống chút rượu đi, tới, ngồi xuống đây.”
Đêm rất dài, chó còn chưa nóng nảy tới mức nhảy tường, A Sùng còn định chơi một lúc nữa.
Chú thích:Đậu hũ khô:

Que cay:

Raw: X 之郎, vì tránh nhắc tên thương hiệu trong truyện nên chữ đầu tiên đổi thành X, tên gốc của nhãn hiệu là 喜之郎 (Hỉ Chi Lang – xizhilang) – một thương hiệu số một trong lĩnh vực thạch tại TQ, được thành lập từ năm 1993, sau này phát triển thành một tập đoàn lớn mạnh, cái tên 喜之郎 là phiên âm của từ Strong trong tiếng anh.
Tên tập đoàn là  Strong Group, mảng thực phẩm có tên Strong Food, đây là website của công ty https://.strongfood.com.cn/
Một nhãn hiệu thạch của Hỉ Chi Lang khá nổi tiếng là Cici.
Đoạn quảng cáo được nhắc tới trong truyện đại khái kiểu: “Nghỉ ngơi ăn một cái, càng thêm thoải mái dễ chịu; vui chơi thể dục ăn một cái, thân thể khỏe mạnh vóc dáng đẹp; bạn bè tụ tập ăn một cái, happy hour, càng tuyệt vời hơn; đi du lịch ăn một cái, cả nhà đều vui vẻ sảng khoái.

Thạch hoa quả Hỉ Chi Lang, nhiều trái cây hơn, tôi chọn thạch Hỉ Chi Lang.”
Cái này chắc mấy bạn trẻ thời 9X bên TQ sẽ thấy quen thuộc, kinh điển như kiểu quảng cáo Zinzin bên mình ấy:v)Come out: Công khai thiên hướng tình dục, hay nói cách khác là tuyên bố mình là người đồng tính.